Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Quấn lấy em, cả đời không buông - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Anh nghĩ, chính anh là người đã hại tôi.


Sau đó, những gã đàn ông nhà Tô dẫn theo đạo sĩ kéo tới, chế ngự anh, cướp xác tôi đi.


Họ không đánh thắng nổi anh, cũng ăn không nổi thịt anh, nhưng lại muốn được bất tử như em tôi, nên bày ra cái bẫy này, lừa gạt một con rắn chưa biết sự đời.


Sau đó, chia nhau thân xác tôi, rồi im hơi lặng tiếng chạy trốn, né tránh sự báo thù của anh.


Những bức họa mà Tô Tĩnh An đưa tôi xem là chính tay hắn vẽ.


Trong đó vẽ cảnh mọi người phân xác một miếng thịt trường sinh, mà tôi, chính là miếng thịt ấy, nằm trên tế đàn, mặc người xâu xé.


Họ không biết, Phong Diễn là rắn, máu có linh, có độc.


Nếu không, sao đến tận phút cuối cùng anh mới dám dùng cách đó?


Anh có thể cứu người khỏi lưỡi hái tử thần,

nhưng từ đó họ sẽ mất hết cảm giác, sống mà như xác không hồn.


"Trường sinh" anh ban cho cũng có giới hạn.


Tô Tĩnh An nay đã đến cuối đường sinh mệnh, nên khi hắn thấy tôi chuyển kiếp,

đã lập tức bám theo âm thầm.

 

25


Trước sinh nhật Phong Diễn, tôi đã biết Tô Tĩnh An không thể tin được.


Cũng may Phong Diễn trước đó thiết lập một bộ phận chuyên phát triển sản phẩm bảo vệ an toàn cho phụ nữ.


Tôi nhận bưu kiện mới của Tô Tĩnh An, bên trong có một lư hương nhỏ nói là đã khai quang, giúp tôi xua lo lắng.


Hệ thống an ninh trên xe cảnh báo:


“Cô gái, trong vòng một mét quanh bạn phát hiện có camera siêu nhỏ.”

 


Tôi kiểm tra lư hương, quả nhiên tìm thấy camera.


Hệ thống điện thoại cũng báo:


 “Điện thoại của bạn đang bị thiết bị lạ theo dõi, xin hãy cảnh giác.”

 


Tôi lần theo tọa độ phản giám sát, phát hiện Tô Tĩnh An đang núp ở sạp thịt lợn trong chợ.


Mỗi lần tôi giục hắn đến, hắn đều bảo “đang trên đường”.


Tôi đeo khẩu trang, lặng lẽ đứng nhìn hắn đối diện sạp thịt lợn, vừa canh, vừa nhắn tin cho tôi.


 “Tiểu Ngư, anh cũng rất lo cho em, nhưng yêu nghiệt kia quá mạnh, anh đang nghĩ cách giải quyết.


Nhớ kỹ, nếu hắn mất kiểm soát, đừng bỏ chạy, bằng không hậu quả khó lường.”

 


Hèn chi tặng tôi bùa bình an, gói hương, lư hương, thuốc bột, muốn dựng lại kịch bản cũ?

Để Phong Diễn mất kiểm soát, giết tôi, rồi tỉnh lại, lại cứu tôi và cướp xác tôi lần nữa?


Đồ bệnh hoạn.


Khi ấy tôi chưa nhớ rõ tiền kiếp, nhưng bản năng nói tôi biết Tô Tĩnh An là kẻ không đáng tin.


Phong Diễn rồi cũng sẽ mất kiểm soát và giết sạch bọn họ.


Tôi bảo Trình Quả tìm người, giả tạo một vụ nổ ở sân sau nhà tôi.


Một đống lửa tự nhiên.


Phong Diễn rất thích dùng lửa hủy xác.

Trước đây từng vụng trộm đốt thư tình mấy tên khác viết cho tôi, tôi biết chắc anh sẽ quăng xác vào lửa.


Còn chuyện dư luận để Trình Quả lo, báo chí nhà cô ấy đủ sức dàn dựng.

 

26


Tôi từ hầm ngầm đi lên, thấy Trình Quả và con bạch xà kia đều có mặt.


Trình Quả suýt ôm tôi nghẹt thở.


Thu Bạch bước đến, tóc xoăn dài, son đỏ rực, dáng đi uyển chuyển.


Chưa cảm động xong đã xuất hiện tình địch?


Cô ta cười duyên:


“Ơ kìa, em dâu đến rồi à, Tiểu Diễn đâu rồi?”

 


Tôi đáp: “Chết rồi.”


Bàn tay trắng muốt của cô ta lượn quanh ngực tôi.


Tôi nhớ lại đêm đó, cô ta cũng vuốt ve Phong Diễn kiểu y chang.


Trình Quả lầm bầm bên cạnh: “Lúc nãy cô ta cũng sờ ngực tôi, còn bóp nữa!”


Người phụ nữ ngượng ngùng cười:


“Ngại quá, tôi học hóa hình từ TV,

trong phim mấy con xà tinh đều làm vậy.”

 


“Tôi chỉ muốn hỏi… con trai tôi đâu?”

 


Tôi chớp mắt: “Con cô?”


“Đúng, con xà xanh nhỏ, nó đòi đến nhà cô chơi, tôi cho vào hộp gửi tới.


Chắc là nó ăn cỏ mèo trong nhà cô đấy.”

 


Cô ta lại véo ngực tôi lần nữa.


 “Nó không ngoan lắm, nhưng cũng không dám đi xa.

Nhà cô giờ lộn xộn quá, tôi đi làm đây.”

 


Cô ta xoay người rời đi, đánh rơi một bức ảnh.


Tôi cúi xuống nhặt lên: “Giang Kế Bạch?”


Cô ta nhướng mày.


 “Cô quen à?

Tên này là kẻ biến thái có tiếng trong giới yêu, thích bắt phụ nữ mê mẩn bằng hương, rồi nhốt lại làm vợ.

Trước đây Tiểu Diễn từng giúp tôi đánh hắn.”

 


Cô ta chuẩn bị rời đi.


Tôi gọi lại: “Cô biết Phong Diễn có thể đi đâu không?”


Cô ta nở nụ cười đầy ẩn ý:


 “Biết mà, tôi biết hai người vẫn chưa dứt tình.


Thử lên núi Khương tìm đi, ở đó có một hang ổ của hắn.”

 


“Cảm ơn.”

 


27


Trình Quả leo núi với tôi nửa ngày, vừa trèo vừa chửi Phong Diễn tám trăm lần:


“Đồ thần kinh! Leo xa thế, tưởng ai cũng là mãng xà tám mét chắc?!


Mà này, cậu không còn sợ rắn nữa à?”

 


Tôi đáp: “Từ từ vượt qua.”


Phong Diễn đã sống một đời quá cô độc.


Sau này, anh học được cách từ yêu giới kết mệnh chú, ràng buộc sinh mệnh anh với tôi.


Tôi chết, anh cũng không thể sống.


Anh cho rằng đó là thứ tốt.


Sau khi tôi chết kiếp trước, anh cũng đi tìm cái chết nhưng mà hoặc núi không đủ cao, hoặc biển không đủ sâu.


Có kết mệnh, anh mới sống lại được.


Bởi vì muốn duy trì hình người, anh phải hút máu tôi, nếu không sẽ dần tan biến.


Anh cho rằng nếu tôi còn yêu anh, tôi sẽ không để anh chết, sẽ đồng ý cho hút máu.


Còn nếu không yêu...


“Anh chết quách cho rồi.”

 


Tôi cảm thấy đây không phải buông bỏ.


Đây là buông quá đà! Ý nghĩ tiêu cực! Không nên học theo!


28

 


Tôi và Trình Quả bước vào túp lều cỏ, chẳng chuẩn bị tâm lý gì cả.


Toàn thân Phong Diễn dính đầy máu, trong tay còn nắm một nắm lông vũ đủ màu.


Bên cạnh cái đuôi anh ta là một con gà.


Tôi vừa bước tới, con gà đó đã giãy giụa la lên:


"Cứu tôi với, cô Tô ơi!"


Giọng nghe quen kinh khủng.


"Giang Kế Bạch?"


Hắn gật đầu điên cuồng.


Tôi nhìn sang Phong Diễn, anh theo bản năng giật một nắm cỏ che bên dưới, mặt mũi ủ ê:


"Đừng nhìn."


Anh quay mặt đi.


Mặt đất vương vãi đầy vảy rắn đen.


Tôi nhìn con chim trụi lông kia, lại nhìn Phong Diễn bị vặt trụi vảy, lửa giận bốc lên đầu, tóm lấy Giang Kế Bạch đấm luôn mấy phát:


"Mày dám nhổ vảy chồng bà! Bà đánh chết mày! Dám động vào người của bà hả?"


Trình Quả cũng tham chiến.


Chẳng ai cho hắn cơ hội thanh minh.


Đánh mệt nghỉ tay rồi mới tạm dừng.


Giang Kế Bạch khóc đến vang vọng núi rừng:


"Tôi thề là hắn tự nhổ vảy đấy chứ! Hắn bảo cô sợ rắn, thích chim, nên muốn 'cải tạo' bản thân thành chim cho hợp gu cô!

Còn hắn thì vặt trụi lông tôi luôn! Giờ nhìn tôi thế này mà xem! Một con rắn muốn dán lông phượng hoàng lên người, thế có hợp lý không?"


Hắn sụt sùi đáng thương.


"Hắn còn đánh tôi khi tôi nói hắn là đồ đầu óc yêu đương mù quáng! Quá nhục nhã rồi! Tôi không sống nổi nữa!"


Hắn đòi lao đầu vào tường.


Chả ai ngăn.


Giang Kế Bạch tiu nghỉu chui vào xó tường.


Phong Diễn cũng lủi vào trong.


Tôi gọi Phong Diễn lại:


"Quay lại đây."


Anh ngoan ngoãn trườn lại, còn đưa tay che mắt tôi:


"Đừng nhìn, xấu lắm."


Tôi đưa cổ tay ra sát miệng anh:


"Uống đi, không uống thì anh không thể hồi phục mà về nhà đâu."


Tôi trách móc:


"Phong Diễn, anh có thể cứng rắn lên chút được không? Cứ chuyện bé xé to, hết chờ chết lại đòi chết, anh sống bao nhiêu năm uổng phí à?!"


Anh nhìn tôi đầy tủi thân.


Tôi thấy trên bậu cửa có treo đống khăn tay, tiện tay kéo một cái lau máu cho anh.


"Ơ, sao khăn này ướt nhẹp?"


Anh lúng túng.


Giang Kế Bạch ló đầu vào nói móc:


"Hắn khóc đấy. Khóc cả chục cái khăn, xong treo lên hong khô luôn! Đúng là đồ vô dụng!"


Sát ý của Phong Diễn bắt đầu trỗi dậy.


Tôi kéo đầu anh quay lại, đối mặt nhau.


"Mình về nhà đi được không?

Em chưa từng ghét anh. Con người vốn có bản năng sợ rắn, anh lại chẳng nói gì cả, em cứ tưởng anh muốn ăn thịt em.

Phong Diễn, em chưa từng có ý tổn thương anh, là anh dạy em rất nhiều điều… em không nỡ."


Anh hừ một tiếng, ra vẻ cao ngạo.


Tôi kiễng chân hôn anh.


Trước mắt là quả hồng non, trong tích tắc chín mọng.


Lúc này, hệ thống bất ngờ xuất hiện, đeo balo lặng lẽ chào tạm biệt.


"Không bảo vệ tình yêu của nam nữ chính nữa à?"


Nó đáp:

"Phong Diễn trả cho tôi nhiều tiền lắm. Tôi cũng là hệ thống biết thời thế mà, đi đặt tám cái hệ thống nam thần khác đây, bye bye!"


"Tạm biệt."


Chúng tôi xách con gà trụi lông xuống núi.


Gặp một phụ nữ có bầu cùng chồng đang đi lễ cầu phúc, Phong Diễn đứng lại nhìn rất lâu.


Tôi hỏi anh sao vậy.


Anh nói:


"Gia đình ấy sẽ rất hạnh phúc.

Thuận Hỉ, anh đi đi."


Tôi dường như thấy một linh hồn đứng sau lưng anh.


Người tên Thuận Hỉ, mặc quân phục, bỏ mũ chào và bước về phía sản phụ kia.


May mà đang ở lưng núi, chúng tôi giúp họ đưa người đi bệnh viện.


Tôi thở phào, cứ tưởng đó là những oan hồn do anh hại.


Anh cười:


"Là em dạy anh đấy.

Lúc đến viếng mộ, anh phát hiện mình có thể thấy được họ.

Anh cũng giống em, mong họ được quay về đất nước phồn vinh này, cảm nhận sự an lành mà họ đã đổ máu để dựng nên.

Tiểu Ngư, anh là do em nuôi lớn, là bản sao của em. Nhiều chuyện em quên rồi, nhưng anh nhớ.

Anh là yêu quái, nhưng anh hiểu yêu thương còn hơn nhiều người.

Em đã từng dạy anh yêu, bây giờ để anh dạy lại cho em.

Tình yêu là tuần hoàn. Nó không biến mất,

nó như vòng lặp Möbius — sâu vô tận, xoay mãi không dừng.

Chúng ta, chắc chắn sẽ còn gặp lại."


Anh nhớ bài thơ tôi từng đọc cho anh.


Thơ của Auden:


"Anh yêu em, yêu đến khi sông lớn trèo lên đỉnh núi.


Cá hồi ca hát ngoài phố.


Anh yêu em đến khi biển bị nhốt vào lồng, treo lên để hong khô.


Đến khi bảy ngôi sao hò hét khản cổ, như ngỗng và vịt hiện ra giữa bầu trời."


Mặt trăng chui vào mây.


Phong Diễn điên cuồng ôm hôn tôi.


"Mọi thứ thuộc về anh, anh phải lấy lại hết!"

 

Loading...