Quay Ngược Thời Gian
Chương 2
6
Ta vốn không phải sinh ra đã hèn kém.
Trước kia, phụ thân ta Thẩm Trường Vũ là một trạng nguyên đầy tài hoa, ông được thăng chức làm quan văn tam phẩm, quản việc quân bị, là người thanh liêm chính trực. Ta là tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng trong gia đình thư hương, là tài nữ số một kinh thành, danh tiếng vang xa, khiến người người ngưỡng mộ.
Nhưng ba năm trước, phụ thân ta vì một lá thư tố cáo mà bị bắt vào ngục.
Mọi người đều nói phụ thân ta thông đồng với địch quốc.
Ta cũng trở thành nữ nhi của tội thần.
Nhưng ta thấy rõ ràng, lá thư đó không phải nét chữ của phụ thân.
Nhưng không ai tin phụ thân, cũng không ai tin ta.
Mẫu thân cả đời an phận thủ thường trong nội trạch, không biết việc đời.
Lúc đó đột nhiên gặp đại nạn, trúng gió hôn mê, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Thẩm gia to lớn như vậy, chỉ có thể dựa vào một nữ tử chưa xuất giá như ta để chống đỡ.
Gõ trống Đăng văn, viết đơn kiện cáo tình, cầu xin những quyền quý ngày trước giao hảo ở trên triều đình nói giúp cho phụ thân ta.
Nhưng những quyền quý này quen thói thích xem người ta gặp nạn, đặc biệt là phụ thân ta, một người trước kia tự cho mình là văn nhân thanh cao, không nịnh bợ quyền quý.
Họ ở trên cao nhìn ta trong mưa to liên tục dập đầu, khinh miệt chế giễu: “Tiểu thư tài nữ số một kinh thành vô cùng thanh cao ngày trước, vậy mà hôm nay lại rơi vào cảnh tượng như thế này. Chậc chậc, thật đáng thương đáng tiếc.”
Mưa to như trút nước, trán ta đã vỡ, máu theo nước mưa chảy đi.
Lúc nhỏ bị ngã xuống nước, thân thể này đã mắc phải bệnh ho.
Lúc này, hơi nước xâm nhập phổi, ta ho đến đau đớn thấu tim.
“Khụ… khụ… khụ… cầu xin các người, cứu phụ thân ta… ông ấy không có phản quốc…”
Trong lúc ta tuyệt vọng nhất, đột nhiên một chiếc ô che trên đầu.
Ta ngẩng đầu lên, thấy một bàn tay từ bên cạnh vươn ra.
Bàn tay thon dài ấm áp, như trúc như ngọc.
Giống như một tia sáng duy nhất chiếu đến trong đêm tối.
Ta đã nắm lấy tia sáng này.
Cố Ngạn Lễ ở trên triều đình biện luận cho phụ thân ta.
Mặc dù cuối cùng vẫn không thể rửa sạch nghi ngờ cho phụ thân nhưng rốt cuộc cũng khiến hoàng thượng thả phụ thân ra.
Cuối cùng, cả Thẩm gia vẫn bị chém đầu, chỉ có phụ thân dẫn theo mẫu thân trở về quê cũ ở Bắc địa.
Còn ta thì mặc áo cưới gả cho Cố Ngạn Lễ.
Sau khi thành thân, Cố Ngạn Lễ đối xử với ta rất tốt.
Mỗi lần có thư nhà từ Bắc địa gửi về, đều khen ngợi chàng rể hiền này vài câu.
Nhưng, giờ đây hệ thống lại nói với ta.
Thẩm gia suy bại, ta từ trên cao ngã xuống bùn đất, mặc cho người ta giẫm đạp.
Tất cả đều do Cố Ngạn Lễ gây ra.
Phụ thân ta và phụ thân của Hứa Uyển Thanh cùng quản lý lương thảo quân nhu.
Nhưng phụ thân của Hứa Uyển Thanh thông đồng với địch quốc, thư từ bị người ta tra ra, sự việc sắp bại lộ.
Cố Ngạn Lễ mấy lần quay ngược thời gian đều cưới ta làm vợ, có giao tình với phụ thân ta, bèn ra tay bắt chước nét chữ của phụ thân ta.
Làm một bức thư giả.
Như vậy sẽ đổ tội của phụ thân Hứa Uyển Thanh lên đầu phụ thân ta.
7
Ta ngồi thẫn thờ trong phòng.
Trăng lạnh như nước, Cố Ngạn Lễ đẩy cửa vào thấy ta không có phản ứng, bèn thân mật tiến lên ôm lấy ta.
“A Du, đang xem gì vậy? Sao lại thất thần thế.”
Hắn thò đầu qua vai ta, thấy ta đang cầm bức thư trong tay.
Đó là bức thư năm đó hắn bắt chước nét chữ của phụ thân ta mà viết ra.
Chính bức thư này đã định tội phụ thân ta.
Người khác có lẽ không nhận ra.
Nhưng ta biết nét chữ này tuyệt đối không phải nét chữ của phụ thân.
Nhưng ta không ngờ, nét chữ này lại xuất phát từ người đầu ấp tay gối thân thiết nhất của ta.
Ta đẩy hắn ra.
“Cố Ngạn Lễ, tại sao vậy?”
Tại sao ngươi muốn cứu Hứa Uyển Thanh, lại phải hy sinh ta?
Tại sao ngươi muốn cứu phụ thân của Hứa Uyển Thanh, lại phải hy sinh phụ thân của ta?
Cố Ngạn Lễ ngây người tại chỗ.
Nhìn bức thư trong tay ta, giọng hắn hơi run: “A Du, nàng nghe ta giải thích, sự thật năm đó là bất đắc dĩ. Ta cũng đã cố gắng đền bù cho nàng và Thẩm đại nhân.”
Ta tức đến bật cười.
“Đền bù? Nếu không phải ngươi cố ý vu oan giá họa, chúng ta cần ngươi đền bù sao?”
Hắn tiến lại gần, nắm lấy vai ta, cố gắng an ủi ta.
Nhưng ta không muốn để hắn được như ý.
Hắn không thấy được, liền muốn đoạt lấy bức thư trong tay ta: “A Du, nàng muốn thế nào? Năm đó Hứa bá phụ nằm liệt giường bệnh, Uyển Thanh không có chỗ dựa, chẳng lẽ còn muốn hủy đi thanh danh cả đời của Hứa bá phụ sao?”
Ta lùi lại mấy bước, lạnh lùng nhìn hắn.
“Thanh danh của ông ta quan trọng, còn thanh danh của phụ thân ta thì sao? Ngươi chẳng lẽ không biết, một năm trước phụ thân của ta, nhạc phụ của ngươi đã ôm hận mà chết, lúc lâm chung còn muốn rửa sạch nỗi oan khuất? Hay là không biết mẫu thân ta vì thế mà nằm liệt giường, bị bệnh lâu ngày mà chết?”
Nói đến cái chết của phụ mẫu, ta gần như nghẹn ngào.
Ở hiện đại ta là trẻ mồ côi, đến thời cổ đại này lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp mà tình thân mang lại.
Ta thật lòng coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình.
Nhưng họ lại vì sự ích kỷ của Cố Ngạn Lễ.
Mà mãi mãi rời xa ta.
Cố Ngạn Lễ dường như bất lực đến cực điểm, thở dài một hơi.
“A Du, đừng làm loạn nữa. Coi như ta cầu xin nàng.
“Chuyện này mà ầm ĩ lên, nàng để Uyển Thanh sống thế nào? Nàng ấy không giống nàng, nàng ấy yếu đuối lương thiện, nếu biết chuyện này, đại khái là không sống nổi.”
Ta nhìn Cố Ngạn Lễ, cố nhịn nước mắt, thất vọng đến cực điểm.
“Nàng ta yếu đuối lương thiện, chẳng lẽ ta lại ngang ngược độc ác sao? Ta thật không hiểu, sao ngươi có thể nói ra những lời lẽ hùng hồn như vậy. Ta quá thất vọng về ngươi, Cố Ngạn Lễ.”
Vốn còn vẻ mặt bất lực, Cố Ngạn Lễ đột nhiên sững sờ, khóe miệng hắn căng chặt, giọng điệu nghiêm túc.
“A Du, đừng làm loạn nữa.”
Ta lạnh lùng nói: “Ai làm loạn? Ta đã sai người mang bản sao bức thư đến quan phủ. Ta muốn để mọi người biết, phụ thân ta bị người ta hãm hại. Ta, Thẩm Du bị người ta lừa gạt, cả đời gửi gắm nhầm người!”
Hắn há miệng định nói gì đó nhưng bị ta cắt ngang.
Ta giọng điệu kiên quyết: “Cố Ngạn Lễ, chúng ta hòa li.”
8
Sắc mặt Cố Ngạn Lễ dưới ánh nến bỗng hốt hoảng.
Lâu lắm, hắn khẽ cười một tiếng:
“Không thể, A Du.
“Ta sẽ không để nàng rời xa ta.”
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có một nha hoàn xông vào.
“Hầu gia, không xong rồi, viện của biểu tiểu thư bị cháy rồi!”
Cố Ngạn Lễ đột nhiên quay đầu lại, thấy hướng viện của Hứa Uyển Thanh khói đen cuồn cuộn, ánh lửa đỏ rực.
Tiếp đó, hắn vội vã chạy ra ngoài.
Còn không quên dặn dò gã sai vặt: “Xem chừng phu nhân, không được để phu nhân ra khỏi cửa Hầu phủ.”
Ta dẫn theo Minh Lê đến viện của Hứa Uyển Thanh thì lửa đang cháy dữ dội.
Hứa Uyển Thanh và Cố Ngạn Lễ bị tường lửa ngăn cách.
Người nữ tử mặc trang phục múa ở bên trong tường lửa, hát một cách thê lương, hát bài đồng dao mà hồi nhỏ họ thích hát.
Múa nhẹ nhàng, trong ánh lửa, có thể gọi là cảnh đẹp tuyệt trần.
“Lang quân cưỡi ngựa đi quanh tiểu thanh mai… Biểu ca, kiếp sau chúng ta gặp lại.”
Nàng ta hàm lệ mà cười, thê lương bi thương, lưỡi lửa cuốn lên ống tay áo của nàng.
“Uyển Thanh, không——”
Cố Ngạn Lễ bất chấp ngọn lửa hừng hực, trực tiếp xông vào.
Ngọn lửa lập tức nuốt chửng hắn.
Mọi người đều nhìn ta, ta cùng Minh Lê đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn không nói một lời.
Khi Cố Ngạn Lễ bế Hứa Uyển Thanh ra ngoài, bản thân hắn bị bỏng rất nặng nhưng Hứa Uyển Thanh lại gần như lành lặn.
Hắn đặt Hứa Uyển Thanh xuống đất, giọng điệu lo lắng.
“Uyển Thanh, nàng tỉnh lại đi, nhìn ta.”
Hứa Uyển Thanh mơ màng tỉnh lại.
Nàng ôm lấy cổ hắn, nước mắt không ngừng rơi: “Vì sao lại cứu ta? Ta chết chẳng phải vừa ý chàng sao? Chàng không yêu ta, vì sao lại cứu ta? Cố Ngạn Lễ, đến bao giờ chàng mới có thể đối mặt với trái tim mình?”
Minh Lê tức giận muốn xông lên lý luận với nàng: “Biểu tiểu thư, não của người có vấn đề à?”
“Câm miệng!” Cố Ngạn Lễ quát lớn một tiếng khiến Minh Lê im bặt.
Tiếp đó, hắn thâm tình nói với Hứa Uyển Thanh: “Uyển Thanh, nàng biết đấy, ta không thể mất nàng…”
Minh Lê còn muốn nói gì đó nhưng bị ta ngăn lại.
Ta tiến lên một bước, khẽ cười một tiếng:
“Đã như vậy, Hầu gia và Hứa tiểu thư hai lòng tương tư, ta sẽ không ở đây làm chướng mắt nữa. Chi bằng ta và Hầu gia hòa li, Hầu gia lại dùng kiệu tám người khiêng rước Hứa tiểu thư vào cửa.
“Cũng để thiên hạ xem xem, Hầu gia vì Hứa tiểu thư đã làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm. Xem xem ngươi giẫm đạp lên mạng sống cả Thẩm gia ta và cả cuộc đời của Thẩm Du ta để thành toàn cho tình yêu của hai người.”