Quẻ Xăm Đoán Mệnh
Chương 1
1
Mùng Một, người đi chùa thắp hương nối liền không dứt.
Tôi mặc đạo bào của đạo quán Tống Huyền Thanh, cầm trong tay ống xăm, bày một quầy hàng trước cửa chùa.
Người xung quanh đều nhìn, cảm thấy tôi tới chùa cướp việc làm ăn.
Tôi không để ý tới ánh mắt của người khác, trực tiếp trải một miếng vải vàng lớn trên mặt đất.
Phía trên có mấy chữ to: “Người hữu duyên rút xăm, một lần một trăm đồng, tính sai hoàn trả nghìn lần.”
Một đám người nhanh chóng vây quanh tôi. Vài người đàn ông liền bàn tán: “Thần Thần Đạo Đạo, đạo sĩ này sao không bày trong chùa?”
“Đại sư, như thế nào mới tính là hữu duyên? Nếu tính sai có thật là trả lại gấp ngàn lần không? Cô nghĩ tôi tin sao?”
“Vậy nếu một người tính không chính xác, không phải là mười vạn sao? Làm đạo sĩ kiếm được nhiều tiền như vậy à?”
Tôi lấy lại bình tĩnh, giọng nói khẳng định: “Nếu tính không chính xác, đương nhiên tôi sẽ trả tiền. Trong các anh chỉ cần có người có thể ném tiền xu ba lần mặt ngửa, tất cả đều là người có duyên với tôi.”
Mười vạn này cực kỳ hấp dẫn. Tất cả mọi người tranh nhau thử một lần.
Nhưng hết lần này tới lần khác, đồng xu này, rơi trên mặt đất thì tất cả đều là mặt sấp.
Mọi người nhao nhao thở dài, hô to đáng tiếc, số mình không thể nhặt được tiền.
2
Lúc này, một người phụ nữ tay cầm túi LV tới.
Cô ta nhìn chằm chằm quầy hàng, nhìn một hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Xăm này chính xác sao?”
Tôi không trách lời nói của cô ta, chỉ trả lời: “Muốn biết đúng sai, không phải cứ thử là sẽ biết sao?”
Cô ta dường như được tôi cổ vũ, tiện tay đặt túi LV xuống đất.
Cầm lấy đồng xu, cẩn thận ném nó ba lần, cả ba lần đều ngửa mặt lên.
Cô ta có chút không dám tin, ánh mắt qua lại đánh giá quầy hàng này.
Một người đàn ông bên cạnh lấy làm kỳ lạ: “Chẳng lẽ, trên đời này thật sự có người hữu duyên sao, đồng xu này không phải là có vấn đề chứ? Em gái xinh đẹp, anh cho em một đồng xu, em thử ném lại xem.”
Cô ta không từ chối, lúc này đây động tác tùy ý ném lên cao ba lần, đồng xu lại rơi xuống đất ba lần mặt ngửa.
Chung quanh ồn ào, náo nhiệt: “Trâu bò thật!”
Bên cạnh có người nhỏ giọng nói: “Cô gái này tuổi không lớn, chẳng lẽ thật sự có bản lĩnh?”
Tôi chăm chú nhìn người phụ nữ này: “Chúc mừng người hữu duyên. Cô niệm trong lòng ngày tháng năm sinh, họ tên, việc cô muốn cầu là được.”
Ông Trời sẽ chỉ điểm.
Cô ta cầm ống trúc bắt đầu lắc.
3
“Lạch cạch” một tiếng, thẻ trúc rơi xuống đất.
Cô ta nhặt đưa thẻ trúc cho tôi: “Đại sư xem giúp tôi.”
Tôi cụp mắt: “Không cần gặp ai cũng gọi đại sư, trả tiền trước, sau đó giải xăm.”
Trên mặt người phụ nữ này có chút mất hứng, nhưng vẫn rất thoải mái quét mã, tiếp theo đem thẻ trúc đưa tới.
Tôi nhận lấy thẻ trúc nhìn lướt qua, nghiêm túc giải thích với cô ta: “Thẻ thứ một trăm lẻ bốn: Hỉ tập tự vấn điểm hoàng kim; chiếu thư thúc tử nhập triều môn; tòng kim hiển đạt giai vinh quý; thả đãi thiên nhan ấm sủng quang.”
“Chỉ nhìn thẻ xăm, cô rút cái này cũng coi như là xăm thượng thượng. Xăm này đảm bảo thịnh vượng, vinh hoa phú quý sau này của cô.”
Người phụ nữ này tự hào nói: “Vậy cô giải thích cho tôi, xăm này có ý gì?”
Tôi nhếch môi cười: “Cô đang cầu nhân duyên. Xăm chỉ rằng nhân duyên của cô hoà hợp, người muốn gả thanh danh hiển hách, giàu có một phương.”
Trên mặt cô ta lộ ra vẻ tự hào.
Tôi nói: “Nhưng có một điều kiện tiên quyết.”
Cô ta khó hiểu hỏi: “Điều kiện tiên quyết là gì?”
Tiếp theo tôi chuyển đề tài: “Điều kiện tiên quyết là cô phải sống qua tháng sau.”
“Tôi xem cô qua vài ngày nữa sẽ chết thảm trong nhà, sợ là không có cái phúc để hưởng vinh hoa phú quý.”
“Không tin thì cô nhìn xem.”
Tôi đem thẻ trúc đặt ở trên tay cô ta và chỉ có chính cô ta mới có thể nhìn thấy, từ trên thẻ trúc chảy ra chất lỏng màu đỏ.
Màu đỏ dính đầy tay cô ta, không chỉ thế, mũi cũng có thể ngửi được mùi máu tanh nồng đậm.
Cô ta sợ hãi, ném thẻ trúc xuống đất.
4
Chung quanh có người thở dài một tiếng, thay người đẹp lên tiếng: “Sao cô lại nói như vậy? Thấy người ta rút được xăm tốt thì lại cố tình nguyền rủa, phải không?”
“Đúng vậy, người đẹp đừng sợ! Chúng tôi báo cảnh sát bắt cô ta! Người này, miệng lưỡi quá độc ác!”
Sắc mặt của người phụ nữ khó coi đến cực điểm, ngại nơi này là Phật môn thanh tịnh nên mới không chửi vào mặt tôi.
Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi, khó chịu nói: “Nói bậy bạ, tháng sau nếu tôi không chết thì sao?”
“Nếu không gặp nạn sẽ không chết người. Lúc đó cô quỳ dập đầu nhận sai, thế nào?”
Ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy tơ máu, vẻ mặt dữ tợn giống như quỷ đói muốn nuốt người.
Nhưng chỉ có tôi biết, cô ta không xứng với những trang phục và túi xách đắt tiền này.
Trên đôi bàn tay kia của cô ta đầy vết chai không thể xoá đi… Đây là vết chai do làm việc nặng nhọc nhiều năm gây ra.
Tôi vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với cô ta: “Không cần đợi tháng sau, trong vòng mười ngày này cô sẽ có tai ương đổ máu. Mười ngày này, nếu cô không tìm tôi cầu cứu thì xem như cô thắng. Nếu tôi thua, ngoài ngàn lần bồi thường thì quỳ lạy dập đầu với cô cũng không vấn đề.”
Tất cả mọi người ở đây đều không biết, tôi trời sinh ngôn linh.
Lời tôi đã nói, nhất định sẽ thành hiện thực.
Nếu thẻ xăm chảy máu, chắc chắn sẽ có người chết!
5
Tôi nhân tiện tuyên truyền với những người xung quanh: “Đây là Wechat chính thức của đạo quán chúng tôi, có gì cần thì quét qua một chút, tôi lúc nào cũng có mặt.”
“Cần bói toán, xem phong thuỷ, làm phép, làm lễ… đều có thể tìm chúng tôi. Hiện tại có hoạt động siêu độ, siêu một tặng một.”
“Mười ngày sau, tôi sẽ phát sóng trực tiếp, đến lúc đó cảm thấy hứng thú có thể đến xem.”
“Nếu như tôi tính sai, trong mười ngày, nếu cô đây không có bất kỳ tai ương đổ máu nào, tôi tại chỗ bồi thường tiền cho cô ấy, hơn nữa còn dập đầu xin lỗi.”
Lời tôi nói ra có nề nếp, ngăn nắp nên đã thu hút có rất nhiều người lấy điện thoại di động ra quét mã.
Bao gồm cả hai người vừa mắng tôi.
Người phụ nữ cầm túi LV kia cũng thêm tôi vào, tên cô ta là: Diêu Đình Đình.
Sư phụ trong chùa bên cạnh quan sát rất lâu, rốt cuộc không thể chịu được nữa. Ông ta lấy ra một cái loa lớn, treo lên ngọn cây bên cạnh tôi, ấn nút xuống bắt đầu phát:
“Không mê tín phong kiến, cảnh giác lừa đảo, tà đạo cấm vào chùa.”
“Không mê tín phong kiến, cảnh giác lừa đảo, tà đạo cấm vào chùa…”
Làm ăn xong, mục đích của tôi cũng đạt thành nên tôi chuẩn bị thu dọn về đạo quán.
Lúc gần đi điện thoại di động run lên, bắn ra một tin nhắn.
Diêu Đình Đình: [Nếu trong vòng mười ngày không có vấn đề gì, tôi nhất định phải tìm người đập đạo quán rách nát của cô.]
Tôi không trực tiếp trả lời, gửi cho cô ta định vị đạo quán, sau đó tắt điện thoại.
6
Trên đường tôi trở về đạo quán, có một con mèo vàng nhỏ, không xa không gần đi theo tôi.
Tôi làm bộ như không có nhìn thấy nó, đến đạo quán thì nó mới chui vào trong bụi cỏ, biến mất.
7
Sư huynh Quan Lý thấy tôi đã trở lại, nhiệt tình chào hỏi tôi: “Thanh Thanh, đi đâu thế? Bà ngoại nhìn thấy mồ hôi đầy đầu lát nữa sẽ đau lòng.”
Tôi uống một ngụm nước: “Đi bày hàng vỉa hè. Tống Huyền Thanh đâu? Còn chưa về sao?”
Sư huynh Quan Lý: “Quan chủ sáng sớm đã trở về, đang chuẩn bị buổi chiều ‘Tam Giới Phúc Pháp Sự’ thay người cầu phúc.”
Tôi tính toán một chút thời gian chênh lệch không nhiều lắm, mang theo trang bị của tôi lại ở cửa đạo quán trực tiếp bày sạp, vải vàng trải trên mặt đất.
Vẫn là [Người hữu duyên rút xăm, một lần một trăm đồng, tính sai hoàn trả nghìn lần].
Sư huynh gãi đầu: “Thanh Thanh, em làm cái gì vậy? Kiếm thêm thu nhập sao? Em tính cát hung họa phúc còn cần xin xăm à?”
“Không phải chỉ cần một câu nói của em sao?”
Tôi khoát tay: “Sư huynh, có một số chuyện cần phải làm theo quy trình.”
Vì là sân nhà nên sạp tôi vừa dựng lên, đã vây quanh rất nhiều người muốn xin xăm, nhưng tiền xu bọn họ ném đừng nói ba lần mặt ngửa, ngay cả một lần cũng không xuất hiện.
Sớm thôi, người mà tôi đợi đã đến.
8
Một người đàn ông hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi ăn mặc giản dị đi tới.
Ánh mắt của hắn ngơ ngác, trong tay ôm chặt một chiếc cặp phồng to.
Hắn nhìn một vòng náo nhiệt, do dự mãi, cuối cùng chuẩn bị rời đi.
Tôi mở miệng ngăn người: “Anh trai kia không thử sao? Nhiều người như vậy cũng không được, nói không chừng người hữu duyên chính là anh.”
Hắn tự giễu: “Tôi… tôi còn có chuyện, hơn nữa nhiều người như vậy mà không được, sao có thể là tôi?”
Đám đông nào chịu buông tha niềm vui này, cùng nhau ồn ào: “Đến thử đi, nếu cô ấy tính sai thì có thể bồi thường gấp ngàn lần, đó chính là mười vạn đấy!”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy cô gái này có chút thần bí, mười mấy người một lần mặt ngửa cũng không có.”
Người anh em này xem như được cổ vũ, hắn cầm đồng xu lên, kiểm tra một chút không thành vấn đề liền bắt đầu tung.
Trước mắt bao người, ba lần tất cả đều là mặt ngửa, hắn không dừng lại, tiếp theo tung lần thứ tư, năm lần, vẫn là chính diện hướng lên trên.
Tôi cười: “Xem đi, người hữu duyên mà tôi đã nói, chính là anh.”