Quỷ Diện Tướng Quân
Chương 1
1
Khi tin tức Phó Bắc Uyên bị tập kích truyền đến, ta vẫn đang nằm dưỡng thương trong lều.
Ta không nghe thấy, chỉ thấy binh lính xung quanh vội vã chỉnh đốn đội ngũ.
Ta nhanh chóng kéo một người hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hắn nói một câu, lập tức nhận ra ta không nghe thấy, vội dùng đá viết lên mặt đất:
“Cách đây ba dặm, quân sư bị tập kích, cầu viện.”
Đầu óc ta ong một tiếng, lập tức giật lấy ngựa của hắn và mau chóng đuổi theo đại đội.
2
Phó Bắc Uyên là quân sư của Đại Chu.
Hắn dung mạo tuấn tú, thân thể yếu ớt nhưng nhờ mưu lược mà khiến quân địch khiếp sợ.
Bốn tháng trước, hắn nhặt được ta dưới chân vách núi, tận tình chăm sóc nhiều ngày mới cứu được mạng ta.
Nhưng ta lại mất trí nhớ, quên mất mình là ai.
Chỉ biết mình có võ nghệ cao cường, có thể là một hiệp khách giang hồ.
Vì Phó Bắc Uyên đã cứu ta nên ta nhất định phải báo đáp ân tình.
Ta liền trở thành thị vệ của hắn.
Cách đây không lâu, hắn bị ám sát, ta vì bảo vệ hắn mà bị thích khách đánh trúng, nghiêng mặt đập vào vách đá dẫn đến mất thính lực nên không thể đi theo bên cạnh, không ngờ lại có nhiều người muốn giết hắn như vậy.
Ánh mắt ta hơi lạnh, một lần nữa giơ roi ngựa lên.
May mắn là đến kịp.
Xe ngựa của Phó Bắc Uyên bị thích khách truy đuổi đến bên bờ vực, ta dẫn theo những người khác liều chết chiến đấu, trước khi một thích khách đâm kiếm vào Phó Bắc Uyên, ta đã cắt cổ hắn.
Máu đỏ tươi bắn tung tóe lên mặt Phó Bắc Uyên.
Hắn thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, nắm lấy tay ta và từ từ viết:
“Ngươi vất vả rồi, A Oanh.”
Cảm giác ngứa ngáy tê tê theo lòng bàn tay thấm vào trái tim, như một dòng nước ấm, ta vô thức đỏ tai.
Ánh mắt liếc thấy đá lăn trên bờ vực, ta mở to mắt.
“Cẩn thận!”
Ta đẩy Phó Bắc Uyên ra, mặc cho đá đập vào gáy mình.
Trước mắt tối sầm lại, trong cơn mơ màng, ta chỉ thấy Phó Bắc Uyên lo lắng nhìn ta, đang định nói gì đó thì một giọng nữ trong trẻo hét lên:
“Á! Mục ca ca! Người không sao chứ?”
Đó là một cô nương đội trâm cài ngọc trai, dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Nàng ta bước ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy đầy đất xác chết liền sợ hãi nhắm mắt lại.
Phó Bắc Uyên vội đưa tay đỡ nàng ta.
Sau khi nàng ta xuất hiện, Phó Bắc Uyên không còn nhìn ta thêm một lần nào nữa.
Còn ta, trước khi ngất đi, đột nhiên nhận ra.
Hình như ta có thể nghe thấy rồi.
3
Đến tối tỉnh lại, ta xác định mình đã có thể nghe thấy.
Sau khi tai ta bị thương, Phó Bắc Uyên đã vì ta mà tìm kiếm danh y khắp nơi, hắn đích thân chăm sóc, đút thuốc cho ta.
Để tiện bề chăm sóc, hắn còn chuyển công văn đến lều của ta.
Mỗi lần ta tỉnh dậy vì không nghe thấy tiếng động mà hoảng sợ, hắn đều là người đầu tiên ngồi xuống bên cạnh, dùng ngón tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay ta, báo cho ta biết hắn ở đây.
Nếu hắn biết ta đã khỏi hẳn, nhất định sẽ rất vui.
Ta vui mừng khôn xiết, định đi báo cho Phó Bắc Uyên.
Nhưng lại không tìm thấy bóng dáng hắn đâu.
Mà quân doanh vốn nghiêm trang bỗng trở nên bận rộn lạ thường, nghe họ bàn tán ta mới biết thì ra cô nương ta gặp ban ngày chính là công chúa.
Nàng ta lén trốn khỏi cung chỉ để theo đuổi Phó Bắc Uyên.
Nghe nói công chúa là cành vàng lá ngọc, không quen ăn thức ăn trong quân doanh, Phó Bắc Uyên liền đích thân dẫn người vào rừng săn thỏ.
Nàng ta không quen ngủ trên giường hành quân thô sơ, Phó Bắc Uyên liền lấy hết quần áo của mình ra để nàng ta lót bên dưới.
Cả quân doanh đều náo loạn vì sự giá lâm của công chúa.
Ta vô định đi loanh quanh trong doanh trại, đến bên bờ sông thì nhìn thấy Phó Bắc Uyên.
Hắn dịu dàng khoác áo choàng cho công chúa, có chút trách móc:
“Công chúa thân phận tôn quý, sao lại đến nơi nguy hiểm như vậy?”
Nữ tử hờn dỗi: “Nếu ta không đến tìm, Mục ca ca nhất định sẽ quên mất ta.”
“Lời nói trẻ con.”
“Rõ ràng là vậy, nữ thị vệ bên cạnh chàng… ta thấy chàng rất quan tâm đến nàng ta.”
Tim ta không khỏi đập nhanh hơn một nhịp.
Vị công chúa này dường như thích Phó Bắc Uyên, nếu Phó Bắc Uyên vì ta mà chọc giận nàng thì phải làm sao?
Ta còn đang lo lắng thì nghe Phó Bắc Uyên cười khẩy một tiếng:
“Nàng ta ư? Nàng ta là cái thá gì?”
Chỉ vài chữ ngắn ngủi, như dao đâm thẳng vào tim ta.
Ta không dám tin mà ngây người tại chỗ.
“Nàng có biết Quỷ Diện tướng quân của Giang quốc là Ngọc Vô Ý không?”
“Ta chỉ biết nàng ta luôn đeo mặt nạ, không ai biết dung mạo của nàng ta, hình như là một nữ tướng quân.”
“Ngọc Vô Ý tàn nhẫn, là kẻ thù không đội trời chung của quân Đại Chu ta, bên cạnh nàng ta có một nhóm thị vệ, tuy toàn là nữ nhưng đều là cao thủ có thể lấy một địch trăm, lúc ta nhặt được A Oanh, ta đã biết nàng ta là người Giang quốc, chỉ sợ là một trong những thị vệ đó.”
Lời này càng khiến ta chết lặng tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Ta là kẻ thù của Đại Chu?
Công chúa kinh hô một tiếng:
“Người nguy hiểm như vậy, sao chàng dám để nàng ta ở bên cạnh?”
Phó Bắc Uyên mỉm cười:
“Nàng ta mất trí nhớ không phải là giả, nàng ta mất trí nhớ chính là một con dao hữu dụng, đến một ngày nào đó thậm chí có thể trọng thương Ngọc Vô Ý. Nàng cũng thấy rồi đấy, giờ đây cả trái tim nàng ta đều đặt trên người ta, khi không còn giá trị, chỉ cần ta nói một câu, nàng ta sẽ cam tâm tình nguyện đi chết.”
“Phó ca ca, chàng thật lợi hại.”
Nghe họ nói cười.
Ta cảm thấy mình như đang chìm trong nước, từng lời từng chữ của hắn đều hóa thành núi lớn, đè ta xuống đáy nước tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Cho đến khi trở về lều, đầu óc ta vẫn hỗn loạn.
Lúc thì nghĩ mình là ai, lúc thì lại nhớ đến những ngày Phó Bắc Uyên chăm sóc ta từng li từng tí.
Lần tai ta bị thương, hắn đứng ngoài lều nửa đêm.
Đợi quân y đi rồi, hắn mang theo một thân sương mù bước vào, cẩn thận ngồi xuống bên giường ta.
Ta mệt lả, chỉ cảm thấy hắn dùng đầu ngón tay mềm mại lau sạch vết máu trên mặt ta.
Động tác nhẹ nhàng, như nâng niu bảo vật vô giá.
Hắn nắm lấy tay ta, từng nét từng nét viết:
“A Oanh, hứa với ta, đừng liều lĩnh nữa.
“Trên đời này, ta chỉ có thể tin ngươi.”
…
Đêm đó.
Ác mộng bủa vây.
4
Hôm sau tỉnh dậy, ta phát sốt.
Nhưng có người đến truyền lời, nói Phó Bắc Uyên và công chúa muốn gặp ta.
Ta không nói gì, kéo lê thân thể ốm yếu đến đó, không hề nhắc đến chuyện mình đã phục hồi thính lực.
Trong lều, Phó Bắc Uyên và công chúa đang nói cười, thấy ta đến, hắn kéo ta ngồi xuống bên cạnh, trong ống tay áo rộng lớn, hắn nhẹ nhàng bóp tay ta, viết:
“Thân thể đã khỏe hơn chưa?”
Sự thân mật mờ ám như vậy.
Nếu là trước ngày hôm qua, chỉ sợ ta sẽ ngọt ngào như ăn phải mật.
Nhưng giờ đây, trái tim ta như chết lặng.
Ta lắc đầu, liếc thấy ánh mắt ghen tị của công chúa.
Nàng ta nói: “Phó ca ca, ta có một nhiệm vụ muốn giao cho nàng ta.”
Phó Bắc Uyên hơi nhíu mày: “Đừng làm bậy.”
“Ta không làm bậy, hôm qua ta bị ám sát, chính là tên giám quân khốn kiếp kia làm, sáng nay bọn chúng phải về kinh, ta muốn nàng ta đuổi theo, giết chúng. Nhưng chỉ được một mình nàng ta đi.”
Phó Bắc Uyên không nói gì, không biết đang nghĩ gì.
Ta cũng tự uống nước, giả vờ như không nghe thấy gì.
“Tên giám quân kia háo sắc nhất, nữ tử này tuy võ công không phải tuyệt đỉnh nhưng chỉ cần dùng sắc dụ dỗ, hắn ta chắc chắn sẽ mắc bẫy, giết hắn lúc trên giường sẽ dễ như trở bàn tay.”
Công chúa hừ lạnh một tiếng:
“Phó ca ca, chàng đau lòng rồi sao?”
Giọng Phó Bắc Uyên lạnh lùng:
“Nàng ta xứng sao?”
Công chúa mới cười:
“Vậy thì nói với nàng ta như vậy đi, ngày mai, ta muốn nhìn thấy đầu của tên giám quân kia.”
Họ tự nói với nhau.
Phó Bắc Uyên từ đầu đến cuối đều nắm tay ta.
Ta không thể ngờ được, hắn có thể nâng niu ta như báu vật nhưng lại bàn bạc cách đẩy ta vào chỗ chết.
Hắn viết vào lòng bàn tay ta:
“Đừng sợ, công chúa rất thích ngươi nhưng nàng muốn ngươi giúp một việc.”
Ta cúi mắt, đáp một tiếng:
“Được.”
Ngươi cứu ta một mạng.
Ta trả ngươi một mạng.
Đáng lẽ phải như vậy.
Chỉ là… nếu lần này ta may mắn không chết thì sau này, ta chỉ là ta mà thôi.