Quý nữ vs Nữ xuyên không - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:42:59
10. Kẻ ở địa vị cao mà ngu ngốc, bậc đế vương sắc mê hoặc, việc bất nghĩa, xa hoa lãng phí, ngu ngốc vô năng, tàn hại trung thần, thế lực khắp nơi như hổ rình mồi.
“Ta ,” Ta chuyện phiếm với Gia Nhạc, “Tuổi của phụ hoàng ngươi cũng cha Hà Linh luôn đấy.”
Gia Nhạc “ừ” một tiếng, buông kiếm trong tay.
“Thật đầu thấy nữ tử xuyên còn cảm thấy mới lạ. Sau phát hiện, với là giống . Hà Linh bao giờ thể dùng mấy tư tưởng kỳ diệu đó cho dân chúng, nàng chỉ tranh đoạt ánh mắt ái mộ và nam nhân mà thôi.”
“Đây là ngu xuẩn.” Ta với Gia Nhạc. “Nếu nàng phục tùng , nàng nam nhân nào cũng sẽ giúp nàng tìm , đừng một kẻ, nuôi cả sân trai bao cũng . Đương nhiên, nam nhân của thì nàng mơ đến.”
“Của cũng .” Gia Nhạc tiếp lời, nàng duỗi , trong mắt lộ ác ý: “Chuẩn đánh một trận ác liệt thôi.”
Trận chiến tới nhanh, khói bụi nổi lên tứ phương, vó ngựa dày xéo, cờ xí tung bay trong gió.
Thủ lĩnh phản quân xách theo một cái đầu đầm đìa máu, đại mã.
Kẻ đó là một tên đại hán ngăm đen, trong mắt sát ý, gi.ết nhiều .
“Đi.” Gia Nhạc tường thành, lẳng lặng cơn gió nổi lên . Nàng đầu chúng : “Đội ngũ của bọn họ ở xa chúng .”
Phản quân liên hệ với Man tộc. Tuy chúng liên minh đó chỉ cần động sẽ tan rã, nhưng cũng là chuyện của .
Ta nhấp môi, phân phó đúng : “Mọi rút về thành, cần nghênh chiến. Ngoài , tìm đến vài vị vũ cơ tới đây, nhớ rõ mang theo đàn.”
“Có từng thấy kế thành trống ? Lợi dụng lòng nghi ngờ của địch.” Ta sờ cằm, “Chỉ cần trụ một đêm thôi.”
Gia Nhạc tiếp tục chơi cờ, một quân trắng một quân đen: “Trắng thắng đen, đen ăn trằng, nhưng bất kể là trắng đen thì đều là của . Thiên hạ là một bàn cơ, mà bàn cờ , cuối cùng sẽ về tay .”
Nhìn thấy những vũ nữ tường thành, quả nhiên phản quân dừng .
Quân sư tiến lên gì đó bên tai thủ lĩnh, lập tức dừng .
Hắn chúng thật lâu, cao giọng hô to: “Người bên trong thành , các ngươi chỉ là tiếng mà miếng mà thôi. Hiện tại chịu thua, tha cho các ngươi một mạng. Vua của chúng luôn nhân từ, mỗi nơi qua đều vạn dân ca tụng.”
Gia Nhạc nhạo một tiếng: “Hắn cho rằng là kẻ ngốc ? Nếu nhân từ, heo còn thể hai tiếng.”
Ta bọn họ , tư thế mời: “Có thật , thử một là . Mời .”
Quân sư , chuyện, môi là : “Vương thượng, bọn họ mời quân thành, hẳn là bẫy rập, thể xúc động, đóng quân tại đây một đêm cũng muộn.”
Trong phòng, Gia Nhạc thở phào một , nàng đề bút thư, với : “Nguy hiểm thật, chiêu của ngươi quá hiểm, nếu đa nghi như thì chúng sống nổi.”
Ta rũ mắt, giấy: “Nay nhập hiểm cảnh càng nhớ . Trừ bỏ trong phòng trướng vẫn còn nhiều chỗ thử, đột nhiên cảm thấy tiếc nuối. Nếu thể ch.ết già thì mong theo quân sát cánh, lụa đỏ giường ấm triền miên.” (lạy chị:0)
Ta trở tay đưa thư cho Gia Nhạc, đáp: “Thủ lĩnh phản quân sẽ . Trước một phó tướng trung thành, nhưng vì tiểu nhân vu hãm mà c.h.é.m đầu phó tướng đó, thậm chí còn giải thích một câu. Người bảo thụ tự đại. Dùng thì nghi, nhưng tâm phúc bên thì tin ai cả.”
Gia Nhạc thư, : “Viết , giờ nó là thư của nhé.”
Ta: ???
Phản quân cũng thể đợi đến ngày mai. Để đề phòng chúng ngáng chân mà luôn tuần tra đến tận khi tờ mờ sáng.
Bọn chúng cảm thấy khi sáng sẽ ai dám gì, nhưng sai . Có lén đốt lửa thiêu lương thảo, ánh lửa ngút trời. Hôm nay gió thuận, thổi lửa càng cháy lớn.
Một tiểu binh quỳ mặt , năng khí phách: “Không nhục với sứ mệnh!”
Gia Nhạc nâng cằm: “Xếp từ khi nào?”
Ta còn gì thì Xuân Lê bên cạnh vọt lên ôm tiểu binh mà , mắng to là việc nguy hiểm mà cũng .
Ta đầu, : “Từ lâu . Còn tại thì lẽ ý cưới vợ của quá sâu, gấp chờ nổi mà kiến công lập nghiệp.”
Gia Nhạc trời sinh là đế vương, nàng hiểu mưu lược, võ nghệ cao cường. Gia Nhạc tay cầm trường thương lao trận chiến, thủ lĩnh phản quân trốn kịp, tình thế nguy cấp kéo Man vương chặn một nhát .
Nửa cánh tay Man vương đứt rời, m.á.u chảy ròng ròng.
Hai quân giằng co, sợ nhất là rắn mất đầu. Man vương kéo quân lui về, phản quân cũng chẳng kẻ ngốc, hai phe chẳng ai ý chắn đằng , bọn chúng đều phe còn lao lên chặn . Đây quả là hoang tưởng, mới thủ lĩnh phản quân còn kéo Man vương chắn một đao cho .
Gia Nhạc mang theo Lương Ngọc và quân đội bức phản quân đến khe núi. Cho đến khi xác nhận bọn chúng đều tiến khe núi, gật đầu với bên cạnh, nhanh chóng báo cho những đợi sẵn quang dầu hỏa.
Đây là tử lộ, quân địch đằng thì chém, quân địch chạy trốn đằng thì lửa đốt cháy. Ánh lửa lan khắp vài dặm, quân địch gào thét thảm thiết.
Gia Nhạc mang theo một m.á.u trở về. Ta tiếp nhận bội kiếm của nàng, hỏi: “Ngươi cảm thấy tàn nhẫn ?”
Gia Nhạc , cởi khôi giáp, : “Thắng vua thua giặc. Nếu chẳng may chúng thua, cảm thấy bọn họ sẽ đối xử tử tế với chúng . Huống hồ bọn họ còn gi.ết cả một thành, đây xứng đáng ? Nhiều vong linh oan uổng như , là quân chủ của bọn họ, nên vì bọn họ báo thù. Kiếm thể đưa địch chỗ ch.ết thì mới đường sống.”
Ta gật đầu rót cho nàng một ly nóng: “Ta luôn theo câu , diệt cỏ diệt tận gốc.”
Gia Nhạc chỉnh đầu tóc: “Đều mệnh dài, tai họa để nghìn năm, còn tai họa thì đoản mệnh còn sống lâu trăm tuổi.”
Gia Nhạc dựa thủ đoạt cứng rắn mà mở một con đường nơi biên thành. Đầu hàng thì tha, đầu hàng thì đánh tới khi nào đầu hàng mới thôi. Tuy , bất kể là ai đều cũng động tới dân thường, nếu thì sẽ xử theo quân pháp nên lòng dân.
Biên thành cũng lưu truyền thoại bản rằng Gia Nhạc công chúa là con gái của trời, mang theo đội ngũ của nàng đến cứu vớt vùng đất hoang vu , cứu lấy dân trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Nàng một vị quân sư, luôn bạn bên cạnh. Lời đồn đại một nửa là do thả , một nửa là do dân tự truyền miệng.
Cứ như , đội quân của Gia Nhạc công chúa từ biên thành đến nội thành, ch.ém gi.ết từ nội thành đến tiền điện tiếp tục giằng co với một đội quân khác.
Trong đại điện, đế vương run rẩy chỉ Gia Nhạc: “Lòng muôn thú! Lúc khi mẫu phi ngươi ch.ết cũng nên gi.ết ngươi luôn mới !”
Gia Nhạc bất đắc dĩ nhún vai, lộ nụ ác liệt: “Ngươi hiện tại hối hận cũng kịp nữa . Phụ vương, ai bảo mấy đứa con của đều là phế vật chứ? Cũng thôi, như thì thể sinh đứa con trai nào thông minh . Khi ngươi cường đoạt mẫu phi , chắc ngươi cũng nghĩ đến nàng thai .”
Thủ lĩnh quân đối diện mặc đồ đen, hình cao lớn, mặt như ngọc, nhất là nốt ruồi đặc biệt xinh , chọc đến lòng ngứa ngáy.
Ta vui sướng chạy lên hai bước, nũng nịu gọi: “Thất lang, ba thu thấy như cách trăm năm, tách ngày đêm đều nhớ ngươi, hiện tại cuối cùng cũng gặp , nên cô phụ may mắn .” (chị gái, xin tiết chế-,-)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-nu-vs-nu-xuyen-khong/chuong-4.html.]
Kiếm của Ám Thất run lên, che mặt .
Gia Nhạc ho khan hai tiếng: “Muốn ôn chuyện cần mặt hai quân như , ít nhất về phòng hãy .”
Ai dà, nhưng mà ở mặt hai quân mới kích thích cơ.
Đế vương kích thích, chỉ chửi rủa: “Tiện nhân, tiện nhân, dám ở mặt tán tỉnh. Gi.ết ch.ết nàng , các ngươi điếc ? Ta kêu các ngươi gi.ết nàng!”
Ta nghiêng đầu , liếc mắt thấy Hà Linh phía đang rúc một xó, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản .
Ta đột nhiên buồn . Kiếp nàng cũng thế , quy phục quân địch, kết cục cũng chẳng gì .
[Vịt đọc sách nè :V]
Nếu chọn một kiểu ch.ết cho nàng thì đoán đó là ngu thì ch.ết, khôgn đầu não chỉ chứa nước thôi ?
So sánh với quyền lực đế vương, tình yêu của nàng đáng giá nhắc tới? nàng cũng vĩnh viễn hiểu đạo lý .
Người đủ quyền lực sẽ dựa dẫm nam nhân, cũng vây khốn trong ái tình. lúc , chuyện quan trọng hơn .
Ám Thất xuống ngựa, đến mặt . Ta chớp mắt , vội dời ánh mắt.
Sau đó, quỳ một gối: “Cung nghênh bệ hạ.”
Quân đội phía đồng loạt quỳ xuống, Tề lang cũng quỳ xuống, văn thần thấy cũng ôm sách quỳ theo, hô lên: “Cung nghênh bệ hạ!”
Ta bọn họ, cũng cong lưng theo. Trong những đó vẫn kẻ bằng lòng, phục, nhưng cũng cách nào khác. Nếu bản lĩnh thì chống hai đội quân ?
Gia Nhạc giơ kiếm trong tay, nàng đoan trang, năng khí phách: “Các khanh bình .”
Tân đế vương, xuất thế.
11. Ngày Gia Nhạc đăng cơ, nắng vàng rực rỡ, trời trong trong xanh. Quốc gia lấy quốc hào là Nguyên, tên An Bình.
An bình nguyên niên, thiên hạ cùng nhạc (đại loại kiểu quốc thái dân an, trời đất thuận hòa), chiến hỏa bình , các quốc gia quy phục.
Vô dân cúi đầu lạy, gió nhẹ khẽ thổi. Trên đài cao, Gia Nhạc khoác long bào.
Ta cúi đầu theo bọn họ, hô “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Ai , phương hoàng thể hóa rồng?
12. Tề lang và Ám Thất kỳ quái. Bọn họ đầu hai bên văn võ, nhưng cứ gặp là gây lộn, ngẫu nhiên gặp cũng châm chọc, mỉa mai, ngươi một câu chửi ngươi hai câu.
Ta vô cảm bọn họ cãi . Ta sẽ tham gia, thật trẻ con.
Tề lang chĩa mũi dùi : “Đáng thương cho ngươi quản chặt, uống rượu cũng . Ngươi sống thảm như , so vẫn hơn ngươi một chút.”
Ta ha ha: “ đúng đúng, Tề tướng quả là sống . Nhìn ngươi nhanh mồm dẻo miệng như quả là sống , chẳng qua…” về phía Ám Thất , thở dài một : “Không ai yêu.”
Tề lang tức giận đến hai mắt đỏ bừng: “Ai ai yêu? Có nhiều yêu !”
lúc , ánh mắt Gia Nhạc quét tới, nàng dứt khoát hạ chỉ: “Con trưởng Tề gia, đoan chính như ngọc, phẩm đức cao khiết, xứng với trọng trách hoàng hậu một nước, giữ phượng ấn, lập hậu.”
Ta Tề lang câm nặng nửa ngày nhưng vẫn đồng ý. Lương Ngọc tỏ vẻ, chỉ thể một .
Gia Nhạc đồng ý sảng khoái. Ta nghĩ nàng cũng tâm tư Lương Ngọc, nhưng nếu vô tình cũng nên cho hy vọng. Điều nàng .
Gia Nhạc là một đế vương thành công.
Ta và Gia Nhạc từng Hà Linh một . Nàng điên điên khùng khùng, trong miệng luôn về nhà.
Ta đưa nàng một thanh chủy thủ: “Ngươi tự sát , khéo may về .”
Chỉ trong nháy mắt đó, Hà Linh hết điên. Nàng nắm chặt chủy thủ run rẩy, nếu bảo nàng tự sát thà tự gi.ết nàng còn nhanh hơn.
Nếu nàng dũng khí tự sát thì cũng gia nhập Man tộc như ở kiếp , cam tâm trở thành đồ chơi cho bọn chúng.
Việc phục nàng . Nàng nghị lực, từ thủ đoạn để sống sót, kể cả giả dại như bây giờ.
cuối cùng nàng vẫn ch.ết, ngũ hoàng tử đ.â.m một đao mà ch.ết. Việc với nàng cũng coi như chịu khổ hình.
Mà khi ngũ hoàng tử bắt thì trong đại điện đến tê tâm liệt phế.
Sau đó ngóng mới , ngũ hoàng tử phi bệnh ch.ết. Mà khi nàng ch.ết, ngũ hoàng tử mới đây cứu Hà Linh. Hà Linh chỉ giả mạo ân nhân của , ân nhân thật sự là ngũ hoàng tử phi.
Đối với việc , Gia Nhạc bình luận: “Hà Linh cũng coi như là quả báo. Còn ngũ hoàng của , cảm thấy chẳng yêu ai cả, chỉ yêu ngọc bội thôi. Ngọc tay ai thì yêu đó. Nếu chỉ yêu mỗi ngọc bội và khiến ai tổn thương thì thật là .”
Đối với lời của Gia Nhạc, cũng đồng ý.
Lần nọ hạ triều, kéo Ám Thất rừng cây. Hắn nghi ngờ , ho khan hai tiếng: “Ta với Gia Nhạc khoác lác, ngươi sẽ tiến rừng cây với .”
Hắn cau mày .
“Không hợp quy củ. cho dù ngươi …” Nói tới đây, lỗ tai đỏ hồng: “Cũng nên về phòng, về phòng thì .”
Ta lấy áo che mặt, than thở lóc: “Cũng thôi. Kiếp cũng , bắt đầu kiếp ngươi cũng nhận . Ngươi , cả hai đời đều nhất kiến chung tình với ngươi, mới là chung thủy. Nếu ngươi nhớ , chắc sẽ lẻ loi hiu quạnh cả đời. Ta hiểu, vứt bỏ là mệnh của , cả. Vậy ngươi , đừng tìm nữa.”
Ám Thấy luống cuống tay chân, hoảng loạn lau nước mắt cho nhưng né tránh, tự lau . Tất nhiên là để thấy suýt tiếng .
Cuối cùng bại trận, nhỏ giọng : “Được , rừng cây bờ sông, ngươi tùy tiện chọn là .”
Thành công , thật vui vẻ! Ta kéo tay chạy trong.
Trong rừng trúc âm u, cùng ánh trăng trong lòng trầm luân.