Quý Phi Lười Biếng
Chương 2
4,
Hiện tại nghĩ kĩ lại, thì mọi chuyện cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thẩm Hoán trước kia đã quen nhìn các diễn viên, ca sĩ xinh đẹp có, quyến rũ có, loại nào cũng có mà cũng không thấy rung động.
Ngược lại, đối với Thẩm Hoán, có lẽ nữ nhân cổ đại mới là kiểu người hợp gu nhất.
Ủa?? Đây là tự chui vào họng súng hả.
Trong khi tôi còn đang nghĩ lung tung, Hoàng Đế quay sang nhìn tôi một lúc, sau đó mím môi: “Ái phi, trẫm ở chỗ nàng lâu như vậy, hằng đêm đều ở chỗ này, tối nay, trẫm muốn…”
Tôi mở to mắt, vội nắm chặt chăn, đ i ê n cuồng lắc đầu.
“Quả nhiên, nàng vẫn không muốn giúp ta soạn một chút văn thư, thật sự khó khăn như vậy sao?” Thẩm Hoán thở dài.
????
Những gì tôi nghe thấy không như tôi nghĩ.
Trong vòng nửa giờ, Thẩm Hoán rất uyển chuyển bày tỏ…
Cụ thể là, sau khi xuyên tới đây, hắn không quen phải tỏ vẻ nho nhã khi nói chuyện, lên triều cũng không biết phải ăn nói thế nào, nên cần tìm một quý nhân có vẻ nho nhã xui xẻo viết bản thảo giúp hắn.
Thật không may mắn, kẻ xui xẻo ở đây là tôi.
Hiện đại thì phải giúp viết bài để ứng phó với phóng viên.
Xuyên về cổ đại thì bắt viết bản thảo để ứng đối với đại thần.
Tốt, tốt, rất tốt.
Không bằng bảo tôi c h ế t đi cho xong.
Nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt vô hại kia, cuối cùng tôi vẫn mềm lòng.
Được thôi, còn hơn để người mù chữ như hắn ứng phó với đại thần, không cẩn thận lại thành trò cười đến mấy vạn năm sau.
Cũng may chuyên ngành tôi học ở đại học là văn học cổ đại, viết bản thảo cũng dễ như ăn bánh.
Tôi nghiến răng gật đầu.
Thẩm Hoán nhìn thấy mắt sáng rực: “Chọn ngày chi bằng gặp ngày, luôn hôm nay đi, ái phi.”
“…”
5,
Thẩm Hoán ở trong cung của tôi ba đêm liên tiếp, tin tức rất nhanh được truyền khắp hoàng cung.
Huống hồ, mỗi sáng nhìn tôi đều có vẻ mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt càng ngày càng đậm, làm cho đám phi tử nhàn rỗi kia tặc lưỡi, trực tiếp chụp cho tôi cái mũ yêu phi.
Không những thế còn lập hội đến tham quan tẩm cung của tôi.
Lý Mỹ Nhân: “Đây cũng gọi là yêu phi sao, diện mạo chỉ có thế, dáng người…. cũng chỉ gọi là tạm được.”
Triệu Quý Nhân: “Có lẽ nàng ấy có rất nhiều năng khiếu.”
Tôn Tiệp Dư: “Trông có vẻ không giống có năng khiếu.”
Tôi đang cắn hạt dưa: “…”
Ít ra nói xấu cũng đi xa chút chứ, tôi nghe được đấy!
Đúng lúc này, chính vào lúc này, Thẩm Hoán hạ triều đi ngang qua đây, xuống kiệu vào chào hỏi tôi.
“Ái phi, đêm qua lăn lộn cả một đêm, sao còn chưa ngủ? Mau nghỉ ngơi đi, buổi tối chúng ta tiếp tục.”
Tôi: “…”
Quay đầu nhìn các phi tần, bọn họ đang tức đến mức sắp ngất đi, nhìn tôi như thể có t h ù g i ế t cha.
…
Alo, để tôi giải thích.
Kết quả họ vội vàng bỏ chạy hết nhưng lúc rời đi vẫn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thẩm Hoán thật sự là hại tôi đến thảm rồi.
Tôi cắn răng không nói được nửa lời, đành nhìn vào hắn rồi gật đầu.
Nếu biết thân phận hiện đại của tôi, còn không biết hắn sẽ hành hạ tôi thế nào.
Để sóng yên biển lặng, tôi đành nhẫn nhịn.
6.
Thẩm Hoán và tôi luôn có mâu thuẫn, bắt đầu từ khi tôi trở thành người đại diện.
Lúc ấy, Thẩm Hoán đang là thần tượng nổi tiếng trên toàn quốc, mọi hành động đều có thể khiến người hâm mộ hò hét, chụp một tấm ảnh cũng có thể lên hotsearch.
Nhưng chẳng có ai biết, vì những bức ảnh đó, người đại diện như tôi phải nỗ lực bao nhiêu.
“Một bức ảnh, tôi nấu cho anh ba bữa tối.” Tôi cầm điện thoại, trịnh trọng nói với Thẩm Hoán.
“Bảy bữa, mặc cả nữa thì không nói chuyện.” Âm thanh có phần lười biếng vang lên.
“…”
“Bảy bữa thì bảy bữa.”
Tôi nghiến răng.
Thẩm Hoán đặc biệt thích ăn cơm tôi nấu, Thẩm Hoán nói cơm chiên trứng tôi làm có vị như cơm nhà.
Tôi nói: “Vậy thì nhà của cậu nhất định rất ấm áp.”
Thẩm Hoán: “Tôi ở cô nhi viện, cơm chiên ở nhà ăn cô nhi viện ăn không ngon, đồ ăn em nấu cũng có tác dụng như vậy.”
Tôi: “…”
Tôi cạn cmn lời, dần dần tập quen với cuộc sống này.
Tôi vừa giúp Hoàng Đế mài mực, vừa hồi tưởng lại quãng thời gian về trước, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Hoán đang ngồi.
Người này đúng thật là được ông trời ưu ái, đầu thai đến lần thứ hai, ngoại hình vẫn thuộc dạng cực phẩm.
“Ái phi, có thể giúp trẫm xoa bóp không? Trẫm phê duyệt đống số sách này mệt muốn c h ế t.” Hắn duỗi lưng.
“Hoàng Thượng, ngài… mệt mỏi sao?” Tôi không thể tin được.
Từ lúc đến đây, hắn chỉ xem có một cuốn, hơn nữa còn… nhìn ngược.
“Ừa, nào, xoa bóp đi.” Hắn nhẹ gật đầu.
“….”
Tôi vươn tay, bóp mạnh vài cái.
“A, dễ chịu quá, chính là như vậy, ái phi.” Thẩm Hoán hưởng thụ.
Kết quả tôi nghe được tiếng xì xào bàn tán bên ngoài.
“Ta nói không sai, nữ nhân này khẳng định có biện pháp gì lấy lòng Hoàng Thượng! Mẹ nó.”
“Không sai, nữ nhân này, ngày thường đúng là nhìn không ra.”
Lại là đám phi tần đó.
“…”
Tôi lúng túng ho khan, khẽ nói: “Hoàng Thượng, người nói nhỏ chút, nếu không người khác sẽ hiểu lầm.”
“Có gì mà hiểu lầm, ái phi, chúng ta đổi tư thế.” Sau đó hắn nằm sấp, để tôi tiếp tục xoa bóp.
“…”
Tôi lại nghe được hình như có người tức giận đến phát ngất rồi.
7,
Tin tức Thẩm Hoán độc sủng tôi truyền đến tai Thái Hậu, lại có vài phi tần trâm ngòi thổi lửa, khiến Thái Hậu tức giận, hạ lệnh cho Thẩm Hoán không được đến tẩm cung của tôi.
Lệnh này được ban ra, cung nữ Mặc Nhi của tôi lo lắng đến phát khóc.
Tôi thì vừa cười vừa an ủi nàng ấy: “Không sao, không sao, đi tìm vài người cùng buôn chuyện đi.”
Kết quả, tôi cười còn chưa kịp nhe răng, đã nghe thấy thanh âm của thái giám.
“Hoàng Thượng chuyển lời, đưa Quý Phi đến Dưỡng Tâm Điện.”
“…”
Thẩm Hoán thật sự thông minh, hắn bị cấm không được đến, kết quả liền bắt tôi đi qua.
Đúng là biết lợi dụng sơ hở.
Hiện tại, hãy để tôi khóc.
Mặc Nhi an ủi tôi: “Nương nương, vui quá cũng đừng có khóc, người nhanh một chút.”
Cảm ơn vì nhắc nhở, tôi còn đang nghĩ đến uống Hạc Đỉnh Hồng sao cho thật ưu nhã.
8,
Trên đường đi đến tẩm cung của Hoàng Thượng, tôi gặp Lý Mỹ Nhân.
Nàng ta trực tiếp cản kiệu của tôi, sau đó nhìn tôi như hổ rình mồi.
Tôi từng đọc quả vô số sảng văn cung đấu, nhìn nàng ta tôi hiểu ngay là nàng ta muốn đấu với tôi.
Tốt, tốt, rất tốt.
Tốt nhất là đấu đến mức đưa tôi vào lãnh cung.
Đôi mắt tôi sáng lên, lập tức xuống kiệu nghênh đón nàng ta: “Muội muội, phải làm sao mới có thể phối hợp với muội, tá t muội một phát hay là phạt muội quỳ xuống đất?”
“???”
Lý Mỹ Nhân chắc chắn không nghĩ tôi sẽ phối hợp như thế, sửng sốt một lúc sau đó thăm dò: “Hay là tỷ đẩy ta một phát?”
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.” Tôi cũng nói nhỏ dần, sau đó nhẹ nhàng vươn tay đẩy.
Thật ra tôi biết nàng ấy cũng là người xuyên không.
Nghe nói Lý Mỹ Nhân sinh ra trong phủ tướng quân, từ nhỏ thân thể đã ốm yếu, nhưng sau một lần bị người ta đẩy xuống nước, sau khi tỉnh lại giống như một người khác, ăn gì cũng ngon, thân thể khỏe mạnh.
Hơn nữa, nàng ta suốt ngày đòi vào cung để công lược Hoàng Đế, thế là đại ca của nàng ta nhờ người nhét vào.
Lý Mỹ Nhân ngã xuống đất, m á u từ trên đùi chảy ra: “Quý Phi nương nương, người… con của ta, đứa con đáng thương còn chưa thành hình của ta.”
Tôi xoa eo, lẳng lặng quan sát diễn xuất vụng về này của nàng ta.
Về phần m á u kia, chắc chắn là m á u gà đã được chuẩn bị sẵn.
Đừng hỏi vì sao tôi biết.
Trong m á u còn dính cả lông gà kìa…
Thừa dịp xung quanh hoảng loạn, tôi vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lông gà lên.
Thật là, lỡ có người phát hiện thì xử lý kiểu gì, bất cẩn quá đấy.