Quý Phi Lười Biếng
Chương 5
15,
Trong lần đi này, tôi vô duyên vô cớ phải làm rất nhiều chuyện.
Cứ đến nơi nào thì Thẩm Hoán sẽ nói chuyện với người dân nơi đó một chút, và công việc soạn bản thảo để hắn nói chuyện rơi vào tay tôi.
Thế là công việc hằng ngày của tôi trở thành ban ngày phải cùng hắn hối hả ngược xuôi, ban đêm thức khuya viết bản thảo.
Bây giờ tôi cảm thấy làm dân thường rất tốt, ít nhất không phải làm việc vất vả cả ngày lẫn đêm.
Đã vậy còn bị người ta hoài nghi về nhân cách.
Cụ thể là…
Sáng sớm Mặc Nhi nhìn tôi cười tủm tỉm: “Nương nương, quầng thâm mắt của người càng ngày càng đậm, xem ra người và Hoàng Thượng sắp có tiểu Hoàng Tử rồi.”
Tiểu Hoàng Tử?
Cứ tiếp tục như vậy, nương nương của ngươi mạng cũng không còn.
Đang định trả lời thì có tiếng gõ cửa, mở cửa ra xem thì thấy Thẩm Hoán đang bưng bát canh quế đi vào, tươi cười đặt cạnh giường tôi.
“Ta mới học làm đó, nàng nếm thử xem.”
Tôi thử một ngụm, quả thực rất ngọt.
Thẩm Hoán đúng là có chút năng khiếu nấu ăn.
Trước kia khi thức đêm chạy show, hắn không thích ăn cơm hộp của đoàn phim nên chạy đến tiệm cơm gần đó mượn nhà bếp, làm ra hai suất cơm.
Cho tôi một suất, hắn một suất.
Tôi có đùi gà, hắn không có.
Hắn ta bảo là bị dị ứng đùi gà.
Nhưng về sau tôi mới biết được, hôm đó trong tiệm cơm chỉ còn một cái đùi gà, còn đâu đều là rau.
“Nàng ăn một chút trước, trẫm đi làm thêm mấy món mặn.” Thẩm Hoán cười, đi ra phía ngoài cửa.
Nói đi cũng phải nói lại, lần vi hành này mặc dù hơi mệt nhưng cũng rất thú vị.
Ở ngoài cung, Thẩm Hoán không bị vỏ bọc hoàng đế trói buộc, ngược lại càng rất giống Thẩm Hoán lúc tôi mới gặp, cực kỳ ngây thơ, là một chàng trai ấm áp.
Vòng giải trí và cung điện giống nhau, đều trói buộc hắn.
Cái trước khiến hắn dễ cáu kỉnh, cái sau khiến hắn phải kiềm chế, một bên là ngôi sao lớn được mọi người chú ý, một bên là Hoàng Đế người người ngưỡng mộ, nhưng tất cả đều không giống Thẩm Hoán.
Tôi không nghĩ linh tinh nữa nhìn về đống đồ ăn ở trong bếp, đột nhiên nhớ tới mong muốn ban đầu khi vi hành, tôi mở miệng hỏi Mặc Nhi: “Hoàng Thượng cải trang đi dạo phố chưa? Gặp được mỹ nhân gì đó chẳng hạn.”
“Có, sáng nay Hoàng Thượng đòi tự mình đi mua thức ăn, sau đó đi trên đường có không ít cô nương tới bắt chuyện.” Mặc Nhi nhớ lại.
Mắt tôi sáng lên: “Sau đó thì sao?”
Mặc Nhi: “Sau đó Hoàng Thượng vứt hết đồ ăn đi rồi chạy, lúc trở về bắt nô tì đi mua, còn Hoàng Thượng không ra khỏi cửa.”
“…”
Mặc Nhi đắc ý: “Hoàng Thượng chạy nhanh như vậy, bọn họ đuổi không kịp.”
“…”
16.
Cứ tiếp tục như vậy, đến khi trở về cung ban ngày vừa phải đấu đá, ban đêm phải viết bản thảo, mệt xỉu.
Phải tự mình cứu mình thôi.
Ban đêm, nhân lúc đang ngắm trăng, tôi nhìn Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, người có muốn đến chỗ vui hơn không?”
“Ở đâu?”
A, mắc câu rồi.
Đi đến nơi có rất nhiều mỹ nữ, ai nấy đều có thể khiến Hoàng Đế vui vẻ, không thể không nói đến kĩ viện.
Tôi mặc một bộ nam trang mặc dù không vừa người lắm, tóc búi cao, đi cùng Thẩm Hoán.
Xung quanh đều là mỹ nhân mảnh mai, cười tươi như hoa, chỉ cần một ánh mắt như vậy đến phụ nữ cũng khó tránh khỏi rung động.
Đừng nói là Thẩm Hoán.
Tôi cảm thấy hài lòng, quay người nhìn về phía hắn.
Kết quả…
Thẩm Hoán nhíu mày, nhìn chằm chằm xuống đất mặc niệm: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe…”
Lần này phí vào cửa xem như mất trắng.
Tôi bị Thẩm Hoán túm ra, nguyên nhân bởi vì hắn phát hiện kĩ viện này còn có cả nam tử đi tiếp khách, thế là như nhìn thấy quỷ lôi tôi ra ngoài.
Trong lòng tôi vẫn còn chút dư vị về mấy mỹ nam kia, nên vẫn mím môi, quay lại nhìn thêm một cái.
Thẩm Hoán sắc mặt trầm xuống che khuất tầm mắt của tôi: “Ái phi, ta không thích nàng nhìn nam tử khác.”
“Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ nhìn một chút thôi mà.” Tôi bĩu môi.
“Vậy trẫm cũng đi nhìn nữ tử khác?” Thẩm Hoán nhíu mày.
“Được, một lời đã định!” Tôi mừng rỡ nói.
“…”
Kết quả là tôi bị Thẩm Hoán kéo đi xem thả đèn, chỗ này cách kĩ viện khá xa, cung quanh đều là các cặp đôi ân ân ái ái. Tóm lại, lần này không có Hạ Vũ Hà(*) nào xuất hiện.
(*) Nữ nhân vua Càn Long phải lòng trong chuyến vi hành đến Giang Nam.
Tôi hỏi thử một câu: “Hoàng Thượng, vừa từ kĩ viện về, người có cảm giác gì không?”
Ví dụ như nhận ra thiên hạ trăm hoa đua nở, chà cớ gì phải t r e o c ổ trên một cành cây.
“Có.”
Tạ ơn trời đất, hắn cuối cùng cũng bình thường rồi.
Tôi: “Người nói xem?”
Hắn nghiêm túc mở miệng nói: “Trẫm nhận ra, nữ nhân trên đời này không ai đẹp bằng nàng.”
Hắn vừa nói xong, đúng lúc đèn lồng xung quanh được thả lên trời, tạo nên khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Tôi: “…”
Cảm giác giống như đang diễn một bộ phim, nhưng tôi không muốn làm nữ chính thì phải làm sao bây giờ?
“Trẫm cũng mua đèn lồng, ái phi có nguyện vọng gì cứ viết ra đi.” Hắn cười cười nhìn tôi.
Cmn.
Nếu Thẩm Hoán ở thời hiện đại không làm minh tinh, có thể mở lớp dạy đàn ông trở thành chồng tốt, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
17,
Tôi viết điều ước trên đèn lồng là…
Có một cuộc sống bình yên, vui vẻ dưỡng lão ở bất cứ đâu.
Nhưng Thẩm Hoán thần thần bí bí viết rất lâu, còn che không cho tôi nhìn.
Khi chúng tôi thả đèn, hắn hỏi tôi: “Ái phi, nàng viết gì vậy?”
Tôi sững người một chút, sau đó nở nụ cười giả vờ nói:
“Đương nhiên là cầu vĩnh viễn được ở cạnh Hoàng Thượng rồi.”
Tôi lừa hắn.
“Vậy Hoàng Thượng viết gì?”
Tôi hỏi ngược lại.
“Ừm… Quốc thái dân an.” Lỗ tai Thẩm Hoán đỏ bừng lên.
À, hắn cũng nói dối tôi, vậy coi như hòa nhau.
Tôi nhìn sang chỗ khác cười khúc khích.
Không ngờ xuyên không rồi Thẩm Hoán vẫn như vậy, nói dối liền đỏ tai.
18,
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra điểm này là trong một buổi họp báo.
Khi đó, phóng viên đặt câu hỏi là: “Tại sao bạn lại gia nhập làng giải trí?”
Bản thảo của tôi có sẵn câu trả lời là: “Bởi vì đó là ước mơ của tôi.”
Khi nói xong câu đó, tai hắn liền đỏ bừng, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói thêm: “Vì để kiếm tiền.”
Lúc này tai hắn mới trở lại bình thường.
Cứ nghĩ câu trả lời nông cạn như vậy sẽ gây sóng gió, lúc đó tôi còn nghĩ đến viết cả thông báo rút khỏi giới giải trí.
Nhưng không ngờ kết quả lại được mệnh danh là “Nghệ sĩ thật thà hiếm có”, còn thu hút được số lượng lớn fan bạn gái.
Đôi khi tôi cảm thấy hắn có số mệnh làm ngôi sao giới giải trí, hoặc là nói với khuôn mặt kia nhất định có thể ăn được chén cơm này.
Tối hôm đó tôi ăn cơm cùng vài người bạn, cô ấy nói chưa từng theo đuổi thần tượng nhưng giờ lại thích nghệ sĩ thật thà đó.
Tôi hỏi “Tại sao?”
Cô ấy cầm album mới phát hành, in trên đó là bức ảnh có cơ bụng tám múi: “Đương nhiên là bởi vì nghệ sĩ đó thành thật, hiếm có.”
“…”
Chị gái, lần sau nói những lời trái lương tâm như vậy nhớ lau nước bọt.
“À, cậu không phải làm người đại diện sao? Có thể cho tớ gặp một lần được không, các cậu ở cùng 1 vòng, chắc là rất dễ tìm đúng không?” Cô ấy bỗng như nhớ ra rồi nói với tôi.
Tôi: “Cậu có nhớ lần trước tớ nói cho cậu chuyện chọn nghệ sĩ đại diện không?”
“Nhớ, nhưng chuyện này cùng Thẩm Hoán chồng tớ liên quan gì?”
Tôi: “Cậu có tin tớ là quản lý của Thẩm Hoán không?”
“…”
Bạn tôi vỗ bàn đứng lên, “Cậu lừa tớ, không phải cậu nói chỉ là diễn viên tuyến 18 sao.”
“Đấy là những gì tớ mong đợi từ Thẩm Hoán.”
“…”
Vì cô ấy là bạn tốt của tôi nên tôi đồng ý cho cô ấy gặp mặt Thẩm Hoán.
Chỉ tiếc còn chưa kịp thực hiện chúng tôi đã xuyên qua đây.
19,
Chuyến vi hành của tôi và Thẩm Hoán kết thúc, trên đường về cũng không gặp mỹ nhân nào, thẳng một đường trở về cung.
Còn Thẩm Hoán, càng ngày càng sủng ái tôi, mỗi ngày đều ban thưởng cho tôi, chất đầy đến nỗi bây giờ chỗ đặt chân cũng không có.
Bất lực, tôi chỉ có thể gọi Lý Mỹ Nhân đến chia cho một ít.
Nàng ấy rất cảm động, khoác lấy tay tôi lắc lắc: “Tỷ tỷ thật tốt, sao tỷ lại tốt với muội như vậy chứ, muội thật sự rất cảm động.”
Vì sao à?
Chắc là cảm thấy một đứa trẻ ở đây không nơi nương tựa, rất đáng thương… Hoặc là bởi vì… không còn chỗ để đồ.
Thế là cô ấy chọn rất nhiều đồ đem về, trông vô cùng vui vẻ, hạnh phúc.
Tôi nhìn cung điện cuối cùng cũng thoáng một chút, thở dài nhẹ nhõm.
Nghe nói hôm nay Thẩm Hoán đi bái tổ, có thể tha hồ làm cá mặn lười biếng rồi, cảm giác thật tốt.
Nhưng chưa kịp vui vẻ hai giây đã nghe tiếng thái giám hô: “Thái Hậu giá lâm.”
Haiz, lại nữa.
Thật muốn hỏi Thái Hậu ngày mai mới đến gây chuyện được không, khó khăn lắm tôi mới có một ngày nghỉ mà.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn phải thành thật nghênh giá.
Thái Hậu được đỡ xuống, vừa vào cửa đã nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu rồi nói: “Hôm nay ai gia tới đây, có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
Tôi gật đầu, chuẩn bị nghe giáo huấn.
Kết quả, cái tôi nghe được là:
“Yêu bóng dáng cậu cô độc đi qua hẻm tối.”
Tôi ngẩng đầu lên: “Yêu thích dáng vẻ không thay đổi của anh.” (*)
(*) Lời bài hát “Chiến Binh Cô Độc”.
Á đù, đến cả Thái Hậu cũng xuyên không luôn.