Quý Phi Nương Nương Vinh Sủng Bất Suy - Chương 3: Muội muội tại sao lại quỳ?
Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:03:58
Kiệu đón dâu trở về Thính Tuyết cung, Nguyễn Hàm Chương bước xuống cửa.
Hồng Tụ nhanh nhẹn tiến lên, đưa hồng bao cảm tạ Tiểu Liễu công công.
Tiểu Liễu công công , vái một cái, chúc vài lời cát tường theo kiệu trở về.
Tiểu hoàng môn trông thấy nàng, liền tươi chúc:
“Chúc mừng tài nhân, từng bước thăng hoa, vạn sự như ý.”
Nguyễn Hàm Chương khẽ liếc mắt, Hồng Tụ lập tức bước tới thưởng bạc.
Trong khoảnh khắc, khí điện tràn ngập vui vẻ.
bước chân Thính Tuyết cung, ai nấy lập tức thu , chẳng ai dám thở mạnh.
Mộ Dung tiệp dư cung bốn năm, là đại nữ nhi tộc trưởng Định Khương bộ xứ Mạc Bắc. Ngày đầu nhập cung, liền phong tài nhân lục phẩm, chỉ trong bốn năm, lên hàng tam phẩm tiệp dư.
Cô sủng chỉ vì nhan sắc cao gầy, hoạt bát thẳng thắn, mà còn bởi Định Khương bộ chịu quy thuận Đại Sở, gìn giữ yên nơi biên giới.
Ngày trong cung, sủng nhất là Từ Đức phi, Chu Nghi phi, Mộ Dung tiệp dư và Tư Đồ tài nhân.
đầu năm nay, Mộ Dung Tiệp dư nhiễm phong hàn, mãi khỏi. Từ khi lâm bệnh, tính tình trở nên gắt gỏng, ưa tiếng ồn, cả Thính Tuyết cung đều nín thở dè chừng.
Ngay cả Vệ Bảo lâm – nhập cung Nguyễn Hàm Chương – cũng lặng tiếng, dám qua .
Muốn về Đường Lê Các, nhất định qua hành lang tiền điện, xuyên cửa thùy hoa mới tới hậu điện.
Hai rón rén bước nhanh.
Nguyễn Hàm Chương trải qua một đêm dài, mệt mỏi rã rời, lưng đau, chân cũng run. Dù , nàng vẫn cố giữ thẳng, để ai thấy vẻ yếu ớt.
Vừa đến gần cửa thùy hoa, chợt một tiếng lạnh lùng vang lên:
“Nguyễn tài nhân, ngươi lớn gan thật, dám đến tạ ơn Tiệp dư nương nương?”
Mộ Dung Tiệp dư là chủ vị Thính Tuyết cung, cũng là chủ quản của Nguyễn Hàm Chương. Theo lễ cũ, mới thị tẩm hôm , hôm đến thỉnh an, tỏ lòng cảm tạ chủ vị che chở.
Người lên tiếng là Nữu cô cô, cận bên cạnh Tiệp dư.
Nguyễn Hàm Chương ngẩng lên, về phía điện mặt. Giữa lùm quế rậm rạp, thấp thoáng bóng một cao gầy.
Nữu cô cô là Định Khương, mắt xanh, mũi cao, khác biệt với Trung Nguyên, thoáng là dân Mạc Bắc.
Nguyễn Hàm Chương thầm thở dài, rằng phen thể về nghỉ sớm, đành gượng đáp:
“Hôm qua đến thỉnh an nương nương, chẳng may đúng lúc đang mệt, lo quấy giấc, nên trong lòng áy náy, sáng nay dám quấy rầy thêm.”
Giọng nàng ôn hòa, chậm rãi, chút đắc ý đêm sủng, trái còn điềm tĩnh, khiêm nhường.
“Không ngờ chỉ qua một đêm, bệnh tình của nương nương khởi sắc.”
Nguyễn Hàm Chương vốn là tiểu thư danh môn, khuê tú đoan trang, dù nay địa vị thấp hơn Mộ Dung Tiệp dư nhiều, nhưng cốt khí trong nàng, dễ để khác coi thường?
Nữu cô cô nàng chăm chú, tiếng mang giọng Trung Nguyên, chuẩn mực. Bà :
“Tiệp dư nương nương vẫn luôn dịu dàng hiền hậu, tiểu chủ hôm nay mệt mỏi, liền dặn nô tỳ để tiểu chủ nhiều. Chỉ cần đến thỉnh an một , đó cần nữa.”
Nghe , đúng là một ôn nhu chu đáo.
Nguyễn Hàm Chương khẽ nhíu mày, trong mắt hiện vẻ bất đắc dĩ, liếc Hồng Tụ. Hồng Tụ hiểu ý, vội vàng đỡ nàng về phía điện.
“Nếu , xin phiền nương nương một chuyến.”
Vừa bước tiền điện, mùi thuốc đông y nồng nặc liền xộc mũi. Đèn cung mờ nhạt, rèm cửa kéo thấp, ánh nắng cũng lọt .
Cảnh vật im lìm, tối tăm như dã thú ẩn , chỉ chờ thời cơ vùng dậy.
Nguyễn Hàm Chương đưa khăn che mũi miệng, thấy sắc mặt Nữu cô cô tối sầm, mới cất lời:
“Ai chà, trong phòng u ám thế , nương nương thể tĩnh dưỡng cho khỏi bệnh?”
Vào đến tẩm điện, sắc mặt Nữu cô cô còn ôn hoà, nàng thì đáp bằng giọng nửa hờn nửa giễu:
“Chuyện ở Thính Tuyết cung, dám Tài nhân tiểu chủ hao tâm tổn trí.”
Bốn chữ “Tài nhân tiểu chủ” bà cố tình nhấn mạnh, như để nhắc nhở phận nàng chỉ là kẻ .
Ánh mắt Nguyễn Hàm Chương tuy yếu ớt, nhưng quen bóng tối, vốn chẳng khó khăn gì. Thế nhưng nàng cố ý giả vờ choáng váng, bước chân chập chững, loạng choạng mãi mới trong điện.
Rèm lụa màu xanh nhạt lay nhẹ, ánh đèn tắt, ngày đêm khó phân.
Chỉ một góc tường còn thắp cây đèn cung nhỏ, lờ mờ soi khung cảnh yên ắng, phủ trong tầng sương mỏng.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện,..v..v.. là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Nguyễn Hàm Chương bước đến bên giường, liếc mắt liền thấy đôi mắt sáng như trong bóng tối.
Mộ Dung Tiệp dư nửa nửa tựa, phủ chăn gấm, tóc dài màu nâu rối nhẹ rủ xuống bên má. Dù đang bệnh, vẫn là một mỹ nhân sắc sảo, mang nét dị vực, mắt ngọc mày cong.
Nữu cô cô cúi đầu, mắt đỏ hoe:
“Còn mau thỉnh an Tiệp dư nương nương?”
Trên mặt Nguyễn Hàm Chương thoáng hiện vẻ tức tối, môi hé định điều gì, nhưng khi đối diện ánh mắt xanh sâu của Mộ Dung Tiệp dư, cuối cùng vẫn siết c.h.ặ.t t.a.y áo, quỳ xuống.
Theo lễ cung đình, tiểu chủ phận thấp khi diện kiến chủ vị hành đại lễ.
“Tham kiến Tiệp dư nương nương, nương nương phúc thọ an khang, vạn phúc kim an.”
Mộ Dung Tiệp dư mượn cớ bệnh tình, giả vờ thấy. Cô tựa gối, mắt khép hờ, đáp lấy một lời.
Cô rõ ràng cố ý khó. Dưới đất trải bồ đoàn, cũng cho đỡ dậy. Nguyễn Hàm Chương quỳ một hồi, liền cảm thấy ê ẩm.
Đêm qua Cảnh Hoa Diễm giày vò suốt canh giờ, nàng vốn mỏi mệt, giờ quỳ lâu như thế, cơ thể càng thêm đau nhức chịu nổi.
Hồng Tụ vốn điềm tĩnh, nhưng cũng kẻ ngu dại. Thấy thể tiểu chủ lay lắt như sắp ngã, cô lập tức quỳ xuống đỡ lấy.
“Tiểu chủ, chứ? Nếu nhiễm bệnh thì đây?”
Lời , là cố ý cho Mộ Dung Tiệp dư .
Nữu cô cô sắc mặt nghiêm trang, chẳng buồn liếc hai chủ tớ, chỉ chăm chú về phía Mộ Dung Tiệp dư.
Mộ Dung Tiệp dư dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đến đó mới khẽ mở mắt Nguyễn Hàm Chương.
“Sao còn quỳ?”
Thanh âm cô khàn đục, chỉ đôi ba chữ, nhưng tựa như vang dội qua núi đá, mệt nhọc vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/chuong-3-muoi-muoi-tai-sao-lai-quy.html.]
“Nhìn xem, bệnh đến hồ đồ cả . Mau lên .”
“Thiếp tạ ơn nương nương.”
Nguyễn Hàm Chương vịn tay Hồng Tụ chậm rãi dậy, cố giữ vững hình.
Mộ Dung Tiệp dư lúc mới ngẩng mặt, chăm chú nàng.
là một giai nhân.
Cô cất giọng chậm rãi: “Người mới cung các ngươi, trẻ trung linh hoạt, so với chúng xưa mạnh mẽ hơn nhiều.”
“Thiếp dám nhận.”
Nguyễn Hàm Chương dựa tay Hồng Tụ, đoan trang chút sơ suất.
“Nương nương tuy còn như xưa, nhưng ân tình với bệ hạ lâu, mấy tháng nay nương nương bệnh, bệ hạ vẫn thường sai thăm hỏi. Thiếp cung bao lâu, tự nhiên thể sánh.”
Nói , nàng khẽ đổi đề tài:
“Thiếp ở trong cung nhiều ngày mà đến thỉnh an nương nương, là của . Xin nương nương trách phạt.”
Nàng vốn mệt mỏi, trong lòng chút mất kiên nhẫn, chỉ sớm lui về nghỉ. lễ nghĩa thể thiếu, nên cũng chỉ cho xong.
Mộ Dung Tiệp dư rõ, cũng chẳng trách cứ gì thêm. Cô chỉ khe khẽ thở dài:
“Là gì, trách ?”
Vừa dứt lời, ho khan mấy tiếng.
Có vẻ như cô còn thêm, nhưng thể yếu nhược, cổ họng đau rát, chỉ thể tựa giường nghỉ ngơi.
Trong tẩm điện u ám, Nguyễn Hàm Chương vốn chóng mặt, lâu chỉ cảm thấy đầu choáng váng, thể lạnh toát. ai hỏi han nàng, Nữu cô cô vẫn bận bịu hầu hạ bên giường, để ý tới khách.
Hồi lâu , Mộ Dung Tiệp dư mới dịu , thở một lên tiếng:
“Nguyễn tài nhân… ngươi mới cung, quen quy củ Thính Tuyết cung. Hôm nay…”
Cô ho khẽ, sang dặn: “Nữu cô cô, ngươi cho .”
Nữu cô cô liền tiến lên, chậm rãi :
“Nguyễn tài nhân, nương nương vốn thích ồn ào trong cung. Sau , tiểu chủ hãy an phận, cùng Vệ Bảo lâm ở cho yên , đừng gây chuyện thị phi.”
Nguyễn Hàm Chương trong lòng lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ cung kính:
“Thiếp rõ, xin nương nương yên tâm.”
Mộ Dung Tiệp dư đưa mắt nàng hồi lâu, giọng khàn khàn:
“Ngươi là tiểu thư khuê các Trung Nguyên, chắc cũng cần bổn cung nhắc nhở nhiều. Hôm nay chịu đến thỉnh an, bổn cung vui.”
Cô sang :
“Nữu cô cô, đem phần thưởng chuẩn từ tới đây, xem như lễ gặp mặt.”
Nữu cô cô xoay , dâng phần thưởng lên.
Nguyễn Hàm Chương cúi mắt liếc qua, thấy một hộp gỗ tử đàn nhỏ bằng bàn tay, nắp mở sẵn. Bên trong xếp đầy Kim Hoa Sinh, thơm ngát cả gian phòng.
Trong cung, khen thưởng cho cung nữ hoạn quan thì thể dùng vàng bạc, đậu phộng, mấy món vật nhỏ coi như lấy lệ. nếu dùng những thứ để thưởng cho phi tần, chẳng khác nào một điều sỉ nhục.
Sắc mặt Nguyễn Hàm Chương lập tức trầm xuống.
Cô cô bên cạnh vẫn giữ nụ , cao giọng :
“Chúng từ xa tới, rõ quy củ Trung Nguyên, chỉ vàng bạc là vật quý. Đây là chút lòng thành của nương nương, tiểu chủ vui lòng nhận lấy ?”
Nếu ban thưởng là một cung phi cận, Nguyễn Hàm Chương thể từ chối. Mộ Dung Tiệp dư là dị tộc, cô tự tay đưa lễ vật, nếu nhận, chẳng khác nào thất lễ với .
Vị tiệp dư tuy xuất dị tộc, nhưng hề thô lỗ quê mùa, ánh mắt sáng, lời sắc bén, tính tình trầm , lòng sâu xa, tuyệt giống thảo nguyên thô kệch.
Thế nhưng… lễ vật , Nguyễn Hàm Chương thể nhận.
Nếu hôm nay cúi đầu nhận lấy, nàng sẽ xem là mềm yếu, dễ chèn ép.
Ngày mai sống thế nào?
Nàng yên trong bóng tối, khẽ động vành tai, bất chợt bật .
Nguyễn Hàm Chương bước tới, nhẹ nhàng :
“Đa tạ nương nương ban thưởng.”
Nàng nhấc tay áo, nét mặt đầy phẫn uất che lấp vẻ tươi , sải bước tới , tự nhận lấy chiếc hộp tử đàn nặng trịch từ tay cung nữ.
Không chỉ Mộ Dung Tiệp dư mà cả Nữu cô cô bên cạnh cũng ngẩn , kịp hiểu chuyện gì.
lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Một tiểu cung nữ hấp tấp bước , quỳ gối bẩm:
“Tiệp dư nương nương, tiểu chủ tài nhân, Lương Đại phán tới.”
Lương Đại phán, tên là Lương Tam Thái, là đầu Tư Lễ Giám, cũng là tâm phúc bên cạnh bệ hạ Cảnh Hoa Diễm. Người đích đến Thính Tuyết Cung, tất chuyện quan trọng.
Ấy là — Nguyễn Hàm Chương thị tẩm xong, bệ hạ ban thưởng.
Lương Tam Thái mỗi ngày bận rộn, dễ gì tự đến, hôm nay đích đến đây, đủ thấy bệ hạ dặn dò rõ ràng, cho Nguyễn Hàm Chương nở mặt nở mày.
Nếu dụng ý, thì đây đích thực là thánh tâm.
Ba chữ “Lương Đại phán” vang lên, sắc mặt tất cả cung nhân trong ngoài đều đổi.
Chính điện Thính Tuyết Cung trở nên im ắng lạ thường, còn Đường Lê Các thì rộn ràng vui mừng, phân rõ hai thái cực.
Nguyễn Hàm Chương nhướng mày, ánh mắt sáng rỡ đầy vẻ mừng rỡ. Nàng giơ cao chiếc hộp tử đàn trong tay, :
“Lễ vật nương nương ban thưởng thật lúc. Chi bằng để thuận đà tặng cho Lương Đại phán, xem như chút tình riêng đáp lễ?”
Nàng tươi, giọng vững vàng:
“Dù , Lương Đại phán cũng vất vả đích đến, rõ là bệ hạ coi trọng Thính Tuyết Cung chúng .”
Ngực Mộ Dung Tiệp dư phập phồng, suýt nữa nghẹn thở. Cô nhíu mày, đầu tiên nghiêm túc gương mặt Nguyễn Hàm Chương.
Đôi mắt phượng của Nguyễn Hàm Chương hướng về phía cô , đợi đối phương mở miệng, nhẹ giọng hỏi:
“Nương nương sẽ giận … chứ?”