Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

QUÝ PHI - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-09 15:22:18

Thật khó tưởng tượng, một thiếu nữ trẻ tuổi như , thể trở thành tâm phúc của Quý phi.

 

Thanh Lan nghiêng đầu một cái.

 

“A Nhân, ngươi món bánh khiến nương nương ý, về cứ tận tâm hầu hạ, nương nương ắt bạc đãi.

 

nếu trong lòng nảy sinh tâm tư khác…”

 

Giọng nàng đột ngột trầm xuống, trở nên lạnh lẽo.

 

Ta vội cúi :

 

“A Nhân dám. Tạ cô cô chỉ dạy.”

 

“Ngoan ngoãn thì .”

 

Nàng khẽ thở :

 

“Những kẻ c.h.ế.t nhiều nhất, chính là những kẻ gan lớn…”

 

Sau khi chuyển Cung Thúy Vũ, tuy như Thanh Lam, lúc nào cũng kè kè bên Quý phi, nhưng gặp nàng cũng nhiều hơn nhiều.

 

Quý phi thích dậy sớm, cũng chẳng ưa qua với các phi tần khác, hành sự tùy ý.

 

Những ngày gần đây, nàng thường sai bánh hoa hoè cho nàng.

 

Mỗi ăn bánh, nàng đều im lặng lạ thường.

 

Mi mắt khẽ cụp, thần sắc như chìm trong trầm tư, chẳng ai đoán nổi nàng đang nghĩ gì.

 

Càng lúc càng cảm thấy, nàng và lời đồn ác độc nhẫn tâm giống .

 

Tựa hồ, nàng đang cất giấu nhiều bí mật.

 

, càng thêm khát vọng tiến gần nàng, hiểu nàng.

 

Ta khao khát thể giành tín nhiệm của nàng.

 

Và cơ hội, đến nhanh.

 

Đêm , bỗng giật tỉnh giấc giữa cơn mộng.

 

Chợt bên ngoài vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

 

Ta dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ngoài — là Quý phi.

 

Nàng khoác áo choàng rộng, trùm kín đầu kín mặt.

 

Thanh Lam dẫn đường, tay xách một chiếc đèn lồng.

 

Ánh sáng màu cam ấm áp tỏa , soi rọi bước chân phía của nàng.

 

Hai họ bước khẽ, chẳng mấy chốc khuất dạng nơi cuối hành lang.

 

Ta đang trầm ngâm suy nghĩ, thì chợt thấy một cung nữ rón rén bám theo từ phía .

 

Đó là…

 

Không kịp nghĩ nhiều, vội khoác áo ngoài, cũng lặng lẽ theo họ.

 

Phía Cung Thúy Vũ.

 

Trong viện vắng lặng, Quý phi và một nam tử đối diện .

 

Nam tử vận khôi giáp nhẹ của cấm quân, ánh trăng ánh lên sắc lạnh lấp loáng.

 

Thế nhưng, gương mặt dịu dàng đến tận cùng.

 

Ta trừng lớn mắt, vội đưa tay che miệng.

 

Chỉ một ánh , liền nhận là ai.

 

— Lâm Vọng Đình.

 

 

Năm xưa, hai nhà Thẩm – Lâm vốn ở sát vách, giao hảo thiết.

 

Ta và phu nhân nhà họ Lâm cùng mang thai, thường xuyên qua thăm hỏi.

 

Sau , sinh một nữ nhi, còn phu nhân họ Lâm hạ sinh một nam tử.

 

Từ nhỏ hai đứa thiết, lớn lên cùng .

 

Lâm Vọng Đình thuở nhỏ thể trạng yếu ớt, nhưng thích theo A Vân.

 

A Vân chỉ lớn hơn nó mười ngày, mà luôn vênh váo bắt nó gọi là “Vân tỷ tỷ.”

 

Đến năm bảy tuổi, Lâm Vọng Đình cao hơn A Vân.

 

Nó bắt đầu che chở cho con bé, gì ngon, gì vui, đều mang đến cho con bé như dâng vật báu.

 

Ta nhớ một buổi trưa nọ, khi đang phơi nắng ở hậu viện,

 

Lâm Vọng Đình len lén chạy đến, thấy nó liền vẫy tay gọi.

 

“Vọng Đình tìm A Vân ? Nó đang ngủ đó, chắc còn lâu mới tỉnh…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-phi/chuong-4.html.]

 

Thiếu niên lắc đầu, nghiêm túc đáp:

 

“Con tìm nàng , con đến tìm bá mẫu.”

 

Ta chút ngạc nhiên: “Vọng Đình tìm bá mẫu… chuyện gì ?”

 

“Là A Vân bá mẫu bệnh…”

 

Hắn cúi đầu, giọng khẽ khàng: “Nàng mặt con mấy , nàng buồn. Con nàng buồn nữa… bá mẫu, thể mau chóng khỏi bệnh ?”

 

Ta bật .

 

Cười, chợt ho khan dứt.

 

Ta hỏi: “Vọng Đình thích A Vân đến ?”

 

“Dạ.”

 

Lâm Vọng Đình chút do dự gật đầu: “Con thích A Vân.”

 

Ánh mắt , trong suốt, sáng như những vì đêm.

 

Giống hệt như ánh của hiện tại.

 

Giờ đây, Lâm Vọng Đình là thống lĩnh cấm quân, toát khí thế lẫm liệt.

 

Vậy mà mặt Thẩm Như Vân, lúng túng, vụng về như thuở ban đầu.

 

Ánh trăng chiếu xuống, phủ lên ảnh cả hai.

 

Ta thấy bọn họ đang gì, nhưng thể trông rõ mặt đất…

 

— cái bóng hai họ, đang tựa sát .

 

Gian tình nơi cung cấm, là trọng tội c.h.é.m đầu.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tim đập như trống trận.

 

Nắm chặt lấy tà áo, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ—

 

Ta giúp nàng, thể để A Vân chết.

 

Còn cung nữ thấy thì ?

 

Nàng ?

 

Ta nín thở, căng mắt quan sát bốn phía.

 

Chợt bắt gặp nơi hành lang phía xa, một vạt váy thấp thoáng vụt qua…

 

Cung nữ nọ bước vội vã, chỉ cần vài bước đuổi kịp nàng.

 

“Vị tỷ tỷ …”

 

Nàng giật , kinh ngạc .

 

“Ngươi từ tới ?” 

 

Ta chăm chú quan sát sắc mặt nàng.

 

Ánh mắt nàng láo liên, gần như dám thẳng .

 

Thấy , lập tức hạ giọng, bước lên một bước.

 

“Ngươi cũng thấy đúng ?”

 

Cung nữ khựng , lập tức lắc đầu phủ nhận:

 

“Không… , chẳng thấy gì cả.”

 

Dứt lời, nàng xoay bỏ .

 

Ta do dự dù chỉ một khắc, bước nhanh lên, từ phía bịt miệng nàng .

 

Cung nữ bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

 

Tâm trí rối loạn, chẳng .

 

Nàng vùng thoát khỏi , nhưng ngay khoảnh khắc định bỏ chạy, theo bản năng đẩy mạnh một cái.

 

Cung nữ ngã nhào xuống đất, trán va cột hành lang.

 

Nàng ngã lăn , bất động, chẳng rõ còn sống chết.

 

Vệt m.á.u đỏ thẫm loang trán, ánh trăng càng thêm rợn , ghê rợn đến nhức mắt…

 

Ta từng g.i.ế.c .

 

Đây là đầu tiên.

 

Ta c.h.ế.t trân tại chỗ, mồ hôi lạnh túa khắp .

 

Cố hít thở sâu vài , ép bình tĩnh trở .

 

Đang định cúi xử lý dấu vết, thì từ xa vang lên tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

 

Loading...