Quy Tắc Của Người Đứng Đầu
Chương 11
26
Cuối tuần tôi lại đến lớp bổ túc cho cuộc thi toán.
Lúc đẩy cửa ra, nhìn thấy một người phụ nữ dáng người rất đẹp, mặc áo sơ mi và quần jean, tóc đen từ đầu đến vai, đang mỉm cười nói chuyện với Giang Ký Bạch.
Cách ăn mặc của cô ấy, rất giống tôi ngày xưa.
Thấy tôi đi vào, cô ta đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhỏ giọng nói: “A Bạch học sinh của cậu tới kìa.”
Ánh mắt cô ta cố ý chớp mắt rất lợi hại, có vẻ có chút cố ý.
Giang Ký Bạch ngẩng đầu nhìn tôi, thản nhiên nói: “Lâu rồi bạn không tới.”
“Trong nhà có ít việc.”
Tôi lấy tài liệu ra đưa cho cậu ấy, “Đề bài tôi đã làm rồi, chỉ là không biết có quy tắc chuẩn hay không.”
Người phụ nữ kia trang điểm nhẹ, hứng thú tiếp nhận tài liệu từ trong tay tôi, “Ơ, em gái lớp 12 mới bắt đầu thi đấu à? Phải cố lên nha, lúc trước lớp 11 chị đã là thủ khoa tỉnh, sau đó lại giành được giải vàng rồi cử đi học.”
“Tôi đưa cho thầy Giang xem.”
Tôi ghét cô ta, có lẽ là bởi vì cô ta dường như đang cố ý bắt chước tôi, có lẽ chính là, cảm giác đầu tiên không hợp.
“Cổ Nguyệt, đưa cho tôi đi.”
Giang Ký Bạch nhếch môi, vươn tay về phía cô ta.
Cô ta cũng cười đáp lại, nhưng lúc tầm mắt lướt qua tôi, rõ ràng đã lạnh xuống, “Học sinh trung học bây giờ đều như vậy sao? Còn chưa vào Thanh Hoa đâu, nếu em biết chị…”
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
Tôi không nhìn cô ta, chỉ nói sự thật.
Cô ta tốt tính cười cười, “Được, chưa từng bị xã hội vui dập, đúng là sẽ kiêu ngạo một chút.”
“Được rồi, A Bạch lát nữa tan học tớ đón cậu đi ăn cơm.”
Cô ta vén tóc, nhẹ nhàng chạy ra ngoài.
Giang Ký Bạch lật tài liệu của tôi, lần đầu tiên tán thưởng tôi, “Nếu như bạn tự mình hoàn thành thì đúng là có tiến bộ rất lớn.”
“Cô ta rất giống Lâm Mân đúng không?”
Tôi bỗng nhiên thốt ra một câu.
Lúc này đây cậu ấy không kiêng dè, “Đúng, cậu ấy học rất giống.”
Sau đó nhìn tôi chằm chằm nói, “Nhưng bỏ đi bề ngoài, thì bạn giống hơn, tưởng chừng như bạn chính là cô ấy.”
“Hơn nữa bạn có thể nói cho tôi biết, vì sao chữ viết của bạn và Lâm Mân giống nhau như đúc?”
Đôi mắt kia tựa hồ đã nhìn thấu tôi.
“Chữ viết tay của cô ấy không ai có thể bắt chước, quá nhiều chi tiết.”
27
Giang Ký Bạch dẫn tôi đến nghĩa trang của Lâm Mân.
Lái xe từ thành phố T đến Bắc Kinh.
Hai chúng ta cũng không biết lấy từ đâu ra can đảm, một người dám nói, một người dám tin.
Tôi nhìn bia mộ đặt hoa cúc dại nho nhỏ kia, bỗng nhiên nở nụ cười.
Tượng người trên bia mộ, đang mỉm cười, không cần dùng sức, bẩm sinh đã có một cặp mắt cười, còn có một lúm đồng tiền rất nông.
Đã lâu không gặp, chính mình.
“Cậu thật sự là Lâm Mân sao?”
Giang Ký Bạch ngồi xổm trước bia mộ, “Cậu không có người nhà, lúc ấy tôi và Cổ Nguyệt đi tìm di thể của cậu, cả người cậu đều bị nổ tung, trực tiếp lấy ra hai cục xương xét nghiệm DNA, sau đó chôn ở chỗ này.”
“Cậu ở trước mặt tôi nói như vậy, thật sự ổn sao?”
Tôi đá văng một tảng đá, cũng tốt, là cô nhi sẽ không có gì lưu luyến.
“Tôi và cậu từng yêu đương chưa?” Tôi đột nhiên tò mò.
“Tuy rằng tôi rất muốn lừa cậu nói có, nhưng thật đáng tiếc, tôi chỉ đơn phương cậu.”
Cậu ấy đứng dậy, sờ sợi dây chuyền trên cổ nói, “Cậu tặng tôi một sợi dây chuyền, tôi đeo suốt hai năm trời, chưa từng gỡ ra.”
“Người cùng chết với cậu lúc trước chính là bạn học của chúng ta, Cố Hành, là cậu ta mang thuốc nổ tới nhà cậu, nhưng đại khái tôi vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong đầu tôi bắt đầu tìm kiếm cái tên này, hình như thực sự có một người này, ra tay hào phóng, thường xuyên mời ăn cơm.
Lại nghe thấy Giang Ký Bạch hỏi: “Cậu trở về trung học, hoàn toàn không khiêm tốn nha, hạng nhất bốn thành phố, không sợ bị hoài nghi sao?”
“Còn nữa, hẳn là cậu rất được chào đón nhỉ?”
Tôi nhớ tới Chu Nghiêm Phi theo đuổi mãnh liệt và Tiêu Lĩnh quay đầu, vừa mới thở dài, muốn nói học sinh trung học thật sự sức sống vô hạn.
Lúc này đây, tôi lại nhìn thấy có một đám người đang tại bị bảo vệ ngăn cản, bọn họ khóc trời gọi đất, trong tay cầm cuốc, miệng kêu la: “Trả mạng con trai tôi đây, cô ta chết không được siêu sinh!”
“Trả mạng cho con trai Cố Hành cho tôi…”
Còn cầm loa kêu: “Lâm Mân đại học Thanh Hoa hại chết con trai tôi, phải vào mười tám tầng địa ngục cả đời không được siêu sinh!”
Giang Ký Bạch gọi điện thoại, cảnh sát lại mang bọn họ đi.
Tôi nhìn từ xa, hỏi Giang Ký Bạch: “Chuyện này thường xuyên xảy ra sao?”
“Đúng vậy, bọn họ rất có nghị lực, mỗi lần bọn họ đến tôi đều để cho bạn bè bắt bọn họ đi tạm giam.”
“Tôi còn phải cảm ơn bọn họ đã chặn đường đầu thai của tôi. Nhưng vì sao bọn họ hận tôi?”
“Sau khi vụ nổ xảy ra, bố mẹ Cố Hành cũng lập tức đến, bọn họ không thừa nhận là Cố Hành chế tạo thuốc nổ, cắn chết là cậu làm, Cố Hành là quý tử nhà nghèo, là sinh viên đại học đầu tiên trong thôn, lại còn thi vào Thanh Hoa. Cung phụng như bảo bối, nói chết là chết.”
Một cảnh tượng bỗng nhiên hiện lên trước mắt tôi: “Lâm Mân, cậu cứu tôi đi, tôi không thể bị đuổi học, cậu giúp tôi đi, đừng nói cho người khác được không, nếu như bị đuổi học, tôi cũng không sống nữa, ngồi tù còn không bằng chết đi…”
“Tại sao cậu phải giả vờ như không biết gì vậy! Tôi đã phát hiện bản ghi âm trong máy tính của cậu rồi… Bọn họ chỉ cần điều tra tôi… Tôi chết cũng muốn kéo cậu làm đệm lưng, cậu chết cùng tôi! ”
Giây phút nổ tung là cảm giác đau đớn, sau đó là không có ý thức, đầu tiên tôi nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường kéo Cố Hành xuống mười tám tầng địa ngục, cậu ta giương nanh múa vuốt đã không còn giống hình người bình thường, còn chưa kịp kéo tôi đi nơi khác, tôi đã tranh thủ chạy đi.
Nhưng rốt cuộc tôi nhìn thấy cái gì, đến nay tôi vẫn mê man.
Còn nữa, nếu là nhà nghèo, vì sao cách hành sự của cậu ta lại giống như một người có tiền? Là ai dẫn mầm tai họa lên người tôi?
28
“Nếu như nói, tôi chứng minh trên đời này có hồn phách, có thể đạt được giải Nobel hay không?”
Trên đường trở về tôi hỏi Giang Ký Bạch, cậu ấy nghe vậy, lớn tiếng cười, “Lâm Mân, cậu mới trở thành học sinh trung học mấy ngày, trở nên hài hước rồi.”
Tôi nhìn khóe miệng cậu ấy giương lên, khác lúc trước một trời một vực.
“Khi nào thì cậu trở về Thanh Hoa?”
Ngón tay cầm tay lái của cậu ấy siết chặt, “Tôi sẽ nhớ cậu, mỗi ngày.”
“Chờ tôi thi đậu.”
Tôi nhìn xe chạy trên đường cao tốc, “Tôi nhất định sẽ trở về.”
“Tôi tin. Ở trong mắt tôi, không có điều gì mà cậu không làm được. Chỉ tiếc bây giờ trường ngoài không thể vào Thanh Hoa, nếu không tôi nhất định dẫn cậu về câu lạc bộ phản biện xem một chút, ảnh chụp lúc trước của chúng ta còn treo ở đó.”
Tôi xoay chiếc nhẫn làm từ cọng cỏ nhỏ mà tôi ngắt ở bên cạnh bia mộ.
Bầu trời chạng vạng hôm nay là màu tím phấn hiếm thấy.
Lúc xuống xe, tôi sống chết không tháo dây an toàn ra được, Giang Ký Bạch nghiêng người lại, nhẹ nhàng cởi ra.
Cậu ấy hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Khoảng cách rất gần, gần như có chút mập mờ, lúc cậu ấy muốn tới gần tôi mở cửa xe xuống xe, tôi đứng ở ngoài xe nói với cậu ấy: “Giang Ký Bạch, cám ơn cậu đã tin tưởng tôi.”
Cuối tuần, lần đầu tiên mẹ được nghỉ hai ngày, vì thế dẫn tôi về quê thăm ông bà ngoại.
Lúc về đến quê, từ xa đã tới bọn họ đã đến đón, họ có khuôn mặt ngăm đen, tay thô ráp, nhưng lúc nhìn thấy tôi và mẹ lập tức nở nụ cười.
“Mỹ Trân, Thư Nghi đã về rồi sao?!”
Trên đường đi, ai nấy đều chào hỏi chúng tôi.
Đây là thôn làng tương đối lạc hậu ở trong núi, nhưng mọi người đều rất nhiệt tình.
“Học sinh giỏi Thanh Hoa về rồi à?”
“Nhà ông Lục thật có phúc nha, cháu gái thông minh như vậy!”
Có lẽ là ông bà ngoại đã đi khoe khoang một vòng, mọi người hình như đều cho rằng tôi đã thi đậu Thanh Hoa.
Lúc về đến nhà tôi liền nói với ông bà ngoại: “Con còn chưa trúng tuyển vào Thanh Hoa đâu…”
“Chuyện này thì có gì đâu, cháu giỏi như vậy, lần trước đã dành được hạng nhất, chuyện đã thành rồi mà!”
Ông bà ngoại bận rộn làm sủi cảo.
Bà ngoại lại nói: “Cũng đúng, không thể quá phô trương, nếu để cho người nhà kia biết, không chừng lại ghen tị mà quấy phá nữa, trong nhà họ dán đầy bùa chú.”
…
“Người nhà bọn họ đã về đâu, mỗi ngày đều ở Bắc Kinh, muốn đi bới mộ của cô bé kia!”
Bàn tay đang cắt tỏi của tôi run lên, suýt chút nữa đã cắt trúng ngón tay.
“Tên là Cố Hành sao?”
“Đúng đúng đúng, lớn hơn cháu hai tuổi, học khoa hóa đại học Thanh Hoa. Cũng thông minh, là người trong núi đi ra, học hai năm thì xảy ra chuyện!”
Giọng ông ngoại lớn.
“Thư Nghi, cháu cần phải cẩn thận, sau này ra ngoài để ý, chúng ta chỉ có một mầm non là cháu.”
Lúc ăn sủi cảo, Từ Kiệt bắt đầu gọi video call, tôi kết nối, tôi nhìn cậu ấy và Chu Nghiêm Phi đều nằm ở nhà mình chơi game, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Các cậu không xứng xếp hạng cao như vậy!”
“Đại ca, chị đừng quên, lúc trước là chị kéo bọn em chơi game hăng say nhất.”
“Đừng giả vờ nữa, ăn món gì ngon rồi?”
Tôi gắp một cái sủi cảo lên trước mặt bọn họ nhấm nháp.
Lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi tới, tôi nhận máy, là một giọng nữ tương đối quen thuộc.
“Em là Tôn Thư Nghi?” Tràn ngập mùi thuốc súng.
“Đúng vậy.”
“Em hẳn là biết chị là bạn gái Giang Ký Bạch nhỉ?”
Ồ, là Cổ Nguyệt.
“Không biết.”
“Vậy bây giờ em đã biết, chị hy vọng em có thể giữ khoảng cách với cậu ấy. Em mới lên trung học mà đã quyến rũ đàn ông như vậy?”
“Chị gái, chị phát điên gì vậy?”
Chỗ tốt khi trở thành học sinh trung học, là có thể gọi người đáng ghét này là chị gái.
Nghe Giang Ký Bạch nói, Cổ Nguyệt cũng là bạn của tôi, nhưng không biết vì sao tôi không nhớ bất cứ gì về cô ta.
“Tôn Thư Nghi, đừng tưởng rằng em ghê gớm lắm!” cô ta quả nhiên càng tức giận.
Nhưng câu nói này lại rất quen tai.
“Lâm Mân, cậu đừng tưởng rằng cậu ghê gớm lắm, cũng là bởi vì cậu luôn áp đảo tôi, cho nên cơ hội gì tôi cũng không có được!”
Tôi giật mình một cái.
Nửa đêm, chờ mọi người ngủ say, tôi đến nhà Cố Hành.
Căn nhà đó đèn đuốc tối đen, xây ở giữa sườn núi, nếu không phải tôi đã từng làm ma rất lâu, tôi tuyệt đối không dám tới.
Cửa sổ nhà gỗ mở rộng, bùa chú chi chít, nhưng khác với những bùa chú đuổi ma lúc trước.
Những bùa chú này, là bùa chú chuyên dùng để thu hút hồn ma trở về.
Bọn họ không muốn từ bỏ Cố Hành, cho nên cửa sổ mở rộng, dán những thứ này, chờ cậu ta về nhà.
Chỉ tiếc tôi có thể cảm nhận được, cậu ta chưa từng trở về.
Tôi ngồi ở ngưỡng cửa nhà cậu ta gọi video call cho Giang Ký Bạch, “Cậu có phương thức liên lạc của giáo viên hướng dẫn phòng thí nghiệm của Cố Hành không?”
“Hay là người có quan hệ thân thiết với cậu ta?”