Quy tắc kỳ lạ đêm khuya ở kí túc xá - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:43:43
1.
[Sau khi tắt đèn, tuyệt đối lớn tiếng ồn trong phòng ngủ.]
vội nhẹ nhàng đặt chậu rửa mặt xuống đất.
[Trước khi ngủ, nhớ đóng kỹ cửa chính và cửa sổ.]
[Bên ngoài cửa sổ sẽ bất cứ thứ gì đang bạn. Nếu , xin hãy giữ im lặng, đừng đánh động gì đến nó.]
Phòng ở tận tầng tám… chẳng lẽ đến chim bay ?
[Sau khi đèn tắt, nếu thấy tiếng cầu cứu, xin đừng cố tay giúp đỡ kẻ đáng thương đó… thể nó đang chịu hình phạt.]
Câu thì thật sự hiểu nổi.
Ngay đó, loa như nhiễu sóng, âm thanh máy móc ngắt ngang.
Chỉ còn tiếng điện "xè… xẹt xẹt…" kéo dài vang lên trong bóng tối.
2.
Không khí trong phòng lặng vài giây. Bất chợt, tiếng khúc khích của Trương Lâm vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
"Trời ơi, các là tin thật đấy chứ? Mình dám cá đây là trò đùa dai của mấy đứa bên khoa Viễn Thông thôi."
Cô to đến mức giật nảy .
"Lục Dao, nhát thật đấy, ha ha!"
ngây , nên phản ứng thế nào. Ai mà ngờ , ngay đêm đầu tiên kỳ nghỉ hè trường, gặp cái thông báo kỳ quái đến thế.
ngẩng lên giường , nơi Trịnh Hân Nguyệt đang , cô chẳng câu nào, chỉ trùm chăn kín mít như ngủ.
Trương Lâm cầm lấy bộ đồ rửa mặt, bước phía cửa ký túc xá thản nhiên đẩy cửa .
Cánh cửa sắt rỉ sét phát tiếng kẽo kẹt khó chịu khi mở. Từng luồng gió lạnh lẽo từ ngoài hành lang lùa , khiến ôm lấy hai cánh tay , khẽ liếc mắt ngoài. Đèn hành lang tắt hết, xa xa chỉ thấy một màu đen đặc.
Điều thật bất thường. Dù tắt đèn phòng thì hành lang vẫn luôn bật vài bóng để phòng sinh viên vệ sinh lúc đêm khuya.
Không chỉ , cả bên ngoài cũng yên lặng một cách kỳ dị, như thể cả tầng lầu , chỉ còn mỗi phòng chúng .
"Trương Lâm… là đừng rửa mặt nữa, ngoài hình như mất điện ."
hiểu , trong lòng cảm giác bất an, nên nhẹ giọng khuyên cô .
"Đấy, trò đùa giống thật đấy chứ!"
Trương Lâm ngay ngưỡng cửa, chân trái bước thì chần chừ thu .
Ngoài cửa sổ chợt lóe lên một tia chớp, chiếu sáng căn phòng chớp nhoáng. cửa hành lang bên ngoài vẫn tối đen như mực.
"Trương Lâm... đóng cửa ? Mình thấy lạnh."
Bất ngờ, Trịnh Hân Nguyệt lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ vang từ giường.
"Ơ, Nguyệt ? Tưởng ngủ cơ."
"Ừm... ... sợ…"
khẽ thở dài. Trịnh Hân Nguyệt từ đến giờ luôn là yếu bóng vía nhất trong đám bọn . Mỗi Trương Lâm rủ xem phim kinh dị, cô chỉ dám trùm chăn, thò mắt .
, Trương Lâm, Hân Nguyệt… cả ba đều đang ở trong phòng.
Vậy còn… Dư Song?
"Khoan !"
"Từ lúc nãy Dư Song ngoài rửa mặt vẫn …"
Chưa kịp xong, rầm một tiếng, Trương Lâm đóng sập cửa .
3.
"Ái chà, để ý. chắc , dù gì cũng là trong trường học mà…"
Trương Lâm ngượng ngùng gãi đầu.
định lên tiếng thì ánh mắt lỡ lướt qua phía lưng Hân Nguyệt.
Giường cô gần cửa sổ. Cửa sổ thì đóng kín, nhưng… chắc nhầm , ở góc bên của khung kính, hình như một mảng đen…
Tựa như… thứ gì đó ở bên ngoài, đang nghiêng đầu trong.
[Bên ngoài cửa sổ sẽ ai bất cứ thứ gì đang bạn. Nếu , xin hãy giữ im lặng, đừng đánh động gì đến nó.]
chợt nhớ câu cảnh báo trong loa phát thanh nãy. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Không thể nào. Đây là tầng tám cơ mà…
hít một thật sâu, nghiến răng bước tới kéo rèm cửa sổ .
Và thế là, ánh sáng cuối cùng trong phòng cũng biến mất. Cả căn ký túc lập tức chìm bóng tối tuyệt đối.
"Lục Dao, tự dưng kéo rèm gì, giờ chẳng thấy gì cả."
Trương Lâm càu nhàu, lục điện thoại trong túi áo ngủ, định bật đèn pin.
"Cái quái gì , lên đèn?"
Cô xoay định bật đèn bàn bàn học, nhưng chiếc đèn cũng chút phản ứng.
"Đừng thử nữa, vô ích thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-tac-ky-la-dem-khuya-o-ki-tuc-xa/chuong-1.html.]
Nếu như chỉ là mất điện, thể còn nghĩ là trùng hợp. cả đèn, điện thoại, laptop đều tắt ngóm, thì chắc chắn do .
rút điện thoại của , chỉ thấy màn hình phát ánh sáng yếu ớt, góc hiển thị: [Không dịch vụ.]
Đã mười một giờ . Vậy mà Dư Song vẫn .
Chuyện … chút nào.
"Trương Lâm, Hân Nguyệt, hai xem thử điện thoại sóng ?"
Cả hai cùng lôi máy kiểm tra, đồng loạt lắc đầu.
Trương Lâm bán tín bán nghi, lôi cả laptop từ giường xuống, đập máy liên tục để bật lên.
"Laptop cũng mở . Điện thoại thì mất sóng… rốt cuộc là cái gì đang xảy hả?!"
lắc đầu.
"Không . chắc chắn trò đùa."
Phòng ký túc rơi im lặng. Dù là to gan như Trương Lâm, giờ cũng bắt đầu thấy căng thẳng yên.
"Không lẽ... phòng thứ gì đó ám …"
Câu đó, cô ngậm dám hết.
Trên giường , Hân Nguyệt bắt đầu run lên, giọng nghẹn ngào:"Vậy… đây? Dư Song vẫn còn ở bên ngoài…"
"Suỵt… đừng lên tiếng… hình như… ai đang đến…"
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, đột ngột dừng ngay cửa phòng chúng .
"Cứu với! Có thứ gì đó đang đuổi theo ! Làm ơn mở cửa!"
Người ngoài đập cửa rầm rầm, gào lên trong hoảng loạn. Nghe giọng, là một nữ sinh, hình như là họ Dương, ở phòng bên cạnh, cùng chuyên ngành nên giờ chẳng mấy khi qua .
"Phải đây? Mình nên mở cửa cho bạn ?" – Trịnh Hân Nguyệt sợ hãi hỏi nhỏ, mặặt đầy hoảng loạn về phía và Trương Lâm.
Lúc cô cũng từ giường trèo xuống, theo phản xạ gần bọn hơn, ở sát dường như sẽ thấy an hơn một chút.
Trương Lâm gắng giữ bình tĩnh, lên tiếng hỏi vọng cửa: "Bạn học gì đó ơi, ngoài thứ gì đang đuổi theo ?"
trả lời, chỉ càng đập cửa dữ dội hơn.
"Cứu với! Làm ơn! Mình sợ lắm!"
"Mình là cái gì… nhưng… cái đầu nó… giống như đang đội mũ!"
Mũ?!
Loại mũ nào? Có kiểu như mấy cái bóng ma cao gầy đội trong phim ?
Cả bọn chúng đều rùng .
Tất cả những bộ phim kinh dị từng xem giờ như đồng loạt tua chậm trong đầu, những khung cảnh m.á.u me, bóng vặn vẹo, tiếng giữa đêm khuya…
"Nhanh lên! Làm ơn mở cửa! Nó… nó tới !!!"
Trương Lâm lưỡng lự, bước từng bước chậm rãi về phía cửa, tay nắm chặt cái đèn bàn bàn học.
lập tức kéo tay cô , nhíu mày lắc đầu:
[Sau khi đèn tắt, nếu thấy tiếng cầu cứu, xin đừng cố tay giúp đỡ kẻ đáng thương đó, thể nó đang chịu hình phạt.]
Kẻ vi phạm…?
Cô gái bên ngoài là kẻ vi phạm ? Cô đang chịu hình phạt gì đó? Là hình phạt đến từ cái quy tắc kỳ dị ?
Ngực thắt .
"Không mở cửa." – khẽ, nghiêm giọng.
định nghĩa "kẻ vi phạm" là thế nào trong cái trường quái quỷ , nhưng chắc, chúng thể mạo hiểm.
Ngay đó, từ bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai, đau đớn đến mức khiến sống lưng như đông cứng .
Cô gái hình như… thứ gì đó bắt .
Tiếng hét vang lên trong vài giây tắt lịm, để một sự im lặng lạnh ngắt.
Trịnh Hân Nguyệt bệt xuống đất, mặt tái nhợt, ôm lấy miệng mà nức nở:"Tớ về nhà… chuyện quái gì đang xảy …"
cũng chẳng khá hơn là bao. Ai mà sợ chứ?
Một phút trôi qua.
Lạch cạch.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ hơn, đều đều, như đang gõ thẳng dây thần kinh chúng .
Không ai còn nhắc đến chuyện mở cửa nữa.
Người ngoài đó, chắc chắn còn là cô gái .
Tiếng gõ vẫn đều đặn vang lên dứt, giống như ai đó đang kiên nhẫn… chờ đợi…
Trương Lâm gắt lên:"Đủ ! Mẹ nó, định dọa cả đêm đấy ? Muốn chơi trò quỷ thần gì đây hả?!"
Ngay lập tức—im bặt.
"Trương Lâm, đang cái gì thế?"
"Là đây mà… là Dư Song. Mau mở cửa ."