Quyết Chiến Nhà Chồng Điên Khùng - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:39:09
Uyển Nhi cứ nghĩ việc gì khó lắm, tính nhà còn dễ thở hơn mấy nhà cô từng kể, cô liền vui vẻ đáp ứng.
“Được chứ, con tưởng việc gì khó khăn, cho con xin phép đồ hẵng ”
“Theo đúng truyền thống 6h tối và về 6h sáng, còn xem gần 6h tối , e là kịp mất”
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
Mẹ chồng cô, bà Diệp Hoa vội vàng lên tiếng nhắc nhở, xung quanh cũng thúc giục cô.
“Em dâu mau kẻo muộn”
“Chị Uyển Nhi quan trọng lắm đó, mau thôi”
“Mẹ đúng đó, em mau ”
Ngay cả Phong Vũ cũng , cô cảm giác gì đó lạ, nhưng nghĩ gì thêm, dù cũng là truyền thống gia đình, một trong đời thôi mà.
“Vậy thì con , cho con xin tấm vải lụa đỏ để lên đường cho kịp giờ sáng”
Nghe cô đồng ý, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, cô khó hiểu bọn họ, họ sợ cô .
“Đây con hãy cầm lấy, cứ theo còn đường đá phía , dọc đường đèn chỉ đường, con hãy lên đó. Chắc cũng nhanh thôi, năm xưa chồng con hết 1h là treo kịp”
Cô gật nhẹ đầu, cầm chiếc khăn lụa mà ba chồng đưa, cô váy mặc vướng víu liền buộc luôn khăn tay.
Mẹ chồng cô cùng , giúp cô phía tòa nhà cổ, đến bậc thang lên cao, cô lên mà suýt ngất cỡ 1000 bậc chứ ít gì.
“Cố lên em yêu, tin em ”
Vũ Phong ôm cô từ phía , cô hôn , lưu luyến lên từng bậc thang.
Lên đến tầm chục bậc, cô xuống thấy bọn họ tản hết, chắc lẽ là nhà chờ cô cả .
Uyển Nhi quyết định buộc hết váy vóc một đống, túm lên để cho dễ, thêm 100 bậc nữa, cô thấm mệt.
Nhìn đền ở xa, chắc 300 bậc nữa là tới nơi , cô xuống nghỉ ngơi bên cạnh.
Trời tối om, tiếng nước chảy róc rách ở khe suối gần đó, âm thanh của đám ếch nhái, cô đột nhiên thấy rợn .
Không khí lạnh bao trùm lấy Uyển Nhi, cảm giác bất an tràn ngập trong cô, cô lên tiếp.
Càng lên cao, cô thở càng khó nhọc, đang chống cây, cô thấy tiếng sột soạt gì đó, như là tiếng bước chân.
“Ai đó?”
“ hỏi ai ở đó?”
Không âm thanh hồi đáp, Uyển Nhi nghĩ bản hoang tưởng , nghi thần nghi quỷ, cô thẳng lưng lên thì.
“Vút, phập”
Uyển Nhi xuống bụng , một mũi tên cắm đó, m.á.u đỏ từ từ lan váy cô.
Cô sợ hãi gào lên kêu cứu.
“Á CỨU VỚI, CỨU TÔI VỚI”
Mũi tên thứ hai b.ắ.n tới, nhưng cô né , vội vàng ôm bụng bỏ chạy, phía nhiều mũi tên b.ắ.n , m.á.u của cô theo bước chân lê cả một đoạn dài.
Uyển Nhi nhảy từ bậc thang lăn xuống nền đất phía , đám bụi cỏ đỡ cho cô ít thương tổn, đoạn váy mắc bước chân cô khựng .
“CẠCH, RẦM”
Cô hoảng hồn xuống chân, là một cái bẫy gấu, nó chỉ cách chân cô 5 phân, chỉ một bước nữa là chân cô nó kẹp gãy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quyet-chien-nha-chong-dien-khung/chuong-2.html.]
“Nó , b.ắ.n ”
Uyển Nhi lồm cồm bò dậy, nhấc váy chạy thoát khỏi bọn chúng, m.á.u vẫn tiếp tục rướm khiến cô thể thở nổi.
Cô thấy vết m.á.u kéo dài sợ lộ chỗ trốn, liền chạy thẳng khu rừng, chạy dùng đuôi váy lê , tiếng suối chảy càng gần cô, thấy tảng đá bên bờ cô liều lội sang.
Uyển Nhi đau đớn tìm một tảng đá nấp , âm thanh phía càng ngày càng gần, là 2 đàn ông, cô thở hổn hển nhịn đau lắng .
“Nó mất nhỉ?”
“Mẹ kiếp chạy nhanh thật đấy”
“Không thể để nó trốn ”
“Tao tức quá, cứ bắt dùng nỏ với cung tên, dùng s.ú.n.g nhanh hơn ?”
“Mày đó, bọn nó chúng dùng đồ gia truyền, mà thôi mặc kệ , bọn nhà giàu khùng lắm, mày cần quan tâm gì”
“Tao chỉ quan tâm công việc cản trở, quan tâm quái gì lý do chúng nó hành động, tản tìm nó thôi, đừng để đứa con gái mà hạ . Mẹ kiếp s.ú.n.g mà dùng”
Uyển Nhi run như cầy sấy, cô đang truy sát, nhưng mà tại , bọn chúng cái gì mà nhà giàu, chẳng lẽ liên quan tới nhà họ An .
Máu tiếp tục chảy , cô cần cầm m.á.u mới phân tích tình hình, cầm đầu dài của mũi tên, Uyển Nhi cắn chặt răng bẻ mạnh đầu mũi tên ngắn . Dồn sức lực Uyển Nhi rút mạnh mũi tên .
Từ từ cởi lớp váy , may mắn cho cô, chiếc khung váy cản mũi tên , chỉ đ.â.m bụng cô tầm 2 đốt ngón tay, là trúng nội tạng.
Cô cởi hết các lớp khung váy , váy dài nhúng nước nặng nề, cô nghĩ tên đầu mũi tên rút, liền dùng nó xét bớt hết vải vóc chân, cô như nhẹ hẳn 10 kí.
Uyển Nhi lắng bên ngoài, thấy âm thanh ở suối quá lớn bọn chúng thể nhận cô, cô liền bò ngoài tìm lá thuốc.
Cô nhớ hồi còn ở cô nhi, cô thường bắt phạt nhặt cỏ, mấy dùng d.a.o cắt cỏ đứt tay, nên cô Anh Thư chỉ cho mấy lá thuốc cầm m.á.u , thường mọc ở mấy bụi cỏ gần sông suối.
Uyển Nhi mò ánh trăng mờ ảo, cuối cùng cũng thấy lá thuốc, cô đem vò nát nhét vết thương, xé một mảnh vải váy cô băng chặt .
Sau , cô chắc cảm ơn mấy cô giáo tại cô nhi, cùng con nhỏ Anh Thư cứu cô một mạng.
lúc một trong hai tên , đang ở gần tảng đá của cô, vẻ nhận vải váy cô vứt .
“Mẹ kiếp, con khốn khó ăn đây, gần 1h đồng hồ mà nhai nó”
Hắn xuống theo vết trườn bò của cô, trong đám bụi cỏ Uyển Nhi nín thở, cô cầm chặt viên đá to nhất, ánh trăng cô quan sát kỹ .
Hắn bịt mặt, cao tầm 1m8, tầm cao cô thể đánh , cần hạ xuống một chút.
Uyển Nhi liền cố ý tạo chút âm thanh, liền phắt cúi gần xuống chỗ cô, chiếc gáy dần lộ , trang bảo hộ khá kĩ, chỉ tiếc lộ phần yếu điểm .
Thời cơ đến, Uyển Nhi vung tay đập mạnh viên đá gáy , tên choáng váng, để thêm cơ hội, cô cầm mũi tên lên đ.â.m liên tiếp .
Hắn dậy, kêu lớn tiếng, cô nhanh tay đập thêm vài đập nữa gục xuống, ú ớ trợn mắt cô.
Nhớ cuộc chuyện của hai tên , đem theo súng, cô liền mò , quả nhiên súng, cô từng học quân sự nên sơ qua vụ s.ú.n.g ống .
Âm thanh của tên thứ nhất kinh động tên thứ hai, từ xa chạy đến, cô ngắm đúng tầm mắt liền bóp cò, kịp phản ứng thêm, cô cho 2 phát hạ gục.
Hắn liền lồm cồm bò dậy, do mặc áo chống đạn nên hai viên đạn vô nghĩa với .
Cô liền chộp lấy cung tên của tên đất, vươn cung b.ắ.n thẳng n.g.ự.c , mở lớn mắt, trợn trừng cô ngã xuống.
Để đề phòng bọn chúng tỉnh , cô tháo áo chống đạn của bọn chúng , mặc bản , còn quên bồi thêm mỗi tên một phát đạn nữa, cô thích ăn chắc mặc bền, ai nhỡ bọn chúng tỉnh .
Toàn mệt mỏi, đây là đầu tiên đôi tay Uyển Nhi vấy máu, nên hiện tại cô lo sợ đau đớn, cô tự lẩm bẩm với bản .
“Mình đang phòng vệ chính đáng thôi”.
Ánh sáng từ ngôi đền đột nhiên tỏa liên tục, từng đợt bao trùm cả quả núi, nó cô giật ngước lên đó.