Rất Vui Vì Gặp Được Người
Chương 2
Có tôi ở đây, hắn không bị mấy người họ hàng trong nhà đè xuống đất đánh nữa.
Không ai giẫm dấu giày lên mặt hắn nữa.
Không có giáo viên nào ở trong trường học vu khống hắn trộm đồ nữa, không ai dám trước mặt mọi người chế nhạo hắn có mẹ sinh không mẹ nuôi.
Sau đó, hắn bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Tôi cũng giúp hắn tránh được rượu bị bỏ thuốc mê, tránh được tai tiếng trên báo chí, cùng với sự sỉ nhục của người nhà.
Hắn đoạt lại công ty, sự nghiệp cũng chậm rãi đi vào quỹ đạo.
Tiếp theo, chỉ cần ở cùng với nữ chính, sẽ có đủ loại ý nghĩa hạnh phúc cuộc sống.
Nhưng tại sao hắn…
Lại bị hắc hóa?
4.
Tôi ngồi bệt xuống đất, không hiểu.
Nhưng chân tê dại, bụng cũng đói.
Tôi quyết định lẻn vào hội trường phía trước để kiếm chút đồ ăn.
Hôm nay là cuộc họp thường niên của Kỷ thị, Kỷ Yến Xuyên ngồi bàn chính, mọi người lần lượt nâng ly chúc mừng.
Hắn thỉnh thoảng nể mặt mũi chạm một cái, đại đa số thời gian đều không uống.
Cách đám người, tôi từ xa thoáng nhìn quai hàm căng chặt của hắn, lưu loát lãnh đạm.
Vô tình.
Tôi hỏi: “Hắn đã đoạt lại Kỷ thị, sẽ không bao giờ bị ức hiếp nữa, vì sao vẫn không vui?”
Hệ thống: “Làm sao tôi biết được chứ, không thì cô qua hỏi chút đi.”
“……”
Tôi không qua đó đâu.
Nhưng thấy một thực tập sinh đi qua đó.
Kiều Kiều sợ hãi, hai tay bưng rượu vang đỏ:
“Tổng giám đốc Kỷ, em là thực tập sinh năm nay, là con gái út của bác Triệu, anh còn nhớ em không? Em kính anh một ly.”
Kỷ Yến Xuyên một tay chống cằm, khựng lại một lúc, mới quay đầu lại.
Đôi mắt thâm sâu, không có ý cười: “Bác Triệu?”
“Vâng, năm ngoái chúng ta gặp nhau ở tiệc sinh nhật…”
“Không có ấn tượng.” Hắn cắt ngang: “Tôi đối với người xấu cũng không cần có ấn tượng.”
“…….”
Cô gái đứng tại chỗ, một bộ dạng khóc không ra nước mắt.
Tôi lắc đầu thở dài: “Ba năm không gặp, hắn vẫn độc mồm độc miệng như thế.”
Còn nữa.
“Nữ chính đi đâu rồi, sao hắn không ở cùng nữ chính?”
Hệ thống không nói.
Một giây sau, thực tập sinh họ Triệu kia không đứng vững, lảo đảo, rượu vang liền hất lên người Kỷ Yến Xuyên.
Kỷ Yến Xuyên nhanh tay lẹ mắt, chặn cổ tay trái lại.
Xung quanh vội vàng hít một ngụm khí.
Thư ký vội vàng kéo cô ta ra, cẩn thận từng li từng tí:
“Kỷ tổng, ngài không sao chứ? Cô ấy cũng không phải cố ý, tôi cùng ngài đi thay một bộ quần áo khác.”
Ánh mắt Kỷ Yến Xuyên liên tục nhìn qua thực tập sinh, sắc mặt trở nên u ám, nhưng cũng không phát điên gì hết.
Hắn không nói một lời, đi theo thư ký.
Không khí trong hội trường căng thẳng, lúc này mới một lần nữa bắt đầu náo nhiệt trở lại.
Tôi ngạc nhiên: “Hắn che tay trái làm gì?”
Người qua đường nghe được, nhiệt tình trả lời:
“Ayda, vòng tay này là phu nhân hắn tặng, nghe nói là một chuỗi phật châu. Rất quý trọng, vẫn luôn đeo, không cho người khác đụng vào. Thư ký trước kia của hắn không hiểu chuyện, có lần đổ chút nước lên, hắn thiếu chút nữa bóp chết người ta.”
Tôi cầm chiếc bánh nhỏ, đứng yên tại chỗ.
Phu nhân?
Nhưng chuỗi phật châu trên cổ tay hắn……
Là… là tôi tặng mà.
5.
Tôi cảm thấy.
Hoặc là người qua đường lầm lẫn.
Hoặc là Phật châu hắn đang đeo, không phải chuỗi tôi tặng.
Tôi ngồi trong hội trường, vừa suy tư, vừa giận dữ ăn mười cái bánh ngọt dâu tây.
Ăn no, tôi ngẫu nhiên kéo một nhân viên đeo thẻ công nhân lại, hỏi:
“Trong công ty các cậu có cô gái nào tên là Tống Noãn Noãn không?”
Người qua đường nghe thấy cái tên này, sắc mặt trở nên vi diệu.
“Chưa từng nghe qua.”
Vội vàng ném ra bốn chữ, rồi bỏ chạy.
Tôi giữ chặt người thứ hai, vẫn hỏi cùng một vấn đề: “Có thấy Tống Noãn Noãn không?”
Người qua đường ất vẻ mặt giãy dụa, muốn nói lại thôi, nhưng cũng lắc đầu:
“Không, không có.”
Tôi hỏi liên tiếp năm người, đều nói chưa từng thấy qua.
Rất là kỳ lạ.
Tống Noãn Noãn là nữ chính, bà chủ Kỷ thị tương lai.
Từ ba năm trước, đáng lẽ nên cùng Kỷ Yến Xuyên gặp nhau, hơn nữa bằng tốc độ ánh sáng mà yêu nhau nồng cháy!
Sao không ai thấy?
Tôi suy nghĩ, bắt đầu ăn miếng bánh ngọt dâu tây thứ mười một.
Ánh đèn trong hội trường bất ngờ tối sầm lại.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, mỉm cười chào mọi người:
“Hôm nay Kỷ tổng của chúng ta có tâm trạng tốt, cùng mọi người chơi một trò chơi.”
“Hiện tại, mời mọi người ở đây, trước hết nhắm mắt lại!”
“Tôi đếm tới mười lăm giây, mới được mở mắt ra, có được không nào!”
Hiện trường rất tối, không biết hắn đang muốn làm cái gì.
Nhưng các cô gái xung quanh cũng lần lượt nhắm hai mắt lại.
Tôi do dự một chút, cũng nhắm mắt lại.
Một giây sau, tôi cảm giác được một hơi thở quen thuộc vô cùng mạnh mẽ, dừng lại ở bên người tôi.
Một bàn tay lớn, dùng sức siết chặt cổ tay của tôi.
“Miên Miên.”
Kỷ Yến Xuyên gằn từng chữ, hơi nóng phả vào tai tôi, khàn giọng:
“Là em đã trở về sao?”
Trong lòng giật thót, cơ thể tôi phân biệt được hơi thở của hắn trước cả não bộ.
Vô thức muốn chạy.
“Tôi không phải…” Chạy thoát thất bại.
Giây tiếp theo, hai cánh tay Kỷ Yến Xuyên đặt lên eo tôi, siết chặt lấy.
Mùi thơm của tuyết tùng ùn ùn kéo đến.
Cằm hắn đè lên vai tôi, nóng bỏng.
“Miên Miên.”
Ánh sáng mờ ảo.
Giọng hắn khàn khàn, run rẩy không thể nhận ra: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.”
Tôi giật mình, đầu óc đùng một tiếng, trong nháy mắt luống cuống.
Nhanh chóng đưa tay đẩy hắn:
“Không phải… Kỷ Yến Xuyên, anh bình thường một chút đi, bạn gái anh đang nhìn đấy!”
Tuy rằng tôi căn bản không biết bạn gái hắn là ai, bạn gái Tống Noãn Noãn vốn nên ở cùng với hắn, hiện tại đang ở đâu.
Giây kế.
Nơi da thịt chạm nhau, truyền đến nhiệt độ ẩm ướt.
Hắn đẩy cổ áo tôi ra, hôn lên cổ.
Sau đó, giống như ma cà rồng, nho nhỏ, cắn một miếng.
“Miên Miên.” m thanh kiềm nén trong giọng nói bay biến sạch sẽ.
“Bây giờ không ai dám ở trước mặt anh nhắc tới ba chữ ‘bạn gái’, bởi vì toàn bộ Kỷ thị đều biết, anh chỉ có một người vợ duy nhất, tung tích không rõ.”
Ngón tay hắn hướng xuống phía dưới, thấp giọng hỏi “Em nói như vậy, là muốn tối nay bị anh giết à?”
6.
Tôi cứng ngắc trong lòng hắn, giống như xác chết.
Sợ tới mức không dám cử động.
Không phải, hắn nói vậy là ý gì chứ.
Ba năm không gặp, Kỷ Yến Xuyên sao lại luôn suy nghĩ đến việc giết người?
Mười lăm giây dài vô cùng.
Kỷ Yến Xuyên giống như quỷ hút dương khí, ôm đủ rồi mới chậm rãi buông tay.
Hàng ghế đầu đèn sáng lên, một chùm ánh sáng đột nhiên chiếu vào người tôi.
“Surprise!”
MC phấn khởi:
“Xem ra khách quý may mắn đêm nay đã xuất hiện, Kỷ tổng của chúng ta đã tự mình đi tới chỗ ngồi của cô ấy, trao cho cô ấy giải thưởng lớn đặc biệt đêm nay –”
“Một, cùng tổng giám đốc ăn tối; hai, tham quan văn phòng tổng giám đốc; ba, tham quan đồng hồ dạ quang mà tổng giám đốc cất giữ ở nhà.”
“Được rồi, chúng ta vỗ tay cho cô ấy nào!”
Toàn hội trường vỗ tay như sấm dậy.
Người qua đường nhao nhao ném tới ánh mắt đồng tình hoặc chúc bạn may mắn.
Tôi: “……”
Tôi một đầu đầy dấu chấm hỏi:
“Không phải, khách quý may mắn cái gì chứ, không phải là phải rút thăm sao? Như vậy đi, tôi đem sự may mắn của tôi truyền ra cho mọi người, cho mọi người cùng nhau vui vẻ nha…”
“Oa, xem ra cô gái may mắn hôm nay của chúng ta, đã vui đến bắt đầu nói mê sảng rồi!”
Người dẫn chương trình cắt ngang: “Mau để các vệ sĩ mạnh mẽ của chúng ta đưa cô ấy đi nghỉ ngơi nào!”
Nói xong, không đợi tôi phản bác.
Bốn người vệ sĩ mặc toàn đồ đen không biết từ đâu hiện ra, đưa tôi ra khỏi phòng tiệc với tốc độ ánh sáng.
Kỷ Yến Xuyên ngồi tại chỗ, không chút để ý, sửa lại ống tay áo.
Hồi lâu, mới đứng dậy, lạnh lùng kéo kéo cà vạt: “Xin lỗi.”
7.
Tôi được hai vệ sĩ “mời” đến văn phòng tổng giám đốc của Kỷ Yến Xuyên.
Ấn tôi vào ghế làm việc của hắn.
Tôi đứng dậy, bị bọn họ đè vai đè trở về; lại đứng lên, lại bị ấn trở về.
Tôi: “……”
Chuyện này rốt cuộc là có ý gì vậy, rõ ràng Kỷ Yến Xuyên có thể trực tiếp bắt cóc tôi mà.
Dù sao cũng không ai dám phản bác.
Tôi cố gắng giải thích:
“Hiểu lầm rồi, tôi và Kỷ tổng các người, không có quan hệ như trong tưởng tượng của các người đâu…”
“Kỳ thật tôi là mẹ đỡ đầu của hắn… Hoặc là, các người cũng có thể hiểu thành, tôi là mẹ hắn…”
Lời còn chưa dứt.
Ngoài cửa đã truyền đến một tiếng cười lạnh:
“Mẹ anh chết khi anh học tiểu học, cỏ trước mộ phần cao năm thước, em chắc chứ?”
Tôi ngẩng mạnh đầu: “Kỷ Yến Xuyên!”
Hắn vẻ mặt lãnh đạm, kêu bốn tên vệ sĩ ra ngoài: “Đi ra ngoài.”
Bốn người gật đầu với hắn như chiếc tủ lạnh hai cửa, đồng loạt ra khỏi văn phòng.
Tôi: Yếu đuối đáng thương bất lực.
Ngồi trên ghế làm việc thật to, không dám nhúc nhích.
Nhìn Kỷ Yến Xuyên từng bước từng bước tiến về phía tôi.
Văn phòng tổng giám đốc nằm trên tầng 20, ngoài cửa sổ sát đất thật lớn, là cảnh phố xá phồn hoa của thành phố A.
Kỷ Yến Xuyên chậm rãi, vừa đi vừa cởi khuy áo, cởi âu phục.
Lại bắt đầu cởi cà vạt.
Sau đó là đồng hồ.
Tôi: “…..?”
Tiếng chuông báo động trong lòng tôi vang lên: “Kỷ Yến Xuyên, anh muốn làm gì?”