Rất Vui Vì Gặp Được Người
Chương 4
“?”
Trong lòng tôi bỗng nhiên hiện lên một suy đoán.
Quay đầu lại: “Kỷ Yến Xuyên.”
Kỷ Yến Xuyên làm bộ lười biếng nâng mí mắt lên: “Ừ?”
Tôi thừa dịp hắn không kịp phản ứng, nhanh chóng cầm lấy tay hắn: “Anh có lạnh không?”
Sau đó, mười ngón tay đan vào nhau.
“Ôi má ơi! Giá trị hắc hóa của hắn giảm 30!”
Kỷ Yến Xuyên rõ ràng sửng sốt một chút.
Nhưng cũng không đẩy tôi ra.
Hắn gạt ánh mắt sang một bên: “Lạnh.”
Hôm nay hai mươi tám độ, anh lạnh cái rắm ấy.
Tôi cười híp mắt nói: “Vậy anh nắm tay tôi đi, sẽ không lạnh nữa.”
Kỷ Yến Xuyên mím môi, không nói gì.
Chúng tôi cứ nắm tay nhau như vậy, đi suốt một đường.
Nửa tiếng sau, Khố Lý Nam dừng ở cửa bữa tiệc.
Tôi buông hắn ra, vừa muốn xuống xe, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nói: “Đúng rồi.”
Kỷ Yến Xuyên: “…..?”
Tôi tiến lên đi về phía hắn.
Hắn có hơi bất ngờ, tôi dừng lại trước ngực của hắn:
“Cà vạt của anh bị nhăn rồi, tôi giúp anh sửa lại một chút.”
Hai tay tôi đặt trên vai hắn, cực kỳ chậm rãi sửa sang lại nút áo, cổ áo, cà vạt của hắn.
Hơi thở của hai người bị hòa lẫn vào nhau.
Cơ thể Kỷ Yến Xuyên cứng đờ nín thở, ngay cả tiếng thở cũng không còn.
“Giá trị hắc hóa của nam chính giảm 80! Tốt quá đi!”
Vui, vui cái rắm.
Nói cách khác, thật đúng là có khả năng như vậy?
Suy đoán được chứng thực, tôi yên tâm, cũng hết hy vọng:
Người Kỷ Yến Xuyên thích…… Là tôi.
10.
Kỷ Yến Xuyên là đối tượng công lược đầu tiên tôi gặp phải sau khi bị ràng buộc với hệ thống.
Mục tiêu của tôi là thiết lập cho hắn một cái nhìn đúng đắn hơn về cuộc sống, để cho hắn cảm nhận được sự ấm áp của thế giới này, không nên trưởng thành bằng tâm lý vặn vẹo.
Không có gì khác.
Cho nên tôi rất đúng mực.
Luôn giữ khoảng cách với hắn, cũng không làm chuyện gì khác thường với hắn.
Điều duy nhất có lẽ hơi quá đáng, hình như chính là……
Lúc chia tay, tôi ôm hắn?
Hắn cũng không thể bởi vì một cái ôm mà thích tôi chứ.
Tôi đầy bụng hoang mang, đi theo Kỷ Yến Xuyên vào phòng tiệc, chấn động:
“Đệt!”
Kỷ Yến Xuyên thản nhiên: “Thế nào?”
Tôi chỉ vào cái tên trên ảnh cưới, nói năng lộn xộn:
“Tống… Tống Noãn Noãn, muốn kết hôn… Cô dâu là Tống Noãn Noãn, hôm nay anh dẫn tôi tới tham gia hôn lễ của Tống Noãn Noãn?”
Kỷ Yến Xuyên không hề ngạc nhiên: “Nếu không thì?”
“Không phải cô ấy nên lấy anh sao!”
“……”
Tôi nổ tung một tiếng, Kỷ Yến Xuyên không có phản ứng gì.
Kinh động một vòng người xung quanh.
Bọn họ nghe tiếng quay đầu lại, không nhận ra tôi, ngược lại nhận ra Kỷ Yến Xuyên bên cạnh.
Đều đi lên chào hỏi hắn:
“Xin ngài Kỷ tổng, ngài gần đây ổn không?”
“Cổ phiếu Kỷ thị lại tăng, vẫn là Kỷ tổng quản lý rất tốt!”
……
Kỷ Yến Xuyên mặt không chút thay đổi, không khác biệt trả lời:
“Ừm, ừm, phu nhân tôi rất tốt, chăm sóc tôi rất tốt.”
“…..”
Hắn cũng bắt đầu ăn nói bậy bạ rồi.
Nhưng mà.
Tôi lặng lẽ ghé sát vào hắn, thì thầm: “Phu nhân mà anh nói, không phải là tôi chứ?”
Kỷ Yến Xuyên liếc tôi một cái: “Đầu óc em có vấn đề à?”
“……”
Tự rước lấy nhục, tôi bình tĩnh rút về.
Hôn lễ bắt đầu, tôi theo Kỷ Yến Xuyên ngồi bàn chính.
Trên bàn chưa từng có ai gặp qua tôi, nhưng nhìn bọn họ cũng không hề có vẻ tò mò, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập khen ngợi và…
A, chúc phúc?
Trong lúc mời rượu, tôi chủ động giữ chặt Tống Noãn Noãn: “Noãn Noãn.”
Cô mặc lễ phục nhỏ, đứng ở bên cạnh là nam phụ bá đạo tổng tài trong truyền thuyết, nhưng tính tình tốt hơn ai kia một ngàn lần, cô giống như một đóa hoa hồng xinh đẹp được nuông chiều.
Sửng sốt, nhìn tôi cười:
“Xin chào, cô chính là Kỷ phu nhân sao? Thường xuyên nghe Kỷ tổng nhắc tới, cô so với ngày ấy giới thiệu còn đẹp hơn.”
Những lời này lượng thông tin quá lớn.
Tôi kéo cô ấy qua một bên: “Sao tôi lại là Kỷ phu nhân, cô mới là Kỷ phu nhân đó.”
Vẻ mặt Tống Noãn Noãn mờ mịt: “Hả?”
Cô ấy cũng không phải là người xâm nhập.
Không có ký ức nào về cuốn tiểu thuyết.
Tôi cố gắng giải thích:
“Thì…… cô cũng biết Kỷ Yến Xuyên, chẳng lẽ không phải mỗi lần nhìn thấy hắn, cô đều có cảm giác bị hấp dẫn sâu sắc, tâm hồn gần như nổ tung, toàn thân mỗi một tế bào đều thét chói tai muốn cùng hắn gần gũi lên sao?”
Trong nguyên tác, nam chính đối với nữ chính là như vậy.
Hắn không thể rời xa cô, một giây cũng không được.
Tống Noãn Noãn nhớ lại vài giây, rất nghiêm túc:
“Hình như đúng là có giai đoạn như vậy, giống như trúng tà… Nhưng mà, rất nhanh đã qua.”
Ha?
“Bởi vì Kỷ Yến Xuyên quá hung dữ, hắn thật đáng sợ.”
Tống Noãn Noãn thở dài:
“Tôi từng làm thư ký cho ngài ấy một tháng, lúc đầu còn cảm thấy ngài ấy rất hấp dẫn, sau đó phát hiện tính tình ngài ấy xấu đến dọa người.”
“Tôi không cẩn thận làm đổ nước lên phật châu của hắn, liền nổi giận bảo tôi cút đi, hỏi tôi có phải có ý đồ gì đó với hắn hay không, hắn nói thân thể sạch sẽ của hắn phải để lại cho phu nhân, trong vòng ba mét cũng không thể có phụ nữ…… tôi vô cùng mê mang.”
“Mỗi ngày tôi đều gặp ác mộng…… Nửa đêm khóc tỉnh, không dám bước vào văn phòng.”
“Thật sự không còn cách nào khác, đi thỉnh giáo một vị đại sư. Ông ấy nói trên người tôi và Kỷ tổng có một loại năng lực bí ẩn bất khả kháng, sẽ làm cho chúng tôi nhiều lần gặp nhau. Nhưng cũng không sao, loại tà ma này có thể phá giải, ông ấy cho tôi rất nhiều bùa.”
“Đây.” Nói xong, cô ấy vén tay áo, lộ ra tám chuỗi thủy tinh: “Đại sư đó cũng đưa cho tôi cái này, tôi vẫn luôn đeo. Sau đó rất thuận lợi từ chức, rời xa Kỷ tổng, cũng tìm được người trong lòng.”
Tôi: “…..”
Sự im lặng của tôi thật điếc tai.
Đó là gì, một điều bí ẩn đánh bại một điều bí ẩn khác sao?
“Nhưng mà, hiện tại đã không sao rồi.” Tống Noãn Noãn giữ chặt tôi, cười nói:
“Cô đã trở lại, tính tình Kỷ tổng nhất định sẽ tốt hơn.”
Cô ấy nói: “Dù sao thời gian cô không ở đây, mỗi ngày Kỷ tổng đều chờ cô.”
11.
Từ góc nhìn của Tống Noãn Noãn, câu chuyện này là như vậy đó.
Kỷ Yến Xuyên là cấp trên của cô.
Cô không hiểu sao lại bị hấp dẫn.
Nhưng rất nhanh liền phát hiện, Kỷ tổng chỉ là năng lực làm việc mạnh mà thôi, tính tình thì thất thường, còn có một phu nhân luôn treo ở bên miệng hai câu không rời.
Hàng ngày của hắn – –
Đối với cấp dưới: “Phu nhân tôi không cho tôi đánh người, cậu tự tát mình đi.”
Đối với phụ nữ: “Phu nhân tôi chiều ánh mắt của tôi rất tốt, cô xấu, cút.”
Đối với đối thủ cạnh tranh: “Phu nhân tôi kêu tôi ít nói chuyện với mấy tên ngốc.”
Tống Noãn Noãn: “……”
Tống Noãn Noãn ghi vào sổ nhỏ: Đầu óc Kỷ tổng chỉ có yêu đương!
Nhưng không bao lâu cô lại phát hiện, trong công ty, căn bản không có mấy người gặp qua vị “Kỷ phu nhân” này.
Cô bắt đầu nghi ngờ.
Kỷ phu nhân này thật sự tồn tại sao? Có phải giống như Trang Nhan, chỉ là ảo tưởng logic hay không?
Sau đó, cô lỡ tay làm đổ nước lên phật châu của Kỷ Yến Xuyên.
Bị mắng.
Ngày hôm sau, emo. (Thái độ thay đổi)
Kỷ Yến Xuyên lại mặt không chút thay đổi, gọi cô: “Đến đây.”
Tống Noãn Noãn hèn mọn đi vào phòng tổng giám đốc.
Thì thấy, Kỷ tổng lạnh như băng ngồi xuống, vẫn lạnh như băng lớn tiếng: “Xin lỗi!”
Tống Noãn Noãn:…….
Tống Noãn Noãn: ?
Biểu cảm trên mặt Kỷ Yến Xuyên rất mất tự nhiên: “Phu nhân tôi không cho tôi mắng chửi người khác, nhất là con gái. Hôm qua mắng cô, xin lỗi.”
Tống Noãn Noãn: “……”
“Nhưng mà.”
Hắn dừng lại một chút, lại túm hai năm tám vạn nói:
“Ngày hôm qua tôi còn hỏi một vị đại sư, ông ta nói tôi và cô là nhân duyên trời định, định sẵn phải ở bên nhau. Nhưng tôi đã có phu nhân rồi, không có khả năng ở cùng với cô.”
“Để tránh cho tương lai vợ tôi hiểu lầm tôi và cô, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ ra quy định mới, cấm nhân viên công ty nhắc tới tên cô. Nếu cô còn muốn tiếp tục công việc này, thì thông cảm cho tôi; nếu không muốn làm, tôi trả N+6 cho cô rời đi.”
Tống Noãn Noãn: “…….”
Được rồi, người này thật sự có bệnh.
Cô nói: “Kỷ tổng, tôi không làm nữa, nhưng tôi cũng có một việc muốn nhờ.”
“Ừm?”
“Đại sư kia anh kiếm ở đâu vậy, tôi cũng muốn đi xem thử, được không?”