Rực Rỡ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 09:58:50
Tôi cho cô biết.
Con hẻm đó ba lối thoát.
Đêm , ở mỗi đầu hẻm đều đậu một chiếc xe.
Giữa chiếc BMW đen và chiếc Volvo xám, đã chọn chiếc xe thứ ba—
Chiếc Xiaopeng màu hồng dán đầy sticker búp bê Barbie pha lê.
Khi Chu Nhiễm giẫm đạp, đã cố hết sức để cơ thể lọt trọn tầm ghi hình của camera hành trình chiếc xe đó.
Anh thấy .
Tôi tàn nhẫn biết bao.
Tính kế một phụ nữ vô tội, một mẹ trái tim mềm yếu.
một kẻ sinh đã số phận ưu ái, thì chỉ còn biết dốc hết sức lực mà nắm lấy từng chút cơ hội mong manh.
Tôi lựa chọn nào khác.
Khi bước khỏi khách sạn, cơn gió mạnh ban nãy đã ngừng thổi, mưa cũng tạnh .
Ánh mặt trời cuối cùng cũng xuyên qua tầng mây, rọi xuống đều đặn mọi con .
Bao gồm cả .
Tôi chớp mắt, khẽ trong lòng:
Triệu Vũ ,
Nếu từ nay cuộc đời còn mưa gió,
Chắc em… sẽ chọn làm một .
22.
Sau một thời gian dài lưỡng lự giữa hai tổ tuyển sinh hàng đầu, cuối cùng vẫn chọn Thanh Hoa, lớp Yêu ban.
Tôi bước từ một thế giới tầm thường, lội qua từng đoạn bùn lầy, tận mắt chứng kiến nơi tụ hội tinh sẽ rực rỡ đến nhường nào.
Trong thời gian đó, cha mẹ – những đã biến mất khỏi cuộc đời suốt ba năm – xuất hiện khi thấy tin tức.
Họ rằng đã lâu gặp, nhớ .
Phản ứng của là bỏ chạy, lập tức kéo danh sách chặn và xoá sạch.
Họ nổi điên, vỡ trận, điên cuồng phản ứng:
“Mày tưởng tụi tao sinh mày ?! Ngày xưa tên mày là Triệu Dư, cái chữ ‘Dư’ đó là ‘dư thừa’, bởi vì tụi tao hề con gái. Chỉ là ghi nhầm tên trong sổ hộ khẩu nên mới thành Triệu Vũ. Ở cái nhà , trong cái thế giới , chẳng ai chào đón mày hết. Mày là con hoang dư thừa! Bọn tao cho mày cái mạng để lớn lên, mày biết ơn là may lắm !”
Họ đe dọa bắt trả tiền phụng dưỡng, nếu sẽ tố cáo với truyền thông rằng phất lên thì lưng phủi tay, bỏ rơi bố mẹ nghèo, để cho cái danh “thủ khoa hot nhất mạng xã hội” của mãi mãi ngẩng đầu lên nổi.
Tôi : nếu thế thì sẽ mỗi ngày đăng bài tài khoản triệu follow của , kể hết chuyện nhà nghèo đến mức bán con gái lấy tiền cưới vợ cho con trai. Tôi sẽ kể về trai nghiện ngập, em trai cờ bạc nợ nần chồng chất, khiến cả nhà họ cùng chôn vùi vực thẳm danh dự.
Và thế là… thế giới cuối cùng cũng trở nên yên ả.
Hôm vui vẻ hát suốt đường:
“Tôi là Triệu Vũ, thừa thãi nha ~”
23.
Năm hai đại học, mời đến tham gia chương trình “Bài học đầu tiên” để phát biểu.
Bài phát biểu hôm , chuẩn kỹ lưỡng hơn bao giờ hết.
Bởi biết, ống kính, lẽ hàng ngàn đứa trẻ đang lội bùn giống ngày xưa.
Hôm đó, mặc bộ đồ chỉn chu nhất của , dùng dáng vẻ tự tin rực rỡ nhất để xuất hiện các em.
Tôi các em thấy – từng vùng vẫy trong bùn lầy thể sống .
Tôi gieo tim các em một hạt mầm.
Ở đoạn kết bài phát biểu, mở rộng vòng tay ống kính:
“Nếu bạn đang ở đáy bùn, nếu tất cả xung quanh đang kéo bạn xuống, hãy nhớ: chặt đứt những nhánh gai làm phao cứu sinh, chất đống những gánh nặng thành bệ phóng.
Chỉ chính bạn, mới thể kéo khỏi vũng lầy, để thấy cánh đồng rộng, đuổi theo vì xa, bước tới nơi chân trời.”
“Tôi một bước, đợi các bạn ở phía .”
Sau khi rời sân khấu, một tiền bối – cũng là khách mời phát biểu – gọi :
“Mọi chuẩn ăn mừng chương trình đấy. Em gái cùng ?”
Tôi đang định gật đầu đồng ý, thì giữa đám đông, thấy một gương mặt quen thuộc.
Ánh mắt chạm , liền đầu bỏ .
Tôi gọi khẽ:
“Đợi đã.”
24.
Từ lần chia tay ở khách sạn đó đến nay, và Lục Dực Ninh đã hơn một năm gặp .
Gương mặt vẫn như xưa, nhưng thần sắc thì còn vẻ ngang tàng kiêu ngạo thuở nào, giữa hàng mày là vẻ mỏi mệt hiện rõ.
Cậu siết chặt gấu áo, chút căng thẳng:
“Tớ định làm phiền .”
“Chỉ … từ xa một chút thôi…”
Nói xong, thật sự im lặng lâu, như thể gom hết thời gian một khoảnh khắc, gói mang theo, để làm điểm tựa cho những năm tháng đơn độc .
Rất lâu , mới thu ánh mắt, khổ một cái:
“Lúc đầu tớ cứ nghĩ… thời gian trôi qua thì cảm xúc gì cũng sẽ nhạt , bọn thể cơ hội.”
“ thấy ngày càng toả sáng, thấy thế giới của ngày càng rộng lớn, tớ mới hiểu… là chim trời. Phải bay về ngọn núi của riêng .”
“Còn như tớ… xứng để đầu .”
Tôi hứng thú với những lời cảm khái nghệ sĩ đó.
Chỉ thản nhiên đáp một tiếng, đưa một tấm thẻ ngân hàng.
“Trong thẻ năm mươi ngàn.”
“Là bộ số tiền từng chi cho lúc còn bên .”
Lúc ở cạnh Lục Dực Ninh, chút ngại ngần mà chấp nhận việc “bao dưỡng”.
Tiền học, tiền sinh hoạt, cả phí du lịch, mua sắm – đều do lo.
Lúc , nhiều bảo biết hổ, lợi dụng đàn ông.
thì chứ?
Tôi cần dè sẻn từng đồng, cần sống thu co cụm.
Tuổi trẻ của – từ sớm mười tám tuổi – đã ánh sáng rực rỡ.
Tại ?
Lục Dực Ninh theo bản năng đẩy trả thẻ, nhưng ngăn .
“Lục Dực Ninh, đưa số tiền , vì nợ gì.”
Tôi mỉm :
“Ngày xưa chỉ là tạm ứng một khoản cược dựa năng lực tương lai của .
Giờ thì đến… để trả.”
25.
Lúc lưng bỏ , Lục Dực Ninh gọi với theo:
“Triệu Vũ…”
“Cả đời … tớ sẽ chẳng bao giờ gặp như nữa.”
Giọng chứa đựng cả luyến tiếc lẫn cam lòng.
Tôi đầu.
Chỉ giơ tay vẫy vẫy:
“Dĩ nhiên .”
“Lão nương là độc nhất vô nhị, chói chang như thái dương!”
“Lục Dực Ninh, bao giờ gặp .”
26.
Mọi đã đến nhà hàng , chỉ còn tiền bối đợi ở lối .
Thấy , hất cằm về phía Lục Dực Ninh:
“Bạn trai cũ ?”
Tôi bật , gật đầu:
“Phải.”
“Công nhận trai thật, kiểu gương mặt mà mọi cô gái đều khó lòng kháng cự.”
“ mà… gương mặt như thế, tìm bản quốc chắc cũng khó.”
Tôi nhướng mày, hiệu: chuyện gì thì thẳng.
Anh nghiêm túc , đầy trang trọng:
“Triệu Vũ , đại học , thay đổi tiêu chuẩn chọn yêu ?”
Anh giơ tay, chỉ chính :
“Ví dụ như chẳng hạn – gia thế trong sạch, học trò danh sư, bài Science, Nature, ngành nghề phát triển, bản thân cũng chăm chỉ… Có may mắn nào lọt danh sách chọn lọc của học ?”
Tôi chỉ mà đáp.
Con đường phía còn dài lắm, hà tất vội vàng đưa lựa chọn?
Nếu là tiếp tục trèo lên đỉnh cao – thì còn lo gì cảnh vô tận để ngắm.
Tôi tên là Triệu Vũ.
Không chữ “Dư” trong “dư thừa”.
Cũng chữ “Vũ” trong “gió mưa”.
Mà là chữ Vũ trong câu:
“Tha nhật ngọa long chung đắc vũ,
Kim triêu phóng hạc thả xung thiên.”
(Tạm dịch: Rồng chờ ngày gặp mưa, nay chim hạc sải cánh bay lên trời cao.)
Tôi sẽ rực rỡ.
Tôi sẽ tung cánh giữa trời xanh.