SA ĐƯỜNG CHU - HẾT
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:17:12
"Hắn cưới , chẳng qua là vì cha mà thôi." Bạch Cẩn Triệu thản nhiên .
Ta mới , thì , còn một đoạn chuyện như .
Hoắc thúc hề hiền từ như nghĩ. Thúc xuất là thương nhân, việc gì cũng đặt lợi ích của bản lên hàng đầu. Lúc Hoắc Quý Phi còn đang chật vật trong cung, thúc tự cho là của vua, chê cha chỉ là quan ngũ phẩm, cho dù thúc bước chân chốn quan trường cũng một phần lớn công lao của cha .
「…… Thúc hủy hôn?」 Ta nhất thời chút nghẹn ngào.
「 ……」 Hoắc Cảnh Yến thở dài, khẽ .
「Dù khó mà tin , nhưng thúc kiên quyết, hôn nhân là do cha đặt con đấy, cũng .」
「Lúc đó nghĩ cuộc sống như trong lồng giam , trải qua đến bao giờ, cả đời , thể thoát ngoài ?」
「Chỉ cưới nha của Thẩm gia, thúc mới cảm thấy mất mặt, tiếp tục hôn ước với Thẩm gia, mới thể……」 Trên mặt Hoắc Cảnh Yến lộ một tia mờ mịt, 「giữ ……」
「 …… nhiều như , chẳng qua cũng chỉ là vì giữ cô.」 Bạch Cẩn Triệu cợt , 「Ngay cả việc chọn , cũng chẳng qua là vì hầu hạ bên cạnh cô ba năm, từng cử chỉ hành động đều thể giống cô như đúc.」
「 như thật vô vị, , nữa.」
「Nói đủ ?」 Cuối cùng cũng nhịn nữa.
「Huynh sẽ cho rằng, là vì cho đấy chứ?」 Ta khó mà tin nổi.
「Huynh chẳng qua chỉ là đang tự cảm động bản mà thôi! Huynh cưới A Bích, từng nghĩ sẽ đau lòng ? Nếu nàng là Đế Cơ Hồ, hủy hoại cả đời nàng ! Trên đời nhiều cách như để bảo vệ , chọn cách ? Còn vì bản !」
Giọng Hoắc Cảnh Yến vô cùng trầm thấp: 「, ……」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sa-duong-chu/het.html.]
Giống như một đ.ấ.m bông, cảm giác bất lực, trong lòng nhất thời vô cùng phức tạp, ngàn vạn lời đều nghẹn ở cổ họng, nên gì cho .
Nói đến đây, cũng còn gì hỏi nữa, bất lực vẫy vẫy tay, giục Hoắc Cảnh Yến mau ngoài.
Ngoài sân gió nhẹ thổi qua, xoay vòng trong sân, lạnh, rụt cổ .
Đột nhiên, đầu .
Bạch Cẩn Triệu đang ngay ngắn ghế, trở nên vô cảm, đang nghĩ gì.
「…… Thiết Mộc Thứ tin cô bắt, liền lập tức rút quân.」 Một lúc , , 「Ông thậm chí nỡ cô thương dù chỉ một ngón tay, thật tình phụ tử của ông dành cho cô, lớn hơn cô tưởng tượng nhiều.」
「Ai cũng , biên giới Hồ Hán hiện nay, còn ngăn cách sâu sắc như nữa. Hiện nay Hán cũng thể Hồ trọng dụng, còn coi là nô lệ thấp hèn. Chắc hẳn, Thiết Mộc Thứ góp công nhỏ.」
Ta hít sâu một , chân thành : 「Buông bỏ khúc mắc trong lòng, mới thể đối mặt với tương lai.」
Nói xong, vẫy vẫy tay, thầm nghĩ đúng là lo chuyện bao đồng, , vẫn nhịn mà để một câu: 「Cô là Bạch Cẩn Triệu, cũng là A Bích, A Bích đối với , vĩnh viễn sẽ quên.」
Ta sắc mặt nàng nữa, chỉ là trong sân viện hoang vu, đột nhiên vang lên tiếng ai đó khẽ nức nở.
Hoàn văn