Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Săn Phù Thủy - 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Để chứng minh mình trong sạch, mà phải hủy hoại danh tiếng của một cô gái khác, tôi không thể và cũng sẽ không làm điều đó.


Sau khi lấy bưu kiện về nhà, bạn thân cười tươi khen tôi: “Cái gì mình không muốn thì đừng làm với người khác, biết ngay Tân Tân của chúng ta vừa xinh đẹp vừa tốt bụng mà!”


Tôi chớp mắt: “Vẫn là nhờ cậu đã giúp mình tỉnh ngộ.”


Việc kiểm tra thiệt hại ban đầu đã hoàn tất, tổng thiệt hại vượt quá ba mươi vạn, tài sản bị đánh cắp trị giá tám vạn.


Mấy ngày nay, tôi đã giao danh sách tài sản, ảnh chụp giá mua và bản ghi camera giám sát cho cảnh sát.


Bên tòa án cũng đã tiếp nhận vụ án.


“Phạm pháp rồi, chắc chắn lần này Thích Kiều không cười nổi nữa đâu!” Bạn thân vui vẻ xoa tay.


Sau khi làm xong những việc này, tôi đăng tải đoạn video thứ hai lên mạng.


Trong đoạn video, Thích Kiều đứng trước mặt mọi người, sau khi phát hiện mình nhầm nhà còn tỏ thái độ ngạo mạn một cách lố bịch.


Câu nói rõ ràng nhất trong đó là: “Cho dù tôi nhầm người, cũng không có nghĩa cô ta không phải là tiểu tam, gái trẻ mà có nhiều tiền như vậy, ai mà biết được tiền từ đâu mà ra?”


Một tiếng sau, lượt chia sẻ đã vượt qua mười vạn.


Video bùng nổ, lời nói dối của Thích Kiều cũng bị vạch trần.


Dư luận bắt đầu đảo chiều, phần lớn mọi người quay sang nói rằng tôi bị oan, chỉ còn một phần nhỏ vẫn đứng về phía cô ta.


Trong chốc lát, mạng xã hội sôi sục, bàn tán đủ thứ lời.


11

Thích Kiều lại livestream.


Lần này, cô ta tiều tụy, vừa lau nước mắt trước ống quay, vừa than thở về những năm tháng khó khăn duy trì hôn nhân.


“Tôi cũng từng đi làm, tôi đã từ bỏ công việc vì anh ta, cống hiến mấy chục năm cho gia đình này...”


Bạn thân ngồi trên ghế sofa vừa cắn hạt dưa vừa xem livestream, buông lời châm biếm: “Khoan đã, lần trước ai là người coi thường phụ nữ đi làm, nói phụ nữ đi làm lương cao nhất cũng chỉ ba nghìn một tháng nhỉ?”


Tôi nhịn cười, tiếp tục nhìn màn hình.


Thích Kiều vẫn tiếp tục than khóc: “Tôi đã sinh con đẻ cái cho anh ta, vậy mà khi tôi mang thai đứa thứ hai, anh ta lại ngoại tình...”


Bạn thân lại buông lời châm biếm: “Hai gái một trai, lúc mang thai đứa thứ hai đã phát hiện không ổn rồi, vậy mà còn dám đẻ thêm đứa thứ ba? Chẳng lẽ muốn sinh con trai để giữ chồng yêu của mình?”


“Tôi nhầm nhà là vì lúc đó tôi quá tức giận, dù sao có ai mà không ghét tiểu tam chứ, hơn nữa, một cô gái trẻ như vậy mà có nhiều tiền thế, khó mà không khiến người ta suy nghĩ, ngoại hình cũng chẳng giống người đứng đắn.” Thích Kiều nghẹn ngào, nhưng trong lời nói vẫn không quên bôi nhọ.


Điều kỳ lạ hơn là bên dưới vẫn có bình luận đồng tình: “Nói cũng có lý, một cô gái vừa tốt nghiệp không lâu, sao mà có nhiều tiền được như vậy? Ai cũng biết là từ đâu.”


Thích Kiều lại bắt đầu khóc lóc: “Bây giờ cô ta muốn kiện tôi, chồng tôi muốn ly hôn với tôi, nhưng sau khi ly hôn con cái tôi sẽ ra sao? Tôi muốn cho con một mái ấm trọn vẹn! Tôi chỉ là nhất thời nóng giận động vào đồ của cô ta, vậy mà cô ta lại muốn khiến gia đình tôi tan nát!”


Bão bình luận ủng hộ cô ta lướt qua: “Dù sao đi nữa, vợ hợp pháp vẫn là nạn nhân, tôi đứng về phía vợ hợp pháp.”


“Đối với tiểu tam, tất nhiên là thà giết nhầm một ngàn, cũng không thể bỏ sót một kẻ nào. Đánh nhầm thì đánh nhầm, không phải thì thôi, còn đòi kiện cáo gì nữa.”


“Đúng vậy, dù có đánh nhầm cũng là có lý do chính đáng. Hơn nữa, nhìn mặt cô gái kia rõ là tiểu tam, ai bảo cô ta sinh ra như vậy, không đánh cô ta thì đánh ai?”


“Ruồi không đậu vào quả trứng không nứt, sao không tìm nhầm người khác, lại tìm nhầm cô ta, sao không tự xem lại bản thân mình có vấn đề gì không.”


Bạn thân tức giận muốn ném điện thoại, tôi kịp thời ngăn cô ấy lại.


Hiện tại, những người vẫn ủng hộ Thích Kiều đa phần là phụ nữ cực đoan thích đánh tiểu tam và đàn ông ghen tuông mù quáng, tâm lý đố kỵ, hoàn toàn không cần để tâm đến.


Còn Thích Kiều, cô ta giờ chỉ như con châu chấu cuối mùa thu, chẳng nhảy nhót được mấy ngày nữa.


12

Ngày thứ ba sau khi nộp bằng chứng, tôi nhận được cuộc gọi từ người thụ lý án, hỏi tôi có chấp nhận hòa giải không?


Tất nhiên, tôi lập tức từ chối.


“Đồng chí, đổi ngược lại thì, nếu đồng chí gặp phải chuyện này, đồng chí có chấp nhận hòa giải không?”


Giọng tôi có chút xúc động, nhưng lại không nghe rõ câu trả lời của đối phương, chỉ nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào và tiếng khóc của trẻ con.


Trong lòng tôi chợt dâng lên một dự cảm không lành.


Và dự đoán của tôi quả thật không sai.


Trưa hôm đó, có hai người phụ nữ đứng dưới chân tòa nhà công ty, còn dẫn theo hai đứa bé.


Họ là chị gái và mẹ của Thích Kiều.


Hai đứa bé là con gái của Thích Kiều.


Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này tôi đã chuẩn bị kỹ càng, gọi điện cho quản lý an ninh rồi mới xuống lầu.


Vừa nhìn thấy tôi, mẹ của Thích Kiều đã khóc lóc đòi lao tới kéo tôi: “Cháu gái ơi, cháu tha cho con bé Thích Kiều nhà cô đi, nó chỉ là nhất thời hồ đồ thôi!”


Tôi lùi lại vài bước như tránh tà: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần gì đến cảnh sát? Hơn nữa, con gái của bà cũng chẳng thấy mình làm sai đâu.”


Vừa nói, tôi vừa lùi vào khu vực có camera, không cho bà ta có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với tôi.


Mấy người này chắc chắn có ý đồ không tốt, người già dễ xảy ra vấn đề, tôi sợ bị ăn vạ.


Bà ta khóc lóc thảm thiết: “Nhưng mấy đứa bé này không thể không có mẹ, cháu hãy vì mấy đứa bé mà hủy kiện đi.”


Chị gái của Thích Kiều dẫn đứa bé tiến lại gần tôi, hai đứa bé cũng đang khóc: "Dì ơi, dì đừng trách mẹ cháu nữa được không..."


Hai đứa bé đều còn rất nhỏ, một đứa khoảng năm sáu tuổi, một đứa khoảng ba bốn tuổi.


Tôi chợt nhớ đến cuộc điện thoại với người thụ lý án vào buổi sáng, tiếng cãi vã của người phụ nữ và tiếng khóc của trẻ con.


Hóa ra là họ đã đến đó gây rối trước.


Bây giờ là giờ nghỉ trưa, người đi ăn trưa xong quay lại công ty qua lại tấp nập, tiếng động ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.


Tiếng trẻ con khóc rất đáng thương, khiến mọi người không khỏi động lòng thương, cộng thêm áp lực từ những ánh mắt xung quanh, rất dễ khiến người ta mềm lòng.


Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Trước hết, tôi không rộng lượng đến thế, tất cả những gì tôi phải chịu đựng trong thời gian qua, không phải chỉ một câu nói là có thể nhẹ nhàng bỏ qua được."


"Trộm cắp quá năm ngàn có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự, cảnh sát đã lập án từ lâu rồi, không phải tôi nói hủy là hủy được."


"Con gái của bà tự mình làm đủ chuyện xấu xa, đến cuối cùng vẫn không biết hối cải, lại để người già và trẻ con đến gây rối để mua chuộc lòng thương hại, người như vậy càng không đáng nhận bất kỳ thiện ý nào."


Còn việc tại sao Thích Kiều lại để mẹ ruột dẫn hai đứa con gái đến, mà không dẫn đứa con trai bảo bối của cô ta đến thì không ai biết được.


Tôi nói xong, không nhìn họ nữa, chuẩn bị đi lên.


Chị gái của Thích Kiều gọi giật tôi lại: "Nếu người thân trực hệ có tiền án, sẽ ảnh hưởng đến công việc tương lai của hai đứa trẻ... Cô làm thế này là đang hủy hoại tương lai của cả ba đứa trẻ đấy!"


Tôi giận đến mức bật cười: "Chị nhầm rồi, người hủy hoại tương lai của chúng không phải là tôi, mà là mẹ của chúng."


Lúc này, quản lý an ninh dẫn người đến, tôi quay người bước vào thang máy, còn họ bị chặn lại ở ngoài.


13

Một tuần sau, Thích Kiều bị bắt giữ.


Cô ta sẽ bị khởi tố và chịu trách nhiệm hình sự.


Và do danh sách đồ bị thiệt hại lớn của tôi, tôi yêu cầu ngoài việc truy cứu trách nhiệm hình sự còn phải khởi kiện dân sự, bồi thường thiệt hại tài sản hai mươi vạn, cùng bồi thường tổn thất tinh thần mười vạn.

 

Loading...