SAO CHIẾU PHÙ TINH - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-28 21:44:24
Cô vẫn nhẹ giọng, yếu ớt :
“Chị ơi… chị thể vì tranh giành và Tư Thời mà tìm đại ai đó gọi là ba , trai…”
ngạc nhiên hỏi:
“Ý em là…”
“Phó Tranh là ai đó ?”
Cố Vãn An bắt đầu năng lộn xộn:
“Không… em… em ý đó…”
Sự yếu đuối cô , bất kể gì, gì, đều khiến ngoài cảm thấy đang bắt nạt cô .
Còn ba và Cố Nghiễn, đương nhiên cũng sẽ cho là hống hách.
“Chị đừng giận em ?”
Mẹ Cố lập tức kéo cô về phía , che chở.
Cái hành động chói mắt vô cùng.
Tình thương con , còn ấm lên, khiến tim lạnh ngắt.
Hồi còn ở nhà họ Thẩm, từng hiểu vì cha yêu .
Đến khi con ruột, mới hiểu.
đến lúc nhận về nhà họ Cố… chẳng hiểu nữa.
Rõ ràng mới là con ruột.
Vậy vì từ xuống nhà họ Cố đều thích Cố Vãn An?
Cô chẳng gì cả, nhưng mặc nhiên ai cũng nghĩ bắt nạt cô .
điềm tĩnh :
“Cố Vãn An, chẳng gì cô, cũng chẳng gì cả.”
Người bạn Phó Tranh tên là Chu Lâm Sâm.
Anh nhếch mép:
“Cố Vãn An ”
“Cả ngày giả vờ yếu đuối đáng thương, còn tưởng chú Cố và dì Cố ngược đãi cô đấy.”
Câu đó khiến sắc mặt cô đỏ trắng, đỏ.
Bữa tiệc hôm đó, ngoài việc để cả thủ đô mới là con gái ruột nhà họ Cố… còn tiện tay kết hôn luôn với Phó Tranh.
Mẹ của Phó Tư Thời chủ động bước đến gần , mặt là nụ lấy lòng, mắt híp thành một đường:
“Tiểu Phù ?”
“Có con với Tư Thời giận ?”
nhếch đuôi mắt, mỉm đáp:
“Chào chị dâu.”
Sắc mặt bà khựng ngay lập tức, rõ ràng hài lòng với cách xưng hô đó.
Chuyện nhận về nhà họ Cố vốn là do ông nội kiên quyết thực hiện.
Ông thừa nhận huyết thống ruột thịt, chấp nhận m.á.u mủ ngoài tộc họ.
Vài ngày khi trở về, ông nội lúc còn đang ICU cũng trút thở cuối cùng.
Đó cũng là duy nhất cảm nhận tình thật sự ở nhà họ Cố.
Trước lúc mất, ông bảo hãy liên hệ với Phó Tranh.
Mượn sức để giành quyền lực.
Ông , ông nội Phó và Phó Tranh đều là những xa.
Chỉ cần ở cạnh Phó Tranh, sẽ chia cổ phần đáng lẽ nên dành hco .
Mẹ của Phó Tư Thời thì hài lòng với kết quả .
Nếu quyền lực trong tay Phó Tranh ngày càng lớn, nghĩa là phần tài nguyên bà nhận trong Phó gia sẽ càng thu hẹp.
Dù Phó Tư Thời giỏi hơn cha nữa, cũng khó mà vượt qua thành tựu của Phó Tranh.
Nếu Phó Tranh, lẽ bà còn thể vượt quyền, ép chuyện thừa kế cho Tư Thời nhưng giờ thì thêm ...
Phó Tranh bước đến, phía .
Anh mỉm hỏi:
“Chị dâu.”
“Chị đang gì với vị hôn thê của ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-chieu-phu-tinh/chuong-4.html.]
Mẹ của Phó Tư Thời cố gắng giữ bình tĩnh:
“Không gì .”
“Chỉ trò chuyện chút thôi mà.”
Vừa uống ly nước trái cây lạnh xong, điều hòa trong phòng để nhiệt độ thấp, bắt đầu thấy lạnh, liền xoa tay.
Phó Tư Thời cúi đầu :
“Lạnh ?”
Một chiếc áo vest nhẹ nhàng khoác lên vai .
Khẽ ngửi, thể cảm nhận mùi hương the mát của bạc hà xen lẫn hương nước giặt.
Một mùi hương sạch sẽ, lạnh mát.
Cảm nhận ánh mắt Phó Tư Thời, mỉm ôm lấy cánh tay Phó Tranh.
Từng chữ, từng chữ, thật rõ ràng:
“Cảm ơn …”
“Chồng .”
Sắc mặt của Phó Tư Thời và Cố Vãn An càng lúc càng khó coi, còn thì càng thấy hả .
Cảm xúc tiêu cực của họ chính là liều thuốc kích thích tuyệt vời của .
Và vở kịch , càng diễn càng thấy vai.
Nhất là khi thêm “ông hoàng phụ họa” Chu Lâm Sâm ở phía nền.
Ba Cố và Phó Tư Thời gọi chuyện.
Mẹ Cố thấy lớn tiếng trách móc:
“Thẩm Phù, con định chọc tức c.h.ế.t tụi ?”
“Không rằng kết hôn với khác!”
Bà tức đến nỗi đ.ấ.m thùm thụp ngực.
gì, chỉ im lặng bà mắng vài câu rời .
Còn xa, thấy tiếng trong phòng vang lên.
Mẹ Cố đang than vãn:
“Sớm thế , năm đó nên chọn đính hôn với Phó Tranh là .”
“Dù Tư Thời mấy, thì nhà họ Phó cũng là của Phó Tranh.”
“Nếu Vãn An lấy Phó Tranh, thì Thẩm Phù gì cũng chẳng tới lượt!”
Ba Cố bất lực thở dài, an ủi:
“Thôi, chuyện như .”
Ngoài hành lang.
Mẹ của Phó Tư Thời cũng đang tức tối:
“Ba và ông lão bên nhà họ Cố đều kiên quyết nhận Thẩm Phù.”
“Cho dù con thích Vãn An thì cũng chẳng ích gì!”
Phó Tư Thời trầm ngâm một lúc, cuối cùng mở miệng:
“Mẹ.”
“Nếu bây giờ con theo đuổi Thẩm Phù, khi vẫn còn kịp.”
“Cô … hồi từng thích con.”
nấp tường, suýt thì bật thành tiếng.
Phó Tư Thời đó gửi tin nhắn cho :
【Có thể chuyện riêng với em một lát ?】
Anh đổi thái độ lạnh nhạt và mỉa mai đây.
“Thẩm Phù, thể cho xem tay em một chút ?”
khó hiểu:
“Không.”
Anh vẫn cứ tự :
“Để kể em một câu chuyện nhé.”
“Mười năm , kho nhà họ Cố bốc cháy.”
“ và Cố Nghiễn mắc kẹt, một cô bé cứu.”
“Cô bé đó… chính là em.”