Sao hạng 18 hết thời cũng có chân ái của riêng mình. - -- Chương 5 --
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:49:53
Ở phim trường một ai dám thở mạnh, mà chỗ của Thẩm Dục thì khí còn căng hơn nữa. thấy áy náy nên nhận , nếu do nhập vai thì Thẩm Dục cũng cho diễn chệch choạc theo, hơn nữa, cũng là ảnh hưởng đến tâm trạng của .
「Xin đạo diễn, thầy Thẩm, là của ạ, cảnh nhất định sẽ diễn thật .」
Đạo diễn xua tay với , liếc mắt Thẩm Dục đang im phăng phắc:
「 cảnh của diễn viên phụ , hai tự xử lý cảm xúc của .」
Nói xong, ông hô rút . Thẩm Dục thèm , thẳng một mạch về phòng nghỉ.
cứ chần chừ tại chỗ, nên theo . Cậu trợ lý nhỏ của thấy cứ qua , cuối cùng nhịn nữa, nhắc :
「Chị cứ yên tâm , đang đợi chị giải thích đấy.」
lưỡng lự hỏi :
「Sao ?」
Cậu chỉ khe cửa:
「Cửa còn chẳng thèm khóa, chị xem là để cho ai nào.」
tin lời , gõ cửa ba tiếng. Bên trong vọng một tiếng:
「Mời .」
đẩy cửa bước , Thẩm Dục đang khoanh tay sofa, ngẩng mắt :
「Định gì?」
mặt , cẩn thận dè dặt mở lời:
「Cái đó... xin , cảnh nhất định sẽ diễn thật .」
Anh im lặng , đang định gì đó thì điện thoại reo lên. Anh nội dung tin nhắn, vẻ mặt đúng là một lời khó hết.
Anh đặt điện thoại xuống, , cuối cùng hỏi một câu:
「Cô chỉ với thế thôi ?」
「Còn nữa, lời của đạo diễn, cô đừng để trong lòng, vấn đề của cô .」
「Còn gì nữa ?」
lắc đầu:
「Hết ạ.」
「Được.」 Anh dậy, tiến về phía .
「Vậy thì để !」
「Hứa Niên, em thật sự từ bỏ ? Chỉ vì vài lời suy đoán vớ vẩn mà đẩy xa ư?」
Bước ngoặt quá lớn, nhất thời theo kịp nhịp của , chút hoang mang hỏi :
「Cái gì cơ?」
Anh đưa điện thoại cho , bên trong là đoạn chat giữa và đại diện, chị Hà kể bộ những gì với .
cảm giác như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, hoảng loạn trốn tránh, nhưng định buông tha cho . Anh chống hai tay hai bên , nhốt chặt cứng giữa bàn trang điểm và cơ thể , ánh mắt rực cháy, chằm chằm.
「Hứa Niên, em rõ ràng cũng thích , tại trốn tránh, tại chỉ vì một câu hứng lên nhất thời của khác mà em tin?」
mím môi, giọng chút nghẹn ngào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-hang-18-het-thoi-cung-co-chan-ai-cua-rieng-minh/chuong-5.html.]
「Bởi vì em xứng với . Em nghiệp cấp ba, gia cảnh , tiền, bất cứ thứ gì thể xứng với . Câu ‘hứng lên nhất thời’ đó chỉ là để giữ cho chút thể diện mà thôi.」
「Em hiểu, thích em ở điểm nào, em gì đáng để nhiều thứ vì em đến . Điều đó khiến em thấy thật khó tin, giống như đang ở trong một giấc mơ , nhưng mơ cũng sẽ tỉnh. Thay vì mất , thà rằng từng còn hơn, như , em sẽ đau khổ vì mất mát.」
「Anh đối xử với em , em sợ một ngày nào đó, nếu còn thích em nữa, em thể sẽ vì buông tay mà những chuyện tổn thương đến .」
tuanh1
ngẩng mắt :
「Anh hiểu ?」
Hiểu cho sự lo lo , thấp thỏm yên của em, hiểu cho sự rụt rè sợ sệt, do dự quyết của em.
Thẩm Dục gì, cúi đầu ôm chặt lòng, từng chút từng chút một vuốt lưng .
「Xin em, là do nghĩ chuyện quá đơn giản. Anh cứ ngỡ chỉ cần đối xử với em, từng chút một xâm chiếm cuộc sống của em, để em quen với sự tồn tại của , cuối cùng em sẽ thích . nội tâm em dằn vặt đến thế, là do suy nghĩ chu .」
「, Hứa Niên, em thật sự , đừng tự ti như . Em hỏi thích em ở điểm nào, thì để cho em . Ngay từ bộ phim , để ý đến em .」
「???」
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của , bật :
「Thật giờ để ý khác, chỉ diễn thật vai của . Cho đến bộ phim , thấy em, một cô gái lăn lộn trong vũng bùn mấy liền, dậy vẫn thể hì hì với đạo diễn là em còn mười tám kiểu lăn khác .」
「Lúc đó, chỉ thấy em chuyên nghiệp và nỗ lực. Sau , thấy em dù lỡ bữa, ăn cơm hộp nguội lạnh nhưng vẫn một lời than vãn. Thấy chó hoang trong đoàn phim thì sẽ chu đáo tìm cho nó một nơi ở . Gặp trong đoàn khó khăn, em luôn tay giúp đỡ.」
「Rồi đó nữa, em vì bênh vực cho bạn diễn cùng đoàn mà phong sát cũng từng oán thán, vẫn luôn nỗ lực yêu thương thế giới . Em giống như một mặt trời nhỏ , đốt cháy bản để soi sáng cho khác. Hứa Niên , ai sẽ soi sáng cho em đây? Rõ ràng trải qua tăm tối, nhưng vẫn thấu hiểu sự đời mà hề lõi đời. Ban đầu đúng là thích sự kiên cường của em, sự ấm áp toát từ con em. , nội tâm em sớm đầy những vết thương . Anh trở thành hậu phương vững chắc cho em, trao cho em tất cả tình yêu, em thật sự hạnh phúc.」
「Hứa Niên, yêu em. Có thể bây giờ em tin , em cảm thấy yêu quá nhanh, đáng để em tin tưởng, nhưng cả, nguyện dùng cả đời để chứng minh cho em thấy yêu em.」
vùi đầu lòng Thẩm Dục, hồi lâu gì, cứ thế lặng lẽ rúc lòng , cảm nhận cảm giác để dựa dẫm.
Thật lạc quan đến , nhiều lúc chỉ đang giả vờ vui vẻ, vì chẳng ai quan tâm vui . Thẩm Dục thấu lớp ngụy trang của , thấu hiểu sự yếu đuối của , nhưng vẫn nguyện lòng lao đến.
「Thẩm Dục, là chúng thử…」
「Có thúc thì hai đường ? Mau phim , hai vị thầy.」
‘vèo’ một cái thoát khỏi lòng Thẩm Dục, đạo diễn đang ở cửa với nụ gian xảo, mặt đỏ bừng, nên lời.
Mặt Thẩm Dục đen sì .
「Cậu, đừng phá đám nữa! Niên Niên, em thử cái gì…」
đạo diễn đang chờ bên cạnh, ánh mắt liếc loạn xạ đầy mất tự nhiên:
「Quay… phim ạ.」
Quay xong cảnh đó, Thẩm Dục nắm c.h.ặ.t t.a.y buông, khăng khăng hỏi :
「Niên Niên, em thử với ?」
nghĩ thông suốt , nếu là Thẩm Dục, bằng lòng tin .
nắm lấy tay , gật đầu:
「Vâng.」
Anh , niềm vui hiện rõ từng nét mặt. Anh cầm tay lên, trịnh trọng đặt một nụ hôn:
「Hứa Niên, mong chỉ giáo nhiều hơn.」
Quay xong bộ phim , Thẩm Dục tuyên bố giải nghệ.