Sát Ái
C
1
Giờ tý đã qua, đèn trong phòng Lật Dương hầu phu nhân vẫn sáng.
Đám nha hoàn cúi thấp đầu, khi đi lại đều có ý thả nhẹ bước chân, sợ chọc phu nhân nổi giận.
Chỉ bởi vì cách một năm, phu nhân lại bắt đầu tặng nha hoàn cho Hầu gia.
Đã đưa người qua mấy canh giờ rồi, nhưng tiền viện lại chậm chạp chưa hề có động tĩnh, không biết rốt cuộc Hầu gia nạp người hay là giết rồi, vậy mà một chút tin tức cũng không có.
Khuôn mặt tuyệt sắc của phu nhân đã vặn vẹo, dưới ánh nến lập lòe trông giống như một con quỷ la sát dữ tợn, độc ác.
Có chết hay không, có một tiểu nha hoàn khi dâng trà không cẩn thận vấp chân, làm cho chiếc ly chạm một cái, tiếng đồ sứ va chạm trong căn phòng yên tĩnh đến lạ càng thêm vang vọng.
Phu nhân đột nhiên nổi giận, một tay cầm lấy ly trà trên bàn, hung hăng đập vào đầu tiểu nha hoàn kia, nháy mắt khiến đầu nàng ta rách chảy máu.
Tiểu nha hoàn không quan tâm đến cơn đau, hoảng hốt lo sợ quỳ rạp xuống đất: “Nô tì đáng chết, xin phu nhân trách phạt.”
Một chân phu nhân dẫm lên mu bàn tay của nha hoàn, mũi bàn chân còn hung hăng đạp vài cái, nàng ta liếc tiểu nha hoàn đập đầu trên đất, gào khàn cả giọng, trên cần cổ trắng nõn đã hiện lên cản gân xanh.
“Tiện tì đáng chết, đến ngươi cũng đang cười nhạo ta có đúng không?!”
Tiểu nha hoàn bị đánh đến mắt nổ đom đóm, đến xương tay cũng đã bị phu nhân đạp gãy, nhưng vẫn cúi người không cử động, nàng ấy đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh, không ngừng cầu xin: “Nô tì không dám, nô tì không dám.”
Phu nhân thở hổn hển phát tiết xong, bỗng nhiên bỏ qua nàng ấy, điên điên khùng khùng nhảy múa trong phòng, váy áo lộng lẫy xoay tròn theo động tác của nàng ta, đẹp đến chấn động lòng người.
Đôi mắt nàng ta ngập nước, trong miệng lẩm bẩm: “Hầu gia không yêu ta nữa, ngoài khắp kinh thành đều đang xem trò cười của ta.”
“Gì mà thề non hẹn biển, gì mà chỉ yêu một mình ta, bây giờ lại vì một ca nữ mà không yêu ta nữa, buồn cười đến cực điểm…”
Mỹ nhân tự thương xót chính mình, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Ta nháy mắt cho tiểu nha hoàn, bảo nàng ấy đi xuống chữa trị trước, ta ở lại thu xếp.
Tiểu nha hoàn bị thương không nhẹ, trên trán toàn là máu, nhắc mặt nhợt nhạt lộ vẻ tái xanh, nàng ta vô cùng biết ơn nhìn ta một cái, nhẹ tay nhẹ chân bò trên mặt mặt đất, bò ra ngoài.
Ta đổi mùi hương dạo gần đây mới điều chế, sợi khói màu xanh từ trong lư hương bay ra ngoài, hương thơm ngào ngạt dần tỏa ra khắp phòng, lúc này phu nhân mới bình tĩnh lại, phút chốc lại trở về làm phu nhân mỹ lệ cao quý.
Tựa như mọi thứ máu me đầm đìa khi nãy chỉ là một giấc mộng.
Nhi hoàn nhị đẳng của phu nhân là Thanh Đại, căm ghét nhìn ta, nói với phu nhân: “Phu nhân, Trúc Tâm tỷ tỷ ỷ vào sự yêu chiều của người, học được cách tự mình làm chủ rồi, người không cho tỷ ấy đốt hương, tỷ ấy đã tự mình đốt rồi?”
Cô ta là nha hoàn hồi môn phu nhân đem từ nhà mẹ đẻ qua, vốn đã có tâm tư làm thông phòng cho Hầu gia, nhưng không ngờ phu nhân ghen tuông như vậy, rất nhanh cô ta đã thay đổi chí hướng, muốn trèo lên vị trí nha hoàn thân cận của phu nhân, vì để thể hiện lòng trung thành, mọi việc dơ bẩn của phu nhân, đều do cô ta giúp đỡ xử lý.
Không ngờ đến ta đột nhiên xuất hiện, cướp mất vị trí đại nha hoàn, cô ta hận ta thấu xương.
Phu nhân nghe vậy, liếc nhìn lư hương đã đốt, lại nhìn mặt đất bừa bãi một cái, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào mảnh sứ vỡ đầy trên mặt đất, lãnh đạm nói: “Quỳ xuống.”
Ta đi đến trước đống mảnh vỡ, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Giọng nói của nàng ta vang lên trên đỉnh đầu của ta, cười như không cười, nói: “Ta biết ngươi đốt hương là vì muốn để ta bình tĩnh, ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, bây giờ là ta càng ngày càng không thể rời khỏi ngươi rồi.”
Ta cúi đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Nô tì không dám, có thể cho phu nhân sử dụng, là vinh hạnh của nô tì.”
Nửa năm trước, Lật Dương hầu phu nhân mắc một chứng bệnh lạ đêm không thể chợp mắt, cả đêm không ngủ, nóng nảy, dễ tức giận, thậm chí bệnh tật còn nghiêm trọng đến mức tổn hại đến dung mạo tuyệt sắc, tìm đại phu cũng không thấy hiệu quả.
Cho đến khi ta xuất hiện.
Dựa vào tay nghề y thuật tài giỏi, trong thời gian cực ngắn, ta một bước trở thành nha hoàn thân cận của phu nhân.
2
Đại nha hoàn Lan Tâm bên người phu nhân từng nói với ta.
Đừng thấy phu nhân cao cao tại thượng, nhận được muôn ngàn sủng ái, thực ra nàng ta cũng là một người đáng thương.
Lật Dương hầu phu nhân Từ Thanh Dung là con gái của Hộ bộ Thị lang, là con của vợ chính thức.
Năm bốn tuổi, bỗng nhiên nàng ta mắc bệnh nặng, tìm kiếm danh y khắp nơi đều không chuyển biến tốt, mẹ của nàng ta Từ phu nhân nghe nói hương hỏa chùa Thượng Vân rất linh nghiệm, bèn dắt theo mấy nha hoàn di dâng hương, kết quả gặp phải bọn cướp, chủ tớ mấy người chết sạch.
Nói ra cũng kỳ lạ, ngày thứ hai khi Từ phu nhân gặp nạn, bệnh của Từ Thanh Dung liền khỏi rồi, sau đó trong kinh thành có lời đồn, tiểu thư trong nhà Hộ bộ Thị lang cướp mạng của mẹ nàng ta là Từ phu nhân mẹ nàng ta nên mới sống được.
Đến Từ đại nhân cũng tin là thật, đem toàn bộ nỗi đau mất vợ đổ lên người nàng ta.
Sau đó, nhà ngoại nàng ta lại không kịp chờ đợi đưa đến một thứ nữ, để Từ đại nhân lấy làm vợ kế.
Từ dì trở thành mẹ kế nhưng cũng chẳng đối tốt với nàng ta nửa phần, hở ra là đánh mắng, không cho ăn cơm, Từ đại nhân cũng mặc kệ, đường đường là đích tiểu thư nhưng sống còn không bằng nha hoàn.
Sau khi Từ Thanh Dung cập kê, vẻ đẹp nổi danh khắp kinh thành, thế gia xin cưới đạp vỡ cả bậc cửa, trong đó có Lật Dương hầu là thành tâm nhất.
Nhưng mẹ kế sinh lòng đố kỵ muốn âm thầm trừ khử nàng ta, để con gái ruột Từ Uyển Ngôn của mình gả cho Hầu gia, trong lúc nguy hiểm Từ Thanh Dung được Lật Dương hầu cứu, mối hôn sự này mới coi như yên ổn.
Trong đêm tân hôn, Lật Dương hầu Châu Tĩnh Xuyên thề với Từ Thanh Dung rằng đời này vĩnh viễn không nạp thiếp, chỉ yêu một mình nàng ta.
Hầu gia đối xử với phu nhân phải gọi là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ, yêu chiều đến mức người khắp kinh thành đều biết, mọi người đều nói, Lật Dương hầu là người đàn ông tốt đệ nhất thiên hạ.
Từ Thanh Dung cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng, kể từ khi mẹ nàng ta qua đời, đây là lần đầu tiên nàng ta cảm nhận được tình yêu của người khác.
Nhưng nàng ta vẫn không yên tâm.
Vì để kiểm tra rốt cuộc Châu Tĩnh Xuyên yêu nàng ta sâu đậm đến đâu, mỗi tháng Từ Thanh Dung luôn đưa mấy nha hoàn lên giường của hắn, thăm dò thái độ của hắn.
Châu Tĩnh Xuyên cũng luôn không khiến nàng ta thất vọng, cho dù đối mặt với nha hoàn xinh đẹp trần như nhộng, hắn cũng chính trực, thậm chí một kiếm giết chết bọn họ, để bày tỏ tình cảm sâu đậm với phu nhân.
Lật Dương hầu là kẻ mới nổi đương triều, có công bảo vệ Vua, quyền thế ngập trời, hắn thương xót từ nhỏ Từ Thanh Dung đã thiếu tình yêu, không có cảm giác an toàn, vô cùng dung túng cho trò chơi này của nàng ta.
Hắn ôm lấy Từ Thanh Dung, đôi mắt ngập tràn thâm tình, nói: “Chẳng qua là mấy nha hoàn thôi, chỉ cần có thể dỗ phu nhân vui vẻ, giết thì cứ giết.”
Vợ chồng bọn họ, một người đưa, một kẻ giết.
Giết xong thì ôm lấy nhau lăn lộn sớm chiều, trái lại là ngày càng ân ái, thậm chí có thể ân ái cả đời.
Nếu như không có ca nữ kia.
Một năm trước, trong bữa tiệc ngày xuân của Hầu phủ, có một vị ca nữ nhận lời mời đến phủ biểu diễn bị Từ Thanh Dung nhìn trúng, đưa lên giường của Châu Tĩnh Xuyên.
Lần đó, không biết tại sao vậy mà Châu Tĩnh Xuyên không hề từ chối.
Xong việc, Từ Thanh Dung nổi cơn ghen tuông ngược đãi ca nữ kia đến chết, ném thi thể vào bãi tha ma.
Kể từ đó về sau, nàng ta bèn không dám đưa nha hoàn đến phòng Châu Tĩnh Xuyên nữa.
Tình cảm vợ chồng hai người họ cũng bắt đầu thay đổi vi diệu.
Châu Tĩnh Xuyên là võ tướng, khí huyết dồi dào nặng ham muốn, vốn là có thể dày vò Từ Thanh Dung một đêm, từ sau chuyện đó, bèn làm mỗi tháng ba lần như xử lý việc công, những lúc khác thà rằng tự mình giải quyết, cũng không đến phòng Từ Thanh Dung.
Từ Thanh Dung vẫn luôn âm thầm nhẫn nhịn, cho đến đêm nay, nàng ta không thể nhịn được nữa.
Cách một năm, nàng ta lại một lần nữa đưa nha hoàn đến phòng Châu Tĩnh Xuyên, thăm dò thái độ của hắn.
Nàng ta muốn cược một ván.
Thắng rồi, trở về làm vợ chồng ân ái.
Thua rồi, vậy thì hòa ly.