Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Sau Buổi Họp Lớp, Chồng Tôi Quay Về Với Người Cũ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:19:17

Tôi và chồng – Trần Văn Bân – là bạn học cấp ba.
Tết năm ấy về quê, cả hai cùng đi họp lớp.

Lâu ngày gặp lại, ai cũng uống hơi nhiều.

Tôi kéo cô bạn thân đi vệ sinh, vừa đến cầu thang thì nghe thấy giọng chồng mình.

“Uyển Uyển, nghe nói em giờ sống một mình… Thật ra anh luôn thích em, muốn chăm sóc em cả đời.”

Tôi siết chặt nắm tay, gần như không tin nổi vào tai mình. Đây là cái người luôn vâng lời, luôn chiều chuộng tôi suốt bao năm qua sao?

Bạn thân định xông lên, tôi giữ lại, tay run rẩy rút điện thoại ra quay.

Giờ không được kích động. Lao ra chỉ tổ đánh động.

Bạn tôi quay sang nhìn tôi, rồi tức tối trừng mắt về phía hai người đang ôm nhau kia.

Uyển Uyển ra vẻ đầy đáng thương, cất giọng yếu ớt:
“Anh Bân, em đã thích anh từ hồi cấp ba… Nhưng giờ anh có gia đình rồi, em không thể làm người thứ ba.”

Trần Văn Bân vội vã nói:
“Em yên tâm, sao anh có thể để em chịu thiệt? Anh sẽ cưới em đàng hoàng, mua nhà mua xe cho em, sính lễ ba trăm triệu, tặng em nhẫn kim cương to thật to… Em muốn gì, anh cũng sẽ cho.”

Ánh mắt anh ta như đang nhìn một báu vật. Tôi bỗng bật cười.

Hồi đó anh ta chẳng có gì, tôi không đòi một đồng sính lễ, nhẫn cưới cũng chỉ là cái nhẫn bạc chín ngàn chín trăm đồng đặt trên Taobao.

Tám năm làm vợ chồng, đến giờ tôi vẫn chỉ đeo chiếc nhẫn đó.

2

Uyển Uyển rưng rưng nói:
“Anh Bân, em không xứng với anh đâu… Em còn ba đứa con, em không muốn làm gánh nặng của anh.”

Càng nói, giọng càng nhỏ lại, dáng vẻ yếu đuối đến mức chẳng người đàn ông nào chịu nổi.

Trần Văn Bân ôm cô ta chặt hơn:
“Uyển Uyển, anh sẽ coi tụi nhỏ như con ruột. Chỉ cần em yêu anh là đủ.”

Thật không ngờ, anh ta sẵn sàng làm cha dượng của ba đứa trẻ. Yêu tới mức này đúng là khắc cốt ghi tâm.

Đôi mắt Uyển Uyển sáng lên, làm bộ thẹn thùng nói:
“Anh Bân… Anh nói thật không? Anh đừng gạt em đấy… Em sẽ nghiêm túc…”

Anh ta hôn nhẹ lên trán cô ta, dịu dàng nói:
“Dĩ nhiên là thật. Anh trước giờ chỉ thật lòng với em. Nếu em không tin, anh có thể công khai trước mặt cả lớp…”

Chưa nói hết câu, Uyển Uyển đã chủ động hôn lên môi anh ta.

Cô ta thì thầm:
“Em tin…”

Tay tôi run dữ dội, bạn thân liền cầm điện thoại quay giúp.

Từ trước đến giờ, Trần Văn Bân chưa bao giờ nói với tôi bằng giọng điệu như vậy.

Tôi biết, mình thua rồi.

Nhưng… một gã đàn ông như thế, tôi cũng chẳng buồn giữ nữa.

Tôi tựa đầu vào tường, nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp, chỉ thấy buồn cười hơn là đau lòng.

3

Bạn thân dìu tôi rời khỏi đó, không buồn chào ai.

Tôi phải về nhà dọn hết những thứ đáng giá, sau đó chuyển toàn bộ tiền tiết kiệm sang tài khoản của tôi — lý do là để “mua” lại cái túi nhái hàng hiệu.

Trần Văn Bân đừng hòng lấy được xu nào.
Sính lễ ấy hả? Tự đi mà kiếm!

Anh ta yêu Uyển Uyển đến thế cơ mà,
Vậy thì đem hết cái tình yêu bao la đó ra mà cày 20 tiếng mỗi ngày đi nhé.

Tôi đưa con gái về gửi cho mẹ, hẹn vài hôm nữa quay lại đón.

Phải nói, lấy chồng gần đúng là tiện thật, gọi xe vài chục ngàn là tới nơi.

Tới tận hai giờ sáng, Trần Văn Bân mới lò mò về nhà.

Người anh ta nồng mùi nước hoa hồng, mùi đặc trưng chỉ có sau khi vừa tắm xong.
Không nói cũng biết trước đó đi đâu làm gì.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, anh ta đã quát ầm lên:

“Trần Diệc Khiết! Em ngồi đây làm gì vậy? Muốn hù chết người ta à?”
“Em có biết hù người nguy hiểm thế nào không?”
“Với lại, em bỏ đi lúc nào sao không nói gì với anh? Anh tìm em cả buổi trời đấy!”

Tôi nhìn anh ta, giọng bình thản:
“Anh tìm bằng cách nào? Không gọi, cũng chẳng nhắn lấy một tin. Cái đó gọi là tìm hả?”

Trần Văn Bân khựng lại, rồi bất ngờ giơ tay định đánh.

Từ trước đến nay, anh ta chưa từng ra tay với tôi.

Không ngờ cuối cùng vẫn lộ mặt.Anh ta uống rượu, động tác chậm.

Còn tôi thì lửa giận bốc lên đầu, nhanh chóng tung một cú đá thẳng vào hạ bộ.
Dù sao tôi cũng chẳng cần đến thứ đó nữa. Cắt đứt luôn thì càng tốt.

4

“Aaaaa… cứu… đau quá…”
Trần Văn Bân ôm hạ thân, lăn lộn dưới sàn như con sâu co giật.

Tôi vào bếp lấy con dao phay, bước tới ngồi xổm cạnh anh ta:

“Muốn đánh nữa không? Nếu muốn, tôi gọi cả họ nhà tôi tới. Anh yên tâm, tôi không đánh chết đâu.”

Dù sao thì, anh ta cũng là bố của con gái tôi. Phải chừa lại cho con chút thể diện.

Mặt Trần Văn Bân tái mét, giọng run run:
“Trần Diệc Khiết… đây mới là bộ mặt thật của cô đúng không?! Cô luôn giả vờ làm vợ hiền dâu thảo… cô lừa tôi thảm lắm!”

Anh ta nói trật rồi.

Tôi buộc phải cứng rắn. Không làm thế thì người nằm dưới đất hôm nay là tôi.

Nghĩ càng thấy tức, tôi hừ lạnh, tung thêm một cú đá vào bụng anh ta.

Anh ta đau đến rên rỉ, mồ hôi túa ra như tắm.

“Ly hôn! Tôi phải ly hôn! Ngay lập tức! Tôi không sống nổi thêm ngày nào với cô nữa!”

“Được thôi.” Tôi lạnh lùng đáp. “Anh ra đi tay trắng!”

“Đừng tưởng tôi không biết tối nay anh làm gì. Trần Văn Bân, thiên hạ đâu có ngu!”

Anh ta nằm dưới đất, mặt cứng đờ như vừa ngộ ra điều gì.

Sau một hồi im lặng, anh ta lắp bắp:
“Nếu em đã biết hết rồi… thì chia đôi tài sản đi.”

Tài sản?
Với cái dạng như anh mà đòi chia đôi?

Tôi nhếch môi — còn lâu.

5

Tôi ngồi xổm xuống, cầm con dao phay vẽ một vòng dưới hạ thân anh ta, rồi cười tươi như hoa:
“Tôi nghe nói, cắt chỗ này được bồi thường hai trăm ngàn đấy. Nghe cũng hời đấy chứ?”

Trần Văn Bân sợ đến run lẩy bẩy.

“Nhà, xe và con gái để em nuôi. Anh chỉ lấy công ty với ba trăm triệu tiền tiết kiệm.”

Tôi cầm dao tay trái, tay phải vỗ nhẹ lên mặt anh ta, mỉm cười:
“Anh nghĩ lại cho kỹ.”

Chúng tôi khởi nghiệp cùng nhau mấy năm nay, riêng năm ngoái kiếm được hơn 500–600 triệu.

Tôi biết kiếm tiền không dễ, nên tiêu xài cực kỳ tiết kiệm.

Vậy mà anh ta định đem tiền đi mua nhà, xe, nhẫn kim cương cho Uyển Uyển.

Trần Văn Bân nhỏ giọng giải thích:
“Chồng cô ấy mất rồi, nhà chồng cũng đuổi đi, lại còn dắt theo ba đứa con... anh không thể không giúp.”

“Anh đã nói rồi, sẽ đưa cho cô ấy ba trăm triệu sính lễ, để cô ấy cảm thấy an toàn.”

Tôi cười nhạt:
“Được thôi, công ty để tôi giữ, tôi sẽ đưa anh ba trăm triệu cưới cô ta.”

Trần Văn Bân lắc đầu nguầy nguậy, tôi lạnh lùng liếc về phía chỗ hiểm:
“Chọn đi — công ty hay ba trăm triệu?”

Anh ta bắt đầu gượng dậy, mặt đầy căm phẫn:
“Trần Diệc Khiết, cô đừng quá đáng! Công ty là do tôi quản lý, sao lại phải nhường cho cô?”

Phải rồi, phần “ra vẻ” thì anh ta làm.
Còn tôi là người trực tiếp chạy khách, làm đến xuất huyết dạ dày.

Nếu không có tôi, chỉ với cái tính kiêu căng đó, công ty sớm muộn cũng phá sản.

6

Vừa thấy anh ta sắp đứng dậy, tôi nhấc cây gậy đã chuẩn bị sẵn ở cạnh bàn.

“Bốp!” — một phát thẳng vào lưng.

Trần Văn Bân lại đổ rạp xuống.

Vẫn chưa yên tâm, tôi tiếp tục quật thêm mấy gậy.

Anh ta ho ra máu, cuối cùng cũng chịu nằm im.

Tôi mỉm cười, hỏi:
“Chọn gì đây? Tiền hay công ty?”

“Đồ điên… cô là đồ điên!” — Trần Văn Bân nhìn tôi sợ đến phát khóc.

Miễn có thể ly hôn nhanh gọn và lấy được thứ tôi cần, tôi điên cũng chẳng sao.

“Đúng rồi, tôi điên đấy. Nên đừng có chọc vào tôi.”

Tôi cười hềnh hệch. Trần Văn Bân run như cầy sấy:
“Cho tôi công ty… thêm hai trăm triệu nữa. Tôi biết cô có quỹ đen, mà quỹ đen cũng là tài sản chung của vợ chồng!”

Vẫn chưa biết điều à?

Hóa ra là tôi nhân từ quá, đến cả tiền riêng tôi anh ta cũng muốn chia.

Tôi giơ gậy lên đánh tiếp.

Sau vài cú nữa, Trần Văn Bân mới hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
Cuối cùng cũng ngoan ngoãn đồng ý — chỉ lấy công ty.

Công ty mà anh ta cho là con gà đẻ trứng vàng.

Tôi lấy sẵn tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị từ trước, đặt trước mặt anh ta ký.

Ngày mai ra phường làm thủ tục luôn, chứ để sang lễ là nghỉ mất bảy ngày, lâu quá.

7

Hôm sau, chúng tôi đến làm thủ tục ly hôn.

Trần Văn Bân toàn thân băng bó, đi khập khiễng đến tận ủy ban.
Cán bộ ở đó chẳng dám nói gì, còn Uyển Uyển thì tỏ ra đau lòng không chịu nổi:

“Trần Diệc Khiết, sao chị có thể đối xử với anh Bân như vậy?”

Tôi cười nhạt, liếc cô ta:
“Uyển Uyển à, tay tôi vẫn còn ngứa đấy. Hay cô giúp anh Bân nhà cô chịu trận them lần nữa cho tôi hả?”

Trần Văn Bân lập tức chắn trước mặt cô ta:
“Trần Diệc Khiết, cô đừng quá đáng. Tôi là đàn ông, nhịn cô thì thôi. Nhưng cô mà dám đụng đến Uyển Uyển, đừng trách tôi trở mặt.”

Tôi bật cười thành tiếng.
Hai người này, thật sự nghĩ tôi dễ bắt nạt à?

Tôi lấy điện thoại ra, mở video quay hôm qua, dán chữ “đôi cẩu nam nữ” lên mặt hai người họ, rồi đăng thẳng vào nhóm bạn học cấp ba.

Kèm theo một dòng tin nhắn gọn gàng:

【Các chị em, trông chừng chồng mình đi nhé. Hôm qua họp lớp, Trần Văn Bân và Uyển Uyển dính với nhau rồi. Vừa ly hôn xong. Tự kiểm điểm đi.】

Trong tích tắc, group nổ tung.
Bạn học thi nhau vào chửi bới, còn tag thẳng mặt hai người kia.
Bạn thân tôi là người “mạnh miệng” nhất.

Trần Văn Bân thấy tin nhắn, gào lên:
“Trần Diệc Khiết! Cô còn muốn gì nữa?! Tôi đã ra đi tay trắng rồi còn gì!”

Loading...