Sau Buổi Họp Lớp, Chồng Tôi Quay Về Với Người Cũ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:19:18
Nửa năm sau, bà ta không đến nhà tôi, mở miệng là bắt tôi phải sinh thêm đứa nữa, bảo không thể để “họ Trần tuyệt hậu”, phải đẻ được con trai.
Tôi không đồng ý. Bà ta sau lưng còn giới thiệu gái cho Trần Văn Bân.
Hồi đó tôi giận gần chết.
Nhưng Trần Văn Bân lại đứng về phía tôi, tôi cảm động đến mức đi ký liền hai hợp đồng lớn.
Giờ thì sao?
Bà ta nhập viện vì bị sốc?
Tôi muốn bắn pháo ăn mừng luôn ấy chứ.
Đúng rồi, tối nay dẫn con gái đi đốt pháo mừng!
Nghĩ là làm. Tôi kéo cả nhà đi mua pháo hoa.
Vi Vi vui phát cuồng. Con bé chưa từng được tự tay châm pháo, lúc trước chỉ dám đứng xa xa xem người khác đốt.
Chúng tôi mua đầy một cốp sau, đủ mọi loại pháo sáng, pháo chuột, pháo hoa.
Ăn xong bữa tối tất niên, cả đại gia đình rủ nhau ra ngoại thành đốt pháo.
Người đông, không khí rôm rả, vui như Tết thật sự.
Pháo hoa rực rỡ, Vi Vi cười hạnh phúc.
Con bé đứng giữa trời đêm hô to điều ước:
“Con mong năm nào cũng được đốt pháo. Mong mẹ luôn vui vẻ. Mong ông bà ngoại luôn khỏe mạnh!”
Tôi đứng cạnh, ra sức gật đầu: “Sẽ vậy! Mẹ hứa với con.”
15
Tôi quay clip bắn pháo đăng lên Facebook, viết lời chúc Tết đầu năm.
Bạn bè ai nấy thả tim, bình luận rôm rả.
Bạn thân nhắn tin riêng cho tôi:
【Chị em, mau lên, xem story của Uyển Uyển đi.】
Tôi nhún vai:
【Bị tôi block lâu rồi, gửi hình qua đi.】
Cô ấy chụp màn hình gửi sang — tôi vừa nhìn xong, lại hớn hở đốt thêm hai thùng pháo nữa.
Uyển Uyển đăng ba tấm hình:
Tấm đầu là mẹ chồng cũ của tôi — nằm bất động trên giường bệnh, khắp người cắm đầy dây truyền.
Tấm thứ hai, Uyển Uyển đang đứng bếp nấu ăn.
Tấm cuối, cô ta ôm bó hoa, làm bộ cảm động.
Kèm caption sến súa:
“Vì có anh, mọi thứ đều xứng đáng.”
Trần Văn Bân thả tim và reply ngay dưới:
“Biết ơn Uyển Uyển. Anh sẽ mãi mãi yêu em.”
Bạn thân tôi comment một cú chí mạng:
“Đẹp đôi đấy. Khóa lại luôn đi.”
Tôi đọc xong, cười đến rách miệng.
Đúng là một ngày đầu năm vui vẻ, không thể vui hơn!
Sau đó, tôi dành phần lớn thời gian tập trung phát triển công ty.
Tôi đã “rút ruột” 10 nhân sự từ công ty Trần Văn Bân — đều là người thân tín tôi từng đào tạo.
Bạn thân thì thỉnh thoảng lại gửi tin cập nhật:
Lúc thì cãi nhau, lúc thì đang trên đường đi cãi nhau.
Mẹ chồng cũ thì bệnh viện ra vào như đi chợ.
Còn Trần Văn Bân?
Bận xoay như chong chóng, lo chuyện nhà lẫn việc — mà chẳng hề hay biết mấy khách hàng lớn nhất của anh ta… đã chuyển qua bên tôi từ đời nào rồi.
16
Hôm đi nhận giấy ly hôn, Uyển Uyển cũng lẽo đẽo theo sau.
Tôi hiểu — cô ta không yên tâm, muốn tận mắt nhìn thấy mọi thứ kết thúc.
Sau một tháng không gặp, Trần Văn Bân gầy rộc đi, da dẻ cũng đen sạm.
Tôi cười nửa miệng nhìn hai người họ:
“Lo giữ sức khỏe nhé, chứ cái đà này, thận không chịu nổi đâu.”
Uyển Uyển mặt mày hồng hào, y như yêu tinh vừa hút xong tinh khí đàn ông.
Cô ta cười tươi rói, làm ra vẻ kiêu sa lẳng lơ:
“Chị không hiểu đâu. Bọn em hợp nhau lắm. Chị cứ ghen tị đi!”
Trần Văn Bân gật gù hưởng ứng:
“Ở bên Uyển Uyển rồi anh mới hiểu, thì ra tình yêu thật sự nó tuyệt vời đến thế.”
Ừ thì... vì con gái, tôi đã từng cố khuyên anh ta quay đầu.
Cũng coi như tôi đã làm hết bổn phận.
Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị hoàn tất thủ tục, mẹ chồng cũ xuất hiện.
Cái dáng lưng từng thẳng như cây trúc, nay gù xuống, bước đi khập khiễng, mắt thì mất thần, cứ đi vài bước là ho rũ rượi.
Bà nhìn tôi đầy day dứt:
“Con dâu à… đừng ly hôn được không? Mẹ sẽ dạy lại Trần Văn Bân. Nó sẽ chỉ tốt với con và Vi Vi thôi.”
Giờ mới biết tôi tốt? Tiếc là muộn rồi.
Thứ rác rưởi đã bốc mùi thì ai đời lại nhặt về?
Tôi khẽ mỉm cười:
“Dì à, đừng nghĩ nhiều thế. Uyển Uyển còn biết đẻ con trai đấy, chẳng phải dì luôn muốn có cháu trai hay sao? Giờ được toại nguyện rồi còn gì!”
Mẹ chồng cũ nghe đến đó, bật khóc nức nở:
“Tôi không cần cháu trai gì nữa! Có Vi Vi là đủ rồi…”
17
Uyển Uyển nghe vậy thì sầm mặt.
Sinh con trai là thứ duy nhất cô ta lấy làm tự hào.
Cô ta nhướn mày nói lớn:
“Mẹ, mẹ nói vậy là sao? Chẳng lẽ mẹ muốn nhà họ Trần tuyệt tự à?
Mẹ là mẹ ruột của anh Bân, mẹ phải nghĩ cho tương lai của ảnh chứ!”
Bốp!
Mẹ chồng cũ vung tay tát thẳng vào mặt Uyển Uyển.
Bà giận dữ nói:
“Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có con dâu như cô.
Cô tưởng tôi không biết cô là thứ gì à? Ba đứa con kia, cô định kéo cả họ Trần đi ăn mày sao?”
Nếu sinh thêm một đứa con trai nữa, nhà này thật sự “đoán không nổi kết cục”.
Bà còn định đánh thêm, nhưng Trần Văn Bân nhảy vào chắn giữa hai người:
“Mẹ, mẹ đừng gây chuyện nữa! Con sẽ tự nuôi các con. Mẹ đừng can thiệp.”
Buồn cười thật.
Anh ta nghĩ mọi thứ vẫn như xưa? Một năm kiếm vài trăm triệu dễ như bánh?
Không lẽ không thấy?
Suốt tháng nay không có lấy một đơn hàng!
Mẹ chồng cũ run lên vì tức, nhìn Trần Văn Bân mà mặt đầy thất vọng:
“Cậu mà dám ký giấy hôm nay, thì từ nay đừng gọi tôi là mẹ nữa!
Sau này mà bị con hồ ly kia hút cạn máu, tôi với ba cậu cũng mặc kệ!”
Uyển Uyển lập tức nhào vào lòng Trần Văn Bân, giọng run run như sắp khóc:
“Anh Bân, hay… em dắt các con đi đi. Em không muốn thấy anh cãi nhau với mẹ, em không muốn anh khó xử vì em…”
Phải công nhận, cô ta rất hiểu tâm lý của Trần Văn Bân.
18
Trần Văn Bân dắt tay Uyển Uyển, cùng nhau đi lấy giấy chứng nhận ly hôn.
Mẹ chồng cũ ngồi sụp xuống đất, khóc đến mức thở không ra hơi. Còn con trai bà?
Không thèm nhìn lấy một cái.
Tôi khẽ thở dài, giọng nhẹ nhàng:
“Dì ơi, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Dì giữ gìn nhé.”
Bà ta nước mắt rưng rưng nhìn tôi, móc trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng:
“Cho Vi Vi… cho cháu gái tôi.”
Tôi không ngờ.
Từ trước đến giờ, bà chưa từng bế cháu lấy một lần, giờ lại đưa cả thẻ ngân hàng?
Tôi lắc đầu, từ chối.
Nhà tôi đủ sức nuôi Vi Vi, không cần chen chân vào mớ rắc rối của họ Trần.
Nhận tiền rồi sau này họ đòi thăm con, tôi phải đưa bé đến à?
Nếu họ đối xử tệ thì sao?
Đến lúc họ già nằm liệt giường, có phải tôi lại phải đi chăm?
Phiền lắm. Tôi đâu thiếu tiền đến vậy.
Tôi nhàn nhạt nói:
“Dì cất lại đi, để dưỡng già dùng.”
Thở dài một tiếng — có đứa con như Trần Văn Bân, cũng đúng là khổ thật.
Ra khỏi cục dân chính, mẹ chồng cũ bỗng ngất lịm tại chỗ.
Không ai dám đỡ.
Trần Văn Bân liếc tôi một cái rồi vội vàng gọi 115.
Điên thật rồi. Mẹ anh ta ngất vì bị Uyển Uyển chọc tức, không phải tôi. Nhìn tôi làm gì?
Đúng là thần kinh.
May thật, ly hôn kịp lúc.
Uyển Uyển quỳ bên cạnh, ôm mặt khóc:
“Em sai rồi… em không muốn khiến anh và mẹ cãi nhau… Em phải làm sao đây?”
Trần Văn Bân vội đỡ cô ta dậy, ánh mắt đầy yêu thương. Còn bà mẹ già nằm dưới đất? Anh ta coi như không thấy.
Thật khốn nạn.
Thà đẻ miếng thịt lợn còn hơn đẻ ra anh ta.
Rác rưởi! Hai đứa đều là rác rưởi!
19
Tôi quay về công ty, tiện tay kéo nốt mấy nhân viên còn có năng lực bên chỗ Trần Văn Bân về.
Cả khách hàng nữa — moi được ai thì moi.
Anh ta chẳng còn giá trị gì, để lại công ty cũng vô dụng.
Giờ anh ta có “yêu tinh” bên cạnh rồi, còn cần gì công ty?
Một tuần sau, Trần Văn Bân mới mò về công ty cũ.
Từng là công ty hơn 50 người — giờ đếm chưa được chục mạng.
Anh ta đứng đó chết sững.
Cuống cuồng gọi khách hàng — toàn bộ đã rút hết.
Hỏi qua hỏi lại mới biết: Tôi làm đấy.
Trần Văn Bân tức tốc xông vào công ty tôi, trừng mắt nhìn tôi như thể tôi là kẻ phụ bạc:
“Trần Diệc Khiết! Cô còn là người không?
Tôi đã để lại nhà, xe, sổ tiết kiệm cho cô rồi, giờ ngay cả công ty cuối cùng cô cũng không buông tha!”
Tình trạng anh ta giờ, cho dù tôi không ra tay, thì khách cũng sớm rời bỏ.
Anh ta chỉ là đang chết chậm.
Tôi bình thản nâng chén trà, nhấp một ngụm rồi đáp:
“Trần Văn Bân, là anh ngoại tình trước. Nhà, xe, tiền vốn dĩ thuộc về tôi.
Còn công ty? Đó là do anh tự làm mất. Suốt ngày lêu lổng bên Uyển Uyển, không biết giữ khách hàng, không biết lo cho nhân viên — anh cho tôi cơ hội mà.”
Trần Văn Bân ôm ngực, thở dốc, mắt đỏ ngầu.
Anh ta nức nở:
“Cô tha cho tôi đi được không… Tôi phải nuôi cả một đống người, tôi thật sự cần công ty này…”
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh như băng:
“Tôi tha rồi đấy chứ.
Khách hàng là tôi từng bước tìm về, nhân viên là tôi từng người một đào tạo.
Anh không giữ được — là do anh yếu kém.
Muốn trách, thì trách mình không đủ giỏi.
Nếu anh làm tốt hơn tôi, họ đâu có bỏ anh mà đi?”
20
Trần Văn Bân nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như thể vừa mới “biết tôi là ai”:
“Diệc Khiết, anh không ngờ em lại giỏi như vậy. Hai ta mà kết hợp thì đúng là mạnh – mạnh.
Em mang khách hàng, mang nhân viên về công ty đi, anh cho em 20% cổ phần.”
Tôi không nhịn được, bật cười ha hả.
Thật sự coi tôi là đồ ngốc dễ dụ à?
Tôi đang là bà chủ một công ty phát đạt, lại quay về làm thuê cho cái ổ sắp phá sản?
Tôi cười nói:
“Anh đang mơ đấy à. Tôi khuyên thật lòng, nhân lúc thị trường còn chưa xuống, mau bán công ty đi.
Số tiền đó đủ cho hai người sống yên ổn ba đến năm năm.”
Tôi tử tế như vậy là vì biết… anh ta sẽ không nghe đâu.
Đợi đến lúc phá sản thật, kiểu gì cũng tiếc đứt ruột, ước gì ngày đó chịu nghe tôi khuyên.
Quả nhiên — Trần Văn Bân chỉ tay vào mặt tôi, gào lên:
“Trần Diệc Khiết, tôi sẽ khiến cả cái ngành này biết cô là thứ rác rưởi thế nào!
Cô cướp khách của tôi, tôi sẽ cắt gốc cô!”
Nghe sợ ghê luôn.
Một kẻ tự coi mình là ông chủ lớn, tưởng mình hiểu thị trường, nhưng thực ra sắp bị đè cho không ngóc đầu lên được.