Sau Khi Bạn Trai Giả Vờ Mất Trí Nhớ
Chương 1
1
Giang Quân bị đồ từ trên cao rơi xuống đập trúng đầu, nhưng mãi tận nửa tháng sau tôi mới hay tin.
Tôi cứ tưởng anh ta đang đi công tác, hóa ra anh ta lại đang yêu đương thắm thiết với em khóa dưới trong bệnh viện.
Lúc bạn bè gửi ảnh cho tôi thì tôi còn không tin.
Mãi cho tới khi tôi chạy tới bệnh viện, Giang Quân với “bạn gái nhỏ” của anh ta đuổi tôi đi.
Tôi mới hoàn toàn chấp nhận sự thật này.
Giang Quân không nhớ tôi, coi Trần Nghiên thành tôi.
Bất kể tôi giải thích thế nào, anh ta cũng không tin.
Anh ta lạnh lùng và chán ghét tôi, đối xử với tôi còn quá đáng hơn với người xa lạ.
Hôm nay tôi nhận được tin nhắn từ bác sĩ, nói anh ta có khả năng phục hồi trí nhớ.
Tôi vội vàng nấu bát cháo thịt nạc anh ta thích ăn mang tới.
Khi tôi tới bệnh viện thì phòng bệnh trống không.
“Y tá, xin hỏi bệnh nhân ở giường này đi đâu rồi?”
“Hầy, là cô à, hôm nay cậu ta xuất viện, bạn gái tới đón cậu ta về rồi.”
Tôi ngơ ngác đứng đó, suýt thì đánh rơi hộp giữ ấm trong tay.
Tôi gọi điện thoại cho Giang Quân, nhưng người nghe máy là Trần Nghiên.
“Tô Vãn, sao lại là cô thế? Không phải bạn trai tôi nói rồi sao? Anh ấy không muốn gặp cô.”
“Trần Nghiên, bảo anh ấy nghe máy đi.”
“Nhưng anh ấy đang bận ăn mừng với tôi, cô có chuyện gì thì nói luôn đi, đừng quấy rầy bọn tôi hẹn hò.”
Trần Nghiên cười cực kỳ ngang ngược.
Từ năm hai đại học là cô ta bắt đầu theo đuổi Giang Quân, nhưng khi đó anh ta yêu tôi thắm thiết, chưa từng để ý những đào hoa xung quanh.
Nếu không vì lần này anh ta mất trí nhớ, Trần Nghiên còn chẳng có cơ hội gặp mặt anh ta ấy chứ.
“Bác sĩ nói anh ấy có thể phục hồi trí nhớ, Trần Nghiên, cô đừng đắc chí sớm, chờ khi anh ấy nhớ ra mọi chuyện, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho kẻ lừa đảo là cô đâu!”
“Vậy ư? Tôi đang mỏi mắt chờ mong đấy.”
Bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của Giang Quân.
“Nghiên Nghiên, ai thế?”
Trần Nghiên đưa luôn điện thoại cho Giang Quân.
Vừa nghe thấy giọng tôi, ngữ khí anh ta lập tức thay đổi.
“Không phải tôi nói sau này cô đừng tới làm phiền tôi nữa à? Cô có biết xấu hổ không mà cứ đeo bám tôi thế?”
“…”
Đây chính là lời anh ta nói với tôi nhiều nhất sau khi tỉnh lại.
Trước kia không bao giờ anh ấy sẽ nói lời làm tổn thương tôi như thế.
Tôi hít vào một hơi thật sâu.
“Giang Quân, anh thật sự bị cô ta lừa rồi, chờ anh khôi phục trí nhớ, anh sẽ…”
“Đủ rồi!”
Giọng anh ta rất lạnh lùng, đến mức tôi không kìm được run rẩy.
Tôi hít vào mấy hơi, không kìm được muốn khóc.
“Giang Quân, em đã cho anh xem hình của chúng ta rồi, còn cả minh chứng chúng ta bên nhau, sao anh không chịu tin tưởng em?”
“Trước kia anh chưa từng đối xử với em như thế này.”
Bên kia xùy cười đầy trào phúng.
“Cô đã muốn tôi tìm lại trí nhớ đến thế, vậy cô làm canh tôi thích uống rồi mang tới đây đi.”
2
Tôi vừa làm canh gà xong thì Giang Quân nhắn tin nói anh ta muốn ăn canh cá.
Tôi siết chặt chuôi dao, lại cố nén giận nấu lại canh khác.
Cuối cùng tôi xách cả hai loại canh tới.
Tôi học nấu nướng là vì anh ta.
Anh ta ăn thấy mùi vị quen thuộc, không rõ liệu có nhớ ra tôi không.
Địa điểm là ở một khách sạn.
Lúc tôi đi vào, bốn phía được trang trí bằng hoa tươi và bóng bay trông rất đẹp.
Giang Quân bước ra, Trần Nghiên kéo tay anh ta vô cùng thân thiết. Cô ta mặc chiếc váy màu đen ôm sát để lộ đường cong đẹp đẽ.
“Ô, không ngờ chị đến thật chứ.” Trần Nghiên đắc chí cười to.
Tôi không để ý cô ta mà chỉ nhìn Giang Quân, đưa canh trong tay cho anh ta.
“Giang Quân, anh thích ăn hành, những thứ bên trong em đều…”
Tôi còn chưa dứt lời thì đã thấy anh ta đưa hộp giữ ấm cho Trần Nghiên.
Anh ta dịu dàng nắm lấy tay cô ta.
“Mấy ngày nay em chăm sóc anh, vất vả rồi.”
“Đây là đều nên làm, em là bạn gái của anh mà.”
Trần Nghiên nhìn tôi, lại cố ý nhíu mày: “Nhưng em không thích ăn hành, em không muốn ăn canh này đâu.”
“Vậy vứt đi thôi.”
Một lời nhẹ nhàng của Giang Quân hoàn toàn lãng phí công sức mấy tiếng đồng hồ của tôi.
Hóa ra anh ta thật sự không muốn tìm lại ký ức, anh ta chỉ muốn trêu đùa tôi mà thôi.
Tôi nhìn Giang Quân mà mặt tái nhợt, cố kìm không cho nước mắt tuôn rơi.
Giang Quân liếc tôi một cái, tỏ ra vô cùng không kiên nhẫn:
“Cô còn đứng ở đây làm gì? Muốn nhìn tôi cầu hôn Nghiên Nghiên thế nào à?”
“Quả nhiên Nghiên Nghiên nói không sai, loại con gái ngu si cứ đeo bám người ta như cô đúng là vô phương cứu chữa.”
Tôi không biết Trần Nghiên đã làm gì để tẩy não anh ta như thế, nhưng tôi cũng đoán được đại khái.
Ở trong lòng Giang Quân, thân phận tôi và Trần Nghiên được đổi cho nhau.
Giờ anh ta cực kỳ chán ghét tôi, cái mà tôi gọi là chứng cứ đều là làm giả để lừa anh ta.
Tôi cố dùng chút dũng khí cuối cùng nhìn thẳng vào góc nghiêng lạnh lùng của anh ta.
“Giang Quân, trong nhà còn nhiều chứng cứ có thể chứng minh quá khứ của chúng ta, anh có thể về xem cùng em.”
“Không cần, tối nay cô mang đi hết đi nhé, tôi còn muốn đặt mua đồ đôi với Nghiên Nghiên.”
Giang Quân lạnh nhạt nói, Trần Nghiên thì vui vẻ ra mặt.
Tôi siết chặt nắm tay, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Ngôi nhà kia là cha mẹ Giang Quân để lại cho anh ta.
Anh ta từng nói sẽ cầu hôn tôi ở đó.