Sau Khi Bị Đoạt Mối Hôn Sự, Ta Lựa Chọn Tu Hành
Chương 1
01.
Lúc người của Vân Dương Hầu phủ nườm nượp đem từng rương sính lễ cột nơ đỏ thẩm vào cửa, tiền viện náo nhiệt hẳn lên.
Tranh Tử đứng cạnh ta, giận đến mặt mũi đỏ bừng.
“Tiểu thư, bọn họ thật quá đáng, hôn sự đó đáng lý ra nên là của tiểu thư mới đúng.”
Trên đời này làm gì có nên hay không nên.
“Tranh Tử, ta vốn cũng chẳng để tâm đến mối hôn sự này, muội đừng tức giận, cũng đừng nhiều lời, lỡ ai nghe được lại bị phạt thêm.”
Thật ra thì đúng như lời Tranh Tử nói, mối hôn sự này vốn là của ta.
Một tháng trước ta theo mẫu thân lên miếu dâng hương, lúc ra ngoài tản bộ thì gặp Vân Dương Hầu phu nhân.
Không hiểu sao bà ấy rất niềm nở, cứ cầm tay ta mãi không buông.
Bà khen ta an tĩnh như nước, điềm tĩnh cẩn thận, có phong độ của con nhà thế gia, bà khen ta học thức uyên bác, đầy bụng thi thư, bà cũng khen ta xử sự công bằng, lại rất kiên trì, bà nói thích một cô nương vừa thông tuệ vừa linh mẫn như ta.
Nhưng theo như lời mẫu thân ta thì, ta không biết ăn nói, tính tình kỳ lạ, không đủ rộng lượng, là một con mọt sách, không hoạt bát lanh lợi như đường tỷ.
Nếu không phải Vân Dương Hầu phu nhân nắm chặt tay ta mà khen, ta đã nghĩ người trong miệng bà là người khác cơ.
Từ nhỏ đến lớn ta chưa được khen ngợi như thế bao giờ, lúc này không khỏi ngượng ngùng, chưa kịp phản ứng.
Thế nên lúc Vân Dương Hầu phu nhân đeo chiếc vòng vào cổ tay ta, ta vẫn còn mơ màng chưa rõ. Đợi đến khi ta kịp giật mình, muốn trả lại chiếc vòng thì bị bà từ chối.
Vân Dương Hầu phu nhân nói bà rất thích ta, tiếc là ta không phải con gái của bà. Nhưng dù sao thì hai người bọn ta vẫn có duyên, sau này sẽ về chung một nhà.
Ẩn ý trong câu nói này ai nghe cũng hiểu, trong nháy mắt ta bỗng cảm thấy cái vòng trên tay nóng bỏng da người, muốn trả lại cho bà.
Nhưng Vân Dương Hầu phu nhân lại lấy cớ đồ được người lớn ban tặng, không nên trả lại để ngăn cản ta.
Bà ấy đi rất nhanh, ta không tìm được cơ hội trả lại chiếc vòng.
Ta suy nghĩ thật lâu, hay là đi tìm mẫu thân, nhờ bà trả lại đi.
02.
Nhưng ta còn chưa kịp nói với mẫu thân, bà đã lên tiếng trước.
Mẫu thân tháo chiếc vòng trong tay ta, xoay người đeo ngay lên tay đường tỷ.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của ta, mẫu thân nói: “Vân Dương Hầu phủ quyền to chức trọng, con không thông minh lanh lợi bằng Thiện Nghi, cũng không xinh đẹp như nó, không thích hợp gả vào Hầu phủ, vẫn là chị con thích hợp hơn.”
Thật ra ta cũng không để ý đến hôn sự này lắm, nhưng cách làm của mẫu thân khiến ta hơi khó chịu.
Nên buộc miệng thốt lên: “Nhưng người được Vân Dương Hầu phu nhân coi trọng là con.”
Mẫu thân trước nay vẫn luôn nghiêm khắc với ta, lần này cũng không ngoại lệ.
Nghe ta nói vậy, bà vỗ mạnh lên bàn: “Làm càn, cái gì gọi là Hầu phu nhân coi trọng con. Một cô nương thế gia như con, lại tự tìm nhà chồng cho mình ư? Mặt mũi Tô gia bị con bôi bác sạch rồi.”
Ta hoàn toàn không nghĩ tới mẫu thân lại nói ra được những lời này.
Nói sao đây, nói trong lòng không khó chịu là giả.
Một người mẹ, lại hết câu này đến câu khác nói con gái mình không có chừng mực, bôi bác mặt mũi gia đình. Phải nghe những lời này, lòng ta sao lại không đau.
Nhưng sau mỗi lần ta cảm thấy thất vọng về mẫu thân, bà lại có thể khiến ta càng thêm thất vọng.
Tay ta gắt gao nắm chặt thành quyền, dùng móng tay bấu mạnh vào da thịt để phân tán đi nỗi buồn khổ trong lòng.
Một lúc lâu sau, ta mới hít vào thật sâu, lúc nói chuyện còn hơi nghẹn ngào:
“Vậy người cứ quyết định đi.”
Thấy ta thoả hiệp, mẫu thân mới dịu giọng:
“Thiện An, hôn sự của con mẫu thân tự có tính toán khác, mối hôn sự này cứ để cho tỷ tỷ con. Con đừng làm ầm ĩ, nghe lời đi được không?”
Ta không lên tiếng, cũng không hề gật đầu, chỉ cứng nhắc hành lễ chào bà rồi bước ra cửa.
Sau lưng lập tức vang lên tiếng bà than thở: “Thiện Nghi, muội muội con tính tình kỳ quái, không tri kỷ giống con chút nào. Vẫn là con ngoan nhất!”
Đường tỷ dịu dàng hồi đáp: “Bá mẫu, hình như muội muội đau lòng, không thì bỏ đi?”
“Đừng để ý tới nó, đâu phải con không biết tính nó. Nói gì cũng không chịu, phải mắng một trận nó mới chịu nghe, mấy ngày nữa là bình thường lại ấy mà.”
Đó là mẫu thân của ta.
Mỗi lần ta từ chối yêu cầu gì của bà, bà sẽ mắng ta một trận, vừa vô lý vừa xối xả.
Đến khi ta không còn cách nào khác, phải gật đầu chấp thuận thì bà lại nói ta không đủ tri kỷ, sao không nghe lời ngay từ đầu.
Ta ngẩng đầu nhìn mảnh trời vuông bị vây trong bốn bức tường, trừ cảm giác trống rỗng ra, thì trong lòng không còn cảm thấy gì khác.
Chỉ thấy những việc này đều không có ý nghĩa.
03.
Đường tỷ là con gái duy nhất của tam thúc ta.
Năm ta bốn tuổi, nơi tam thúc nhậm chức xảy ra bạo loạn, cho dù đã trấn áp thành công, nhưng thúc ấy vẫn hy sinh vì nhiệm vụ.
Tam thẩm cố gượng hơi tàn đưa di thể tam thúc trở lại quê nhà, sau đó cũng ngã xuống. Chỉ vỏn vẹn một thời gian ngắn, đường tỷ trở thành cô nhi.
Trước nay tổ mẫu vẫn thích nhà tam thúc hơn, sau sự việc đó bà cũng ngã bệnh nặng, lúc hồi phục thì xem đường tỷ quan trọng như con ngươi trong mắt mà che chở.
Mẫu thân ta là đại bá mẫu của đường tỷ, cũng là dâu trưởng của dòng tộc.
Nên bà phải có trách nhiệm chăm lo cho đường tỷ, sau đó mẫu thân ta cứ như đã trở thành mẫu thân của tỷ ấy.
Trong phủ mua đồ gì mới, đều để cho đường tỷ chọn trước, sau đó mới đến những tỷ muội khác.
Đường tỷ nhìn vật gì trong phòng ta lâu hơn một chút, khen ngợi một câu, thì chưa đến một ngày sau, mẫu thân đã đưa vậy đó vào phòng tỷ ấy.
Còn ta thích thứ gì của đường tỷ, là nông cạn, tham lam, phải chịu mắng chịu phạt.
Lúc ta bệnh, mẫu thân nói bà bận rộn, phái ma ma tận tình chăm sóc ta.
Đường tỷ sinh bệnh, bà thức cả đêm canh giữ bên giường, đến khi đường tỷ hoàn toàn khoẻ lại mới thôi.
Các cô nương đi chơi với nhau, nếu có người chọc đường tỷ không vui, mẫu thân sẽ kéo mẫu thân của người ta lại góp ý nửa ngày.
Còn lúc ta bất hoà với những cô nương khác, mẫu thân sẽ nói tính tình ta không tốt, không đủ bao dung, có chút chuyện cũng tính toán so đo.
Lúc còn nhỏ, ta cũng từng ầm ĩ với mẫu thân.
Bà nói: “Thiện An, tỷ tỷ con không còn phụ mẫu, ta cưng chiều nó hơn một chút mới công bằng.”
Bà nói: “Tỷ tỷ con mồ côi tội nghiệp lắm, con tranh giành mấy thứ vô dụng này làm chi.”
Lúc đó ta cảm thấy mẫu thân nói đúng, dù có chỗ kỳ kỳ, nhưng cũng không náo loạn nữa.
Mãi đến sau này, khi tình cảm hai mẹ con ngày càng lạnh nhạt, khoảng cách cũng càng ngày càng xa.
Ta mới phát hiện, không biết từ lúc nào, ta cũng đã không còn mẹ.
Cũng vì mẫu thân, mà mối quan hệ của ta với đường tỷ cứ không tốt cũng chẳng xấu.
Như mẫu thân ta nói, đường tỷ mồ côi cha mẹ, nên ta sẽ vô thức nhường nhịn tỷ ấy một chút.
Nhưng ta cũng không thích đường tỷ, vì mẫu thân thật sự quá thiên vị.
Nhiều năm qua, hai người bọn ta cứ không nóng không lạnh mà sống chung một nhà như thế.
04.
Vì Vân Dương Hầu phu nhân từng tặng ta chiếc vòng, nên lúc bà dẫn bà mai đến nhà cầu hôn, không ai cảm thấy bất ngờ cả.
Ngược lại thì hành động của Tô gia đã khiến Vân Dương Hầu phu nhân kinh ngạc.
Nhà Vân Dương Hầu không mời bà mối chính quy, mà nhờ người quen của Tô gia – Phùng Ti nông phu nhân đến mở lời.
Phùng phu nhân ăn nói khéo léo, khen ta hết câu này đến câu khác.
Bọn họ đâu thể ngờ rằng, dù tổ mẫu và mẫu thân ta đồng ý lời cầu hôn, nhưng người mà Tô gia muốn gả không phải là ta, mà là đường tỷ.
Vân Dương Hầu phu nhân và Phùng phu nhân sửng sốt hồi lâu.
Vân Dương Hầu phu nhân nói bà vừa ý tính nết của ta, thích sự kiên nhẫn và dũng cảm của ta.
Ta cũng không biết bà ấy nhìn thấy mấy điểm này ở đâu trên người ta nữa.
Nhưng tính cách của ta có tốt thế nào cũng làm sao so được với lợi ích chân chính.
Trước mặt Vân Dương Hầu phu và Phùng phu nhân, mẫu thân và tổ mẫu khen đường tỷ đến tận trời, là nữ nhân độc nhất vô nhị trên thế gian.
Họ nói đường tỷ thông minh lanh lợi, khen đường tỷ có tài học, nói bọn họ thật lòng yêu thương đường tỷ.
Thậm chí còn úp úp mở mở tiết lộ nếu đường tỷ và Vân Dương Hầu Thế tử có thể kết hôn, thì Tô gia, nhà mẹ đẻ của tổ mẫu, và nhà mẹ đẻ của mẫu thân đường tỷ cũng sẽ lót đường cho Thế tử trong triều đình.
Mấy năm gần đây biên cương yên bình, quốc thái dân an, võ tướng cũng yếu thế hơn xưa.
Nhân thủ của ba nhà ở trong triều không ít, nếu dốc lòng tương trợ thì quan lộ của Vân Dương Hầu Thế tử sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Thế nên Vân Dương Hầu phu nhân không chút chần chờ đồng ý ngay mối hôn sự này.
Lúc Tranh Tử nghe ngóng được những tin tức này rồi kể lại cho ta, ta cũng có hơi ghen tỵ với đường tỷ, ghen tỵ tỷ ấy được cả Tô gia dốc toàn sức lực an bài một mối hôn sự tốt, một tương lai xán lạn.