SAU KHI BỊ VỨT BỎ, TA TRỞ THÀNH THIÊN MỆNH CHI NỮ - Chương 1: Bừng tỉnh
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:24:35
1
Ta bừng tỉnh, bật dậy khỏi đệm mềm trong xe ngựa.
“Tiểu thư, thế?”
Một gương mặt thanh tú đầy lo lắng đột ngột phóng lớn mắt .
Ta dụi mắt, ngơ ngẩn mặt.
Là Đông Nhi — nha cận của , nàng… chẳng c.h,ế,t ?!
Ký ức như dòng thác vỡ bờ tràn về.
Khi lũ cường đạo lôi , Đông Nhi dốc hết sức che chắn cho , cuối cùng tên đầu lĩnh phạt một đao c.h.é.m to.ạc nửa đ ầ u, c.h,ế,t thảm ngay mắt !
Vậy mà giờ đây nàng vẫn còn sống?!
Ta vội đảo mắt quanh, vén rèm xe ngựa lên.
Ngoài xe là con đường núi hẹp, xe ngựa nhà họ Tiêu nối đuôi thành hàng.
Tất cả… đều đúng như ký ức kiếp !
Hôm nay, là ngày chúng đang trở về kinh.
Kiếp , vì tẩu tẩu đang mang thai hơn năm tháng nhung nhớ nhà đẻ, mẫu mới dẫn cùng ba theo thăm quê tẩu tẩu.
Lẽ chúng theo quan đạo.
giữa đường, tẩu tẩu bỗng đau bụng, sắc mặt tái nhợt.
Để tìm đại phu gần nhất, đoàn xe đành rẽ sang đường tắt về kinh.
Không ngờ… giữa đường gặp bọn sơn tặc!
Vì cứu , tình nguyện ở con tin, chịu giày vò.
tiền chuộc từ phủ vẫn mãi thấy.
Lũ cường đạo thẹn quá hóa giận, nhục , đó lột sạch xiêm y, vứt cổng Tiêu phủ như mảnh giẻ rách.
Từ đó, từ một quý nữ danh môn muôn khao khát, trở thành thứ ô uế khiến ai cũng tránh xa.
Gia nhân ai dám nhận , ai nấy đều trách bẩn danh tiếng của họ.
Vị hôn phu từng dịu dàng với , giờ đây khinh bỉ dám chạm , chỉ lạnh lùng bố thí cho một phận “ngoại thất”.
Ta sống bằng chết, t r e o cổ tự t ậ n.
Chớp mắt một cái, về khoảnh khắc định mệnh .
Là thời khắc… bắt đầu bi kịch trong đời .
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
2
Con đường núi hẹp đến mức chỉ đủ cho một chiếc xe ngựa lướt qua. Hai bên là vách đá dựng .
Theo lý mà , kẻ nào dám manh động ở đây. Triều đình cứ dăm bữa nửa tháng cử Cẩm y vệ đến tuần tra.
nhà họ Tiêu xui xẻo, đụng trúng đúng lúc một toán sơn tặc từ xông …
Ta còn thời gian để nghĩ ngợi.
Ánh mắt dán chặt về phía khúc quanh mặt.
Chính là cái cây khô nghiêng nghiêng mọc lưng chừng núi .
Không kịp !
Đường núi chật hẹp, căn bản thể đầu. Mà xe ngựa của đúng ở giữa đoàn xe!
Bỏ xe chạy trốn? Không thực tế.
Với thể yếu ớt , thể chạy thoát lũ sơn tặc lực lưỡng?
Phải ?
Phải gì bây giờ?!
Ta nghĩ nát óc tìm lối thoát.
Với tốc độ , chỉ một khắc nữa thôi, đoàn xe sẽ lướt ngang qua gốc cây khô — nơi đám sơn tặc đang phục kích!
…
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Đông Nhi, cúi sát tai nàng thì thầm mấy câu.
Mặt nàng tái xanh.
Không đợi nàng phản ứng, vén mạnh rèm xe, giật lấy dây cương từ tay phu xe, bắt ngựa giảm tốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-bi-vut-bo-ta-tro-thanh-thien-menh-chi-nu/chuong-1-bung-tinh.html.]
Ngay lúc xe chậm , đẩy Đông Nhi xuống đường.
Nàng lăn lộn té nhào xuống rãnh núi ven đường.
“Cây trâm vàng của rơi mất ! Quay tìm ! Không tìm thì đừng về phủ nữa!”
Ta hét lớn với nàng.
Đông Nhi như bừng tỉnh, hiểu ý . Nàng đầu, chạy ngược theo đường cũ.
Nàng vóc nhỏ nhắn, quen ngoài mua đồ vặt, chạy như gió, nhanh chóng bỏ phía .
Ta theo bóng nàng dần khuất, mới nhẹ nhõm thở .
Đoàn xe nhà họ Tiêu dừng . Chỉ là một nha , chẳng ai thèm ngoảnh đầu.
Ngay đó, đoàn xe lướt tới khúc rẽ gốc cây khô...
Bị sơn tặc chặn .
3
Nỗi sợ hãi chỉ dành cho kẻ điều gì đang chờ phía .
Còn ? Ta trải qua điều tồi tệ nhất .
Nên , chẳng còn gì khiến hoảng loạn.
Ta bình tĩnh trong xe, nghiêng tai lắng bên ngoài.
Tiếng gào la của đám hộ vệ vang lên liên tiếp.
Mọi thứ giống hệt kiếp .
Mẹ và các đều co rút trong xe ngựa của họ, ai bước .
Còn tẩu tẩu... vẫn ôm bụng sợ hãi, vén rèm xe chui .
“Vãn Nương! Chúng gặp sơn tặc ! Giờ đây?!”
“Muội luôn thông minh, mau nghĩ cách …”
Khuôn mặt dịu dàng đẫm nước mắt, ánh mắt nàng tràn đầy yếu ớt và hoảng sợ.
Kiếp , vì nàng mang thai, liều bảo vệ.
Cố gắng đàm phán với tên đầu lĩnh trong cơn sợ hãi đến thắt ruột.
Kết quả thì ?
Khi gia tộc quyết định bỏ rơi , nàng câm lặng.
Lúc hành hạ, cần một che chở, nàng cùng các thì thầm đổ , trách nhục thanh danh nhà họ.
Ước gì c.h.ế.t trong tay đám cướp cho xong.
Thứ tình nghĩa như …
Ta thánh nhân.
Đã rõ bộ mặt thật, đời , đừng hòng tiếp tục kẻ ngốc!
Thấy im lặng, nàng tưởng dọa choáng váng, liền rúc sát , thì thầm thúc giục:
“Vãn Nương, nghĩ cách , mau lên, chúng …”
Tiếng hét kinh hoàng của nàng vang lên.
Một lưỡi đao đẫm m á u xé tung rèm xe.
Một gã đàn ông râu ria rậm rạp, đôi mắt tròn như chuông, nặng nề chằm chằm trong.
“Câm miệng!”
“Muốn sống thì xuống xe ngay!”
Ta nuốt khan, cố đè nén tiếng thét đang chực vọt .
Là .
Chính là !
Tên ác nhân từng đè xuống, giày xéo đến c.h.ế.t sống — tên đầu lĩnh của bọn cướp!
Mùi hôi tanh dường như vẫn vương vất nơi đầu mũi.
Ta suýt nôn, nhưng cố kìm .
Phải bình tĩnh.
Ta siết chặt tay, nén giận đáy lòng.
Cúi đầu, kìm nén oán hận đang gào thét, và tẩu tẩu ngoan ngoãn bước xuống xe.
...