Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Sau Khi Chồng Yêu Bị Mắng

Chương 3



08

Có lẽ là đang đào tường nhà người ta thì bị người trong cuộc phát hiện nên Từ Vi rất lúng túng. Lúc sau ăn cơm cũng rất nghiêm chỉnh, cô ta còn không dám nhìn tôi mà chỉ yên lặng ăn cơm.

Hứa Sâm cứ nhìn tôi muốn nói lại thôi, thấy tôi không để ý đến anh, anh cũng có phần oan ức.

Chỉ có Cố Uyên ngốc nghếch không nhận ra có điều gì bất thường, cả buổi liên tục chê bai kĩ năng nấu nướng của tôi.

“Phó Dao, kĩ năng nấu ăn của cậu sa sút rồi. Khó ăn quá đấy.”

Cậu ta ăn món nào chê món đấy. Tôi cáu kính lấy đũa đánh vào đũa của cậu ta: “Thế có định ăn không? Không ăn thì đi đi.”

“Vậy không được.”

Cậu ta thẳng thừng từ chối, tôi lườm cậu ta.

Tôi tưởng cậu ta cố tình gây rối vụ viết nhạc nên sau bữa tối, khi bốn người chúng tôi đang ngồi ở phòng khách xem kịch, tôi nói: “Thứ cậu muốn, nhất định tôi sẽ đưa trong tháng này. Giờ cậu có thể đi được chưa?”

“Đương nhiên là cậu phải đưa cho tớ rồi, nhưng tớ vẫn không đi được.”

“Tại sao?”

Ánh mắt Cố Uyên có phần ngơ ngác nhưng cũng không trả lời.

Cậu ta không nói gì lại khiến tôi tò mò.

Khán giả trong phòng phát trực tiếp còn tò mò hơn tôi.

[Chẳng lẽ Cố Uyên thích vợ người ta?]

[Lúc nãy Hứa Sâm với Từ Vi biến mất một lúc, có phải là lén gặp riêng không?]

Lúc này mọi người đều mở to mắt nhìn Hứa Sâm và Từ Vi trên màn hình, cố gắng tìm ra bằng chứng nào đó cho thấy bọn họ đang bí mật trao đổi.

Tuy nhiên cả quá trình Từ Vi không hề tập trung.

Chỉ có Hứa Sâm thận trọng đến gần tôi thì thầm: “Vợ ơi, tháng này tiền tiêu vặt có đủ không? Nếu không đủ cứ bảo anh nhé, anh còn một triệu tiền thưởng hôm trước vừa nhận được.”

Anh cố nịnh nọt nhưng tôi vẫn cố tình tỏ vẻ lạnh lùng: “Một tháng ba triệu, anh đoán xem có đủ không? Hóa ra trong mắt anh, em là người tiêu xài hoang phí đến thế à?”

[Ủa alo, tôi vừa nghe thấy cái gì đấy? Ba triệu một tháng? Excuse me???]

[Lại còn thêm một triệu tiền thưởng nữa?]

[Sao bảo Hứa Sâm không yêu cô ấy, một tháng ba triệu tiền tiêu vặt, rồi là không thương ở khúc nào?]

[Chết tiệt! Nếu chồng tôi cũng cho tôi ba triệu tiền tiêu vặt mỗi tháng, đừng nói là có ánh trăng sáng! Anh ta mà ngoại tình… tôi còn đặt khách sạn giúp cho!]

Phòng phát trực tiếp bùng nổ vì cuộc nói chuyện của tôi và Hứa Sâm. Chỉ trong mười phút, hashtag #Thiên tài cờ vây Hứa Sâm mỗi tháng cho vợ ba triệu tiền tiêu vặt# lập tức lên hot search.

Theo sát sau chính là #Từ Vi tự mình đa tình#, #Từ Vi tâm cơ# các kiểu.

Nhưng hai chúng tôi vẫn không biết gì, thậm chí Hứa Sâm vẫn tỏ ra đáng thương xin lỗi tôi, còn tôi được lợi còn kêu, vẫn tiếp tục lạnh nhạt anh.

Nhất thời, cả cõi mạng đều gọi tôi là “Phụ nữ đanh đá”.

09

Khi mọi người đều đang tràn vào phòng phát trực tiếp để xem người đàn ông mỗi tháng cho vợ ba triệu tiền tiêu vặt trông như thế nào thì bỗng tất cả máy quay đều phụt tắt.

Nguyên nhân là do chẳng hiểu Cố Uyên phát điên cái gì bỗng bắt mọi người uống rượu.

Hứa Sâm vốn đã phiền muộn vì tôi không chịu để ý đến anh, sau khi uống rượu xong thì mất hẳn lý trí. Anh tắt máy quay, kéo tôi đến chỗ không người, nghiêm túc nhìn tôi.

“Rốt cuộc là… làm thế nào em mới hết giận? Nghe anh giải thích nhé?”

Tôi phải nhịn cả đêm, cuối cùng cũng được bật cười.

“Em không hề không tin anh. Anh định giải thích cái gì?”

“Em tin anh?’

Tôi ôm mặt anh: “Chồng của em, sao em lại không tin?”

Hứa Sâm sửng sốt, sau đó đuôi lông mày tràn ngập niềm vui.

Anh ôm tôi vào lòng, làm nũng: “Tối nay em nhất định không nói chuyện với anh, anh tưởng em giận.”

“Em chỉ trêu anh thôi.”

“Không vui tí nào.” Anh ngắt lời, nghiêm túc nhìn tôi, “Vợ ơi, từ trước tới giờ anh thật sự chỉ thích mỗi em thôi, em phải tin anh.”

Tôi khẽ mỉm cười: “Tại sao?”

Gần đây càng ngày tôi càng tò mò về chuyện này.

Hứa Sâm rất ưu tú, là mẫu người lý tưởng của rất nhiều người, trong đó có tôi.

Tôi thích anh là chuyện bình thường.

Nhưng còn anh thì sao?

“Tại sao anh lại thích em?”

Anh hơi say rồi, vẻ mặt có chút bối rối: “Thích một người đâu cần phải có lí do đâu?”

“Nhưng anh mới gặp em ba lần đã cầu hôn em!”

“Hợp nhãn có tính không?”

“…”

Hay lắm, đáp án này.

Tôi rất không hài lòng.

“Tối nay anh đừng có về phòng.”

Tôi trở mặt, đẩy anh ra, về phòng ngủ, đóng cửa lại.

Tôi không khóa cửa, vốn tưởng Hứa Sâm sẽ mở cửa đi vào như bình thường, nhưng đến khi tôi ngủ rồi cũng không thấy anh ấy đâu.

Hôm sau thức dậy, xung quanh tôi lạnh băng.

Cả đêm qua anh không về ngủ.

Nhớ tới trong nhà còn có hai người khác, đêm qua ba người họ còn uống không ít, tôi có phần lo lắng.

Trong nhà có rất nhiều phòng cho khách nhưng có một căn phòng Hứa Sâm rất hay dùng.

Mỗi lần về muộn anh đều ngủ ở đó để tránh đánh thức rồi.

Đêm qua anh không về, chắc hẳn là ngủ ở đó rồi.

Tôi bước thẳng về phía căn phòng cho khách đó.

Thế nhưng còn chưa kịp mở cửa thì thấy Từ Vi sắc mặt khó coi, quần áo không chỉnh tề lao ra ngoài.

Tôi khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị Từ Vi đẩy ra.

“Tất cả là tại cô hết!”

Cô ta nói xong thì bỏ chạy.

Tôi nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt cũng tối sầm lại.

Tôi bước nhanh qua, đang định mở cửa thì giọng Hứa Sâm từ đằng sau vang lên: “Sao mới sáng sớm em đã ra đây?”

Tôi quay đầu lại: “Anh không ở trong này à?”

“Tối qua anh ở thư phòng luyện chơi cờ nên không về ngủ. Sao vậy?”

Nhưng rõ ràng lúc nãy tôi có nghe thấy tiếng người bên trong, vậy người bên trong là…

Như để xác nhận suy đoán của tôi, Cố Uyên đầu tóc bù xù lao ra ngoài.

“Từ Vi đâu?”

“Tối qua hai người…?”

“Nghĩ cái gì vậy?”

Cố Uyên đang định cốc đầu tôi thì Hứa Sâm kéo tôi lùi lại, cảnh báo cậu ta bằng ánh mắt.

Cố Uyên ngại ngùng cười, giải thích: “Tối qua không có chuyện gì cả. Do tớ uống say quá nên đi nhầm phòng. Chắc cô ấy tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi…”

Tôi nhìn biểu cảm của Cố Uyên.

Dù sao đã quen nhau lâu như vậy, tôi cũng hiểu cậu ta đôi phần.

Lập tức đoán ra được ngay.

“Cậu thích Từ Vi à?”

Cố Uyên nghẹn lại, chẳng mấy khi không cãi lại tôi.

Một lúc sau, mặt cậu ta hơi ửng đỏ: “Không ngờ cậu lại nhìn ra.”

“Thế là lần này cậu đến nhà tôi là vì nghe nói Từ Vi sẽ tới?”

“… Chỉ là một nguyên nhân thôi. Nguyên nhân chủ yếu tất nhiên là vì tôi muốn gặp bạn tốt rồi.”

Khóe miệng tôi giật giật, nhưng vẫn không quên nhắc nhở cậu ta:

“Từ Vi vừa chạy đi rồi, mà hình như còn đang khóc. Thay vì đứng đây múa mép với tôi, cậu mau đuổi theo giải thích đi.”

Tôi dứt lời, Cố Uyên như vừa mới nhớ ra, lập tức bỏ chạy.

10

Vì tối qua máy quay bị tắt nên khán giả không xem được phần tiếp theo.

Đến khi phòng phát sóng trực tiếp được mở lại lần nữa thì Từ Vi và Cố Uyên đều đã mất tích, mọi người không khỏi tò mò.

Nhưng không có ai giải đáp.

Thậm chí vì gần đây Từ Vi dính scandal nên tất cả mọi người đều mắng cô ta đổi trắng thay đen, tâm cơ nên cô ta biến mất cả nửa tháng.

Cố Uyên dù không có gì xảy ra cũng biến mất nửa tháng một cách kì lạ.

Đến khi gặp lại, họ bị báo chí chụp được, cậu ta và Từ Vi đi với nhau.

Nhất thời, scandal của hai người bay đầy trời.

Nhưng cũng không ai lên tiếng.

Bất ngờ là Từ Vi lại lên tiếng giải thích chuyện nhấn thích lần trước.

Tuy giải thích là ấn nhầm nhưng vẫn bị không ít người trào phúng là “chị gái trượt tay.”

Thời gian dần trôi, cuối cùng cũng đến ngày chương trình của tôi và Hứa Sâm kết thúc.

Chúng tôi thu hút được một lượng fan CP lớn từ chương trình.

Mọi người không còn thắc mắc về mối quan hệ của tôi và Hứa Sâm nữa, thậm chí còn đánh giá tôi với anh là cặp vợ chồng điển hình.

Về bài hát tôi viết cho Cố Uyên, cậu ta rất hài lòng nên nhất thời bon miệng làm lộ luôn danh tính nhà soạn nhạc bí ẩn của tôi.

Sau đó, cư dân mạng mới nhận ra, nhà soạn nhạc bí ẩn trong giới, người đã sáng tác ra bao bản hit và hợp tác với rất nhiều ca sĩ hàng đầu chính là tôi.

Có một khoảng thời gian, tôi được cả cõi mạng gọi là nữ chính trong truyện sảng văn.

Mỗi ngày lại có cư dân mạng réo gọi tôi: [Nếu ngồi trên đấy có chán quá thì xuống đổi chỗ cho tôi một lúc nhé.]

Đôi khi có thời gian tôi cũng sẽ lên mạng nói chuyện phiếm với mọi người vài câu.

Mọi người hỏi về tình hình của Hứa Sâm.

Tôi nhớ anh ấy vẫn quay cuồng trong cờ vây như hồi tham gia chương trình nên bất đắc lắc đầu trả lời:

[Mười ngày nửa tháng không về nhà.]

Tôi xin thề, ý tôi là anh ấy phải thi đấu nên thường xuyên ra nước ngoài, thế nên mười ngày nửa tháng không về nhà.

Nhưng qua ảnh chụp màn hình của mấy blogger, cư dân mạng lại hiểu thành ngày nào tôi cũng ngồi nhà mong ngóng chồng nên có thời gian anh ấy cũng không thèm về nhà.

Hứa Sâm lại bị mắng trên hot search, mắng anh đã thay lòng rồi.

Đến khi Hứa Sâm về nước, tôi chột dạ báo cáo tình hình cho anh.

Anh cố mở đôi mắt đang díu lại, nhìn tôi: “Vợ ơi, lần này thật sự không thể cùng em tham gia bất kỳ chương trình nào được. Nếu họ muốn hiểu lầm thì cứ để họ hiểu lầm anh đi.”

Nói xong, anh lập tức ngã vào lòng tôi: “Đã hai ngày anh không được ngủ rồi, em ngủ với anh đi.”

Anh làm nũng cọ vào cổ tôi.

Lòng tôi dịu lại.

Tôi cũng không định chứng minh điều gì với người ngoài. Dù sao, chúng tôi cũng có cuộc sống của riêng mình.

Chỉ cần chúng tôi biết rằng chúng tôi yêu nhau.

Góc nhìn của Hứa Sâm.

Trước khi gặp Phó Dao, cuộc đời tôi chỉ có cờ vây.

Dù ngay từ nhỏ thiên phú với cờ vây của tôi đã được thể hiện nhưng cũng chính vì “thiên phú” mà mọi người gán cho tôi, khiến tôi có áp lực rất lớn.

Mọi người xung quanh đều nói tôi là thiên tài cờ vây, tôi không thể thua.

Vậy nên tôi luôn trong trạng thái căng thẳng, ngày ngày ngoài đánh cờ chỉ có đánh cờ.

Tuy nhiên nếu sợi dây trong lòng tôi quá căng thì rồi cũng sẽ có ngày nó phải đứt.

Đến khi tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa thì tôi gặp được Phó Dao.

Cô ấy xuất hiện trước mặt tôi hệt như một tia sáng.

“Anh đang đánh cờ à?”

Giọng rất dễ nghe.

Trước đây, tôi không hề có kiên nhẫn giao tiếp với người khác trước trận đấu.

Nhưng hôm đó, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại gật đầu.

Sau đó cô ấy nói: “Tôi đang đợi bạn. Đang chán quá. Hay tôi chơi một ván với anh nhé?”

Tôi ngạc nhiên trước sự bình tĩnh tự tin của cô ấy: “Cô có thể?”

“Có gì mà không thể?”

Cô ấy không phục, lập tức ra vẻ quyết tâm phải phân cao thấp với tôi.

Tôi nhìn khuôn mặt cô ấy, cũng chẳng biết tại sao, lại một lần nữa bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý.

Sau đó, chưa đến nửa phút đồng hồ, tôi thua.

Thật sự không phục.

Còn cô ấy thì vô cùng đắc ý: “Anh ngốc thế, cờ ca rô mà cũng không biết chơi hả?”

Tôi ngước mắt yên lặng nhìn cô ấy.

Cô ấy có vẻ rất sốc: “Anh thật sự chưa thua bao giờ à?”

Quả thật từ trước đến giờ tôi chưa thua bao giờ, tôi luôn cảm thấy mình không thể chấp nhận cảm giác thua cuộc. Nhưng đến khi thật sự thua, tôi lại thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn.

Dường như sợi dây căng chặt trong lòng tôi bỗng được nới lỏng.

“Ôi trời, vậy thì tôi cũng lợi hại phết.”

Cô ấy vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình.

Còn tôi thì đã rời đi từ lâu.

Bởi trận đấu sắp bắt đầu rồi.

Ngày hôm đó là ngày tôi thoải mái nhất, cũng là ngày chiến thắng dễ nhất.

Mọi người đều cảm thấy tôi bị điên hoặc bị ma ám, lối chơi của tôi khác hoàn toàn với trước đây.

Tôi không nghĩ sẽ được gặp lại Phó Dao một lần nữa.

Mặc dù trước đó tôi vẫn thường xuyên nghĩ đến cô ấy.

Nhưng phải đến khi gặp lại tôi mới nhận ra mình nhớ cô ấy.

Kỳ lạ là mới chỉ gặp một lần nhưng tôi lại nhớ cô ấy.

Tôi nghĩ đây chính là cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên mà mọi người vẫn hay nói.

Lần đó tôi lại gặp cô ấy trước cuộc thi của tôi.

Trận đấu lần này là trận đấu tôi không chắc chắn nhất từ trước tới giờ.

Có rất nhiều đơn vị truyền thông báo chí xuất hiện, họ không ngừng khen ngợi, đặt tôi ở vị trí rất cao khiến tôi không thể bộc lộ ra chút sợ hãi nào.

Nhưng tôi đã thật sự rất lo lắng, sợ hãi.

Tôi hỏi cô ấy: “Tôi có thể thua được không?”

Cô ấy nói với vẻ mặt đương nhiên: “Tất nhiên rồi, sao lại không được?”

Đó là người đầu tiên có thể chấp nhận sự thua cuộc của tôi.

Tôi hỏi tên và nhớ kĩ phương thức liên lạc với cô ấy.

Ngày hôm ấy, tôi vẫn chưa thua.

Sau trận ấy, tôi quyết định cầu hôn cô ấy.

Tôi nghe người ta nói muốn cầu hôn phải chuẩn bị rất nhiều thứ.

Tôi mất một tháng để chuẩn bị.

Sau đó gọi điện cho cô ấy.

Một tháng sau gặp lại, tôi lại cảm thấy cô ấy đẹp hơn.

Rõ ràng tóc của ấy trông không hề gọn gàng.

Cô ấy nói đang bận sáng tác nhạc, nếu tôi định nói gì thì nói nhanh gọn thôi.

Tôi hỏi cô ấy có thể gả cho tôi không.

Lúc cô ấy mở to hai mắt trông rất đáng yêu.

Tôi cảm thấy, đúng là tôi nên cưới cô ấy.

Tôi cho cô ấy xem tất cả tài sản, giấy khám sức khỏe mới thực hiện, đồng thời nói những điều tôi đã chuẩn bị từ trước. Tôi vốn tưởng cô ấy sẽ cần vài ngày để xem xét, hoặc sẽ từ chối ngay.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần phải cầu hôn N lần

Không ngờ cô ấy lại đồng ý ngay lập tức.

Năm hai mươi hai tuổi, tôi đã hoàn thành bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời, động lòng, cầu hôn và kết hôn.

Và được gặp vợ của tôi, Phó Dao.

-Hoàn-

Chương trước
Loading...