Sau khi Chu Cận Nghiêm hy sinh thế thân để cứu bạch nguyệt quang - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:55:17
Nữ minh tinh từng tung hô lên tận mây xanh, giờ đây rơi xuống tận bùn đen, mất kiểm soát:
" sống , thì cũng đừng mong sống yên ."
Mấy bạn cũ của Chu Cận Nghiêm tìm đến , mong đến bệnh viện thăm .
dứt khoát từ chối:
" thấy cần thiết nữa nhỉ?"
Anh tức giận trừng mắt :
"Chị vì chị mà Nghiêm những gì ?"
" chứ."
mỉm ,
"Anh đưa đến buổi tiệc của các , để mặc các chuốc rượu, giễu cợt .
Lại vì Lục Tư Tư mà tung bức ảnh cắt xén bịa đặt, đổ nước bẩn lên đầu , nhục như một con đàn bà lẳng lơ."
Sắc mặt đổi hẳn, á khẩu lời nào.
Dự án nghiên cứu trải qua nhiều trắc trở, cuối cùng cũng cho kết quả.
Lúc tổ chức họp báo công bố thành quả, Chu Cận Nghiêm vẫn còn đang trong bệnh viện, hôn mê bất tỉnh.
Kết thúc xong, ghé qua nghĩa trang.
Bà ngoại vẫn ở tấm bia mộ, mỉm hiền hậu .
thở một , làn khói trắng tan khí lạnh lẽo.
Thật lúc ngoại hấp hối, từng nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Cận Nghiêm, dặn đối xử với .
Bà :
"Ngoại , Ninh Ninh mượn con ba mươi vạn là vì bệnh của ngoại, là do ngoại vô dụng.
Con đừng trách nó, nó thật sự khổ. Bao nhiêu năm nay, nó chịu nhiều cực khổ lắm …"
Bàn tay gầy guộc, vì gắng sức mà nổi rõ gân xanh.
Giọng bà càng lúc càng yếu:
"Đối xử với con bé nhé."
Chu Cận Nghiêm im lặng một hồi, mới một tiếng “Được”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-chu-can-nghiem-hy-sinh-the-than-de-cuu-bach-nguyet-quang/chuong-16.html.]
Lúc đó, bà ngoại mới thể yên lòng rời .
sấp t.h.i t.h.ể của ngoại, gần như thể phát âm thanh, chỉ nước mắt ngừng tuôn rơi.
Vô tình ngẩng đầu lên, thấy Chu Cận Nghiêm đang cau mày, dùng khăn ướt sát trùng lau tay.
Anh xưa nay vốn coi thường , cũng coi thường cả những nghèo đang vật lộn khổ sở để sinh tồn thế gian .
bây giờ, đến lượt .
"Thành quả nghiên cứu của con bắt đầu đưa sử dụng, và sắp tới cũng sẽ tham gia một dự án khác nữa."
"Có lẽ vài năm nữa, con sẽ trở thành một nhà sinh vật học nổi danh ghi tên sử sách.
Tới lúc đó, chắc ngoại cũng sẽ cảm thấy vui vì con, ạ?"
tựa bia mộ của ngoại, nhiều, nhiều điều.
Cho đến khi trời tối hẳn, mới dậy rời .
Cầm Vũ Sỉ chờ sẵn ngoài cổng.
Cô cố ý cho tài xế lái một chiếc xe màu đen đến đón .
Sau khi lên xe, cơ thể đang tê cóng của dần hồi phục cảm giác.
Cô hỏi :
"Bây giờ Chu Cận Nghiêm liệt giường trong bệnh viện , cũng chẳng còn quan trọng nữa, đổi tên ?"
suy nghĩ một lúc:
"Cũng ."
Dụ Ninh là cái tên mà ngoại đặt cho .
vẫn hy vọng, nếu một ngày nào đó tên lưu sử sách, cái tên sẽ là Dụ Ninh.
Tối hôm đó, bầu trời một gợn mây, ánh trăng sáng vằng vặc.
Hình ảnh cây cối đung đưa ngoài cửa xe lướt qua, cùng với từng ngọn đèn đường nối tiếp .
Cuối cùng, một nữa bước con đường lý tưởng mà theo đuổi suốt bao năm.
Lần , sẽ dừng nữa.
[Toàn văn ]