Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Hắc Hóa - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-16 00:37:09

1

Tạ Mạnh Hằng cái bụng nhô lên của Kiều Lan Tâm, trong mắt là sự dịu dàng mà từng thấy.

“Đợi Lan Tâm sinh hạ hài tử, sẽ nâng nàng làm bình thê.”

Ta cụp mắt xuống, ánh mắt rơi những đường chạm khắc hoa sen song sinh tinh xảo viên gạch xanh chân.

Vẫn còn nhớ năm xưa, khí bừng bừng, tự tay vẽ nên những họa tiết chạm khắc khắp sân, thề non hẹn biển sẽ cùng đồng tâm hiệp lực, trọn đời trọn kiếp.

Mới đó mà đã bao lâu?

Chỉ mới một năm.

Người mới rạng rỡ như hoa, cũ u sầu ảm đạm.

Thật đáng nực .

Ta gật đầu, còn gì để .

Hắn tỏ khá hài lòng với sự thuận theo của , giọng điệu cũng dịu đôi chút: “Nàng yên tâm, phủ , tuyệt đối sẽ bạc đãi nàng.”

Nha hầu bên cạnh đang bưng bát canh bổ hầm từ tuyết liên băng sơn, đã chờ đợi từ lâu.

Tạ Mạnh Hằng hiệu, tự tay dâng cho Kiều Lan Tâm.

Ta lời nhận lấy, bưng đến mặt Kiều Lan Tâm, hai tay dâng lên.

Kiều Lan Tâm liếc xéo một cái, lười biếng vươn tay.

Đầu ngón tay chạm thành chén, nàng đột ngột hất tay.

“Choang!”

Chén ngọc trắng rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Nước canh nóng b:ỏng b/ắn tay , mu bàn tay lập tức đỏ bừng một mảng lớn, đau rát.

“Ôi chao, nóng chet !” Kiều Lan Tâm ôm ngực, kêu lên một tiếng nũng nịu.

Tạ Mạnh Hằng lập tức căng thẳng, vội vàng kéo tay Kiều Lan Tâm xem xét kỹ lưỡng, liên tục hỏi: “B/ỏng chỗ nào ? Mau cho xem! Có thương ?”

Ta nước canh bắn tung tóe đất, những cánh hoa tuyết liên đã n/át b/, lòng đau xót vô cùng.

Một năm thay Tạ Mạnh Hằng đỡ một k/iếm, ngờ k/iếm đ/ộc.

Đ/ộc tính như đ/ỉa bám x/ương, thường xuyên phát tác, mang đến nỗi đau thấu x/ương thấu t/ủy.

Chỉ tuyết liên mới thể giảm bớt phần nào.

Ta mạo hiểm m/ạng sống leo lên vách núi cao vạn trượng, tìm kiếm suốt bảy ngày bảy đêm trong băng tuyết mới tìm một cây tuyết liên .

Ta vẫn luôn tiết kiệm sử dụng, mỗi ngày chỉ lấy một chút để sắc uống.

Tạ Mạnh Hằng trực tiếp lấy cả cây tuyết liên , hầm thành bát canh cho Kiều Lan Tâm.

Hắn : “Lan Tâm thai yếu, nàng da dày thịt béo, cần đến thứ quý giá như .”

Tạ Mạnh Hằng xác nhận Kiều Lan Tâm , đầu nghiêm khắc quát mắng : “Lan Tâm kinh sợ ! Sao còn quỳ xuống xin !”

Ta nhất thời chút ngây dại.

Đầu gối đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, Tạ Mạnh Hằng trực tiếp đá một cước .

Chân mềm nhũn, quỳ thẳng xuống mặt Kiều Lan Tâm, mảnh sứ vỡ cấn đầu gối đau buốt.

“Việc nhỏ như cũng làm xong, tay chân lóng ngóng! Sao còn mau bồi tội với Lan Tâm!”

Hắn từ cao xuống, ánh mắt đầy vẻ ghê tởm.

Ta biết, hôm nay nếu cúi đầu, chuyện sẽ bao giờ kết thúc.

Lần đầu tiên bắt gặp Tạ Mạnh Hằng và Kiều Lan Tâm thân mật cùng phố.

Ta giận dữ công tâm, mất hết lý trí, xông lên t/át Kiều Lan Tâm một cái.

Lúc đó, cũng mặt mày âm trầm như , lệnh xin Kiều Lan Tâm.

Ta cứng cổ chịu, chỉ mũi Kiều Lan Tâm mắng nàng “tiện nhân”.

Kiều Lan Tâm nức nở như mưa.

Tạ Mạnh Hằng hai lời, giữa thanh thiên bạch nhật lệnh thị vệ đè chặt .

Sau đó, để Kiều Lan Tâm tự tay t/át trả.

Những cái t/át liên tiếp giáng xuống, đ/ánh sưng đỏ cả hai má , khóe miệng rỉ m/áu.

Kiều Lan Tâm đã hả giận, mới chịu dừng tay.

Tạ Mạnh Hằng vẫn buông tha, ép quỳ rạp giữa đường cái qua tấp nập trong bộ dạng th/ảm h/ại đó.

Hắn lạnh lùng : “Khi nào suy nghĩ thông suốt, chịu xin , khi đó mới dậy.”

Cuối cùng, chính nỗi nh/ục nhã thấu x/ương và ánh mắt chỉ trỏ của những xung quanh, khiến thể cúi đầu.

Hắn : “Sớm lời như , hơn ?”

, sớm lời như , thì .

Bây giờ, cùng một cảnh tượng, cùng một .

Ta hít sâu một , nén xuống nỗi nh/ục nhã và hận ý đang dâng trào trong lòng.

Một lần nữa cam chịu cúi đầu, đối mặt với Kiều Lan Tâm: “Xin , là của , đã làm kinh động .”

Tạ Mạnh Hằng lúc mới bực bội phất tay: “Thôi , cút , đừng ở đây chướng mắt.”

Ta chống đỡ đầu gối mềm nhũn, từ từ dậy.

Vết b/ỏng mu bàn tay vẫn còn đau buốt, nhưng thấm so với nỗi đau trong tim.

Ta lặng lẽ .

Trở về phòng, kéo một cái hòm gỗ bám đầy bụi từ gầm giường .

Trong đó chỉ vài món đồ cũ.

Ta lấy một khối vuông nhỏ bọc trong gấm vàng tươi.

Từng lớp gấm bóc , để lộ một chiếc ấn triện ngọc trắng ấm áp bên trong.

Trên đó khắc chạm tinh xảo, là phượng văn độc quyền của trưởng Công chúa đương triều.

Ta lấy giấy bút , suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ chấm mực một chữ: Quy.

Đóng dấu ấn triện thật mạnh bên cạnh chữ, phượng văn đỏ tươi in lên đó.

Gọi chú chim bồ câu bên cửa sổ , cuộn cẩn thận tờ giấy, buộc chân nó.

Mở cửa sổ, thả bay.

Ta chim bồ câu vỗ cánh, chìm bóng đêm dày đặc, biến mất.

Sau đó sấm sét n/ổ vang, trời đổ mưa.

2

Đêm đó, đang ngủ say, đột nhiên kéo mạnh khỏi giường.

Ta còn tỉnh táo, cổ tay lạnh buốt, đó là một cơn đau nhói.

Chất lỏng ấm áp chảy xối xả, đau đến giật , lập tức tỉnh táo trở .

Theo bản năng giãy giụa, nhưng một cánh tay mạnh mẽ ghì chặt.

Tạ Mạnh Hằng ôm chặt lòng, bàn tay ấm áp che mắt : “Đừng động đậy.”

“Lan Tâm đêm nay tim đập nhanh, thái y cần dùng máu của nàng làm thuốc dẫn.”

Hơi thở của phả tai , mang theo hương tùng lạnh lẽo quen thuộc của , nhưng lúc chỉ khiến cảm thấy ngạt thở.

“Đừng sợ, sẽ nhanh thôi.”

Nước mắt báo mà rơi xuống, làm ướt lòng bàn tay khô ráo của .

Tạ Mạnh Hằng cảm nhận sự ẩm ướt đó, bàn tay che mắt khẽ khựng .

“Đau lắm ?” Hắn hỏi.

Ta nhắm mắt , trả lời.

Đau, đau?

Hắn im lặng một lát, : “Nàng vẫn một con mèo Ba Tư cống từ Tây Vực ? Ta trong cung mới một con mắt dị sắc trắng như tuyết, phẩm chất cực , xin về cho nàng, hửm?”

Lời còn dứt, nha trong viện của Kiều Lan Tâm vội vàng chạy đến, giọng điệu gấp gáp: “Hầu gia! Dì nương bên hỏi ngài đã xong ? Nàng trong lòng hoảng loạn lắm, cứ là khó chịu!”

Mưa càng lúc càng lớn, một tiếng sét vang lên, chiếu sáng mấy khuôn mặt như q/uỷ mị xung quanh.

Tạ Mạnh Hằng cúi đầu bát sứ trắng đã hứng lưng bát m/áu nửa nén hương.

Mày nhíu , rõ ràng cũng đang gấp gáp.

Không chỉ là Kiều Lan Tâm thúc giục, mà còn vì nàng sợ sấm sét.

Khi Kiều Lan Tâm còn phủ, mỗi khi trời mưa, dù là nửa đêm, Tạ Mạnh Hằng cũng sẽ chút do dự mà mặc quần áo xuống giường, chạy đến chỗ nàng để bầu bạn.

Ta thể đếm bao nhiêu lần rời khỏi giường , chỉ để bầu bạn với một nữ nhân khác.

Quả nhiên, giây tiếp theo liền về phía thái y bên cạnh: “Thái y, làm thể nhanh hơn?”

Thái y run rẩy, lau mồ hôi trán: “Hầu gia… nếu, nếu nhanh… chỉ …”

Giọng ông run rẩy, như điều gì đó dám .

“Chỉ gì? Mau !” Tạ Mạnh Hằng nghiêm giọng.

Thái y “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, đầu đ/ập nền gạch lạnh lẽo: “Chỉ … lấy m/áu đầu tim, mới thể lấy đủ lượng, và hiệu quả thuốc là nhất…”

Tim đột nhiên đập mạnh, trong tích tắc như rơi xuống vực sâu băng giá.

Tạ Mạnh Hằng chút do dự lệnh: “Vậy thì lấy m:áu đầu tim!”

Thái y kinh hãi, vội vàng khuyên can: “Hầu gia nghĩ kỹ! Lấy m/áu đầu tim, tổn thương nguyên khí lớn, sơ suất một chút sẽ tổn thương căn bản, e rằng sẽ để nhiều bệnh căn, dù chỉ một chút gió mưa cũng thể nguy hiểm đến tính m/ạng!”

Tạ Mạnh Hằng chần chừ một thoáng.

Chỉ là một thoáng.

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, cuối cùng vẫn về hướng viện của Kiều Lan Tâm, nghiến răng : “Lấy . Ta thể để Lan Tâm và đứa trẻ trong bụng nàng gặp dù chỉ một chút rủi ro.”

“Còn về Thời Vũ… nàng thể chất . Hơn nữa, sẽ chăm sóc nàng cả đời.”

Ta trơ mắt con d/ao sắc lạnh chế tạo đặc biệt, từ từ tiến gần đến ngực .

Cảm giác lạnh lẽo truyền đến, đó là nỗi đau x/é l/òng.

Ta cắn chặt môi , nếm vị tanh ngọt của m/áu.

Ngực kh/oét một lỗ lớn, chảy xối xả chỉ là m/áu ấm nóng.

Mà còn là tất cả tình yêu si mê mà đã dành cho Tạ Mạnh Hằng trong những năm đó.

Cùng với sự mất mát của m/áu, từng chút một, lạnh , đông cứng .

Cuối cùng hóa thành hư .

Tạ Mạnh Hằng khi lấy đủ m/áu, thèm một cái, vội vã .

“Tạ Mạnh Hằng…” dùng chút sức lực cuối cùng kéo vạt áo của .

Bước chân khựng , mày nhíu chặt, bực bội đầu : “Lại làm nữa?”

“Chúng … hòa ly!”

Tạ Mạnh Hằng “chậc” một tiếng, hất tay : “Đến lúc nào mà còn giở cái trò con nít ! Ta đã sẽ đền bù cho nàng ? Nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi .”

Hắn sải bước rời chút lưu luyến.

Ta bóng lưng biến mất ngoài cửa, tự giễu nhếch mép.

Đến lúc , ngay cả hai chữ hòa ly, mặt cũng trở nên yếu ớt và vô nghĩa.

Loading...