Sau Khi Có Thuật Đọc Tâm, Tôi Đá Tra Nam
Chương 1
1
Ngày tôi sốt cao, Lục Kỳ đã xin nghỉ phép để ở nhà chăm sóc tôi.
Không biết anh ấy học công thức ở đâu, sau đó lúi húi nấu trà gừng đường nâu cho tôi và nói rằng uống nó có thể hạ sốt.
Khi anh đang bận rộn trong bếp, trong đầu tôi đột nhiên vang lên giọng nói của anh.
“Dù sao cô ấy cũng không thích uống nước đường nâu. Khi cô ấy từ chối mình sẽ thuận lý thành chương đưa cho Tiểu Nhã.”
??
Tôi choáng váng một lúc.
Khi tôi ngước lên nhìn Lục Kỳ đầy nghi ngờ, anh ta bước tới.
“Yến Nhan, uống lúc còn nóng.”
Anh đang cầm bát, vẻ mặt như thường lệ, vô cùng dịu dàng.
Anh ấy bắt gặp ánh mắt của tôi và nở một nụ cười ấm áp.
Rồi anh đưa nó vào miệng tôi:
“Mặc dù hương vị có chút khó chịu, nhưng hiệu quả rất tốt, cố gắng chịu đựng, uống rồi ngủ một giấc dậy sẽ thấy khỏe hơn.”
Tôi nghĩ rằng những gì vừa nghe thấy chỉ là ảo giác do sốt cao.
Vào lúc tôi đưa tay nhận lấy cái bát, giọng nói của Lục Kỳ lại vang lên bên tai tôi.
[Từ chối nhanh lên! Không phải cô ghét nhất mùi này sao?]
Bàn tay giơ lên dừng lại.
Tôi vô thức gãi tai, nghi hoặc nhìn anh.
[Cô gãi tai làm gì? Cô như thế này! Nếu cô không có tiền, tôi cũng sẽ lười dỗ dành cô.]
Khi tôi nhìn anh lần nữa, anh lộ ra vẻ lo lắng:
“Sao vậy? Em không thích mùi này à? Vậy em có muốn…”
“Em sẽ uống!” Tôi buột miệng.
Anh sửng sốt: “Em nói cái gì?”
“Em nói em sẽ uống.”
Tôi cầm bát và uống hết.
“Mình vừa nhìn thấy cái gì thế này? Cô ấy đã bao giờ uống nước đường nâu? Không lẽ là bị mình làm cho cảm động, nhưng tiểu Nhã thì sao đây, cô ấy sẽ gây chuyện với mình mất”
Anh ta cầm bát với vẻ mặt bình thường.
Sau đó, anh ta đưa tôi về phòng và ra ngoài.
“Mình thật tuyệt vời, một chút nước đường nâu đã có thể dỗ dành cô ấy. Khi cô ấy khỏe lại, ít nhất mình cũng muốn có một chiếc ô tô.”
Mắt tôi dõi theo bóng lưng anh ta bước đi, đầu óc tôi trống rỗng.
Tiểu Nhã là người bạn thân nhất của tôi trong 5 năm.
Hôm trước khi cùng đi mua sắm, chúng tôi lần lượt lên cơn sốt cao.
Hôm nay, sau khi Lục Kỳ ra ban công nghe điện thoại, anh ấy trở lại và nói với tôi rằng anh đã xin nghỉ phép để ở nhà chăm sóc tôi.
Nếu những gì vừa xảy ra không phải là sự tưởng tượng của tôi.
Phải chăng giữa Lục kỳ và tiểu Nhã có điều gì đó?
2
Vào lúc tôi đang suy nghĩ, điện thoại di động của Lục Kỳ ở ngoài nhà vang lên.
Tôi lặng lẽ ra khỏi giường và lặng lẽ mở cửa.
Tôi nhìn thấy Lục Kỳ đang lén la lén lút cầm điện thoại đi vội vào phòng tắm.
Khi tôi đến gần cửa, đã nghe thấy những lời tử tế an ủi của anh phát ra từ bên trong.
“Cục cưng, đừng tức giận, cô ta đã uống bát nước đường nâu đó.”
“Ai biết được nguyên nhân khiến cô ta tự nhiên phát rồ là gì? Rõ ràng cô ta không thích uống loại nước này.”
“Ngay bây giờ, anh sẽ nấu bát khác ngay, em đợi anh nhé.”
Sau đó là vô số lời yêu thương khiến tôi nổi da gà.
Tôi nhìn đi chỗ khác, quay người bỏ đi trước khi anh cúp máy.
Khi trở về phòng, toàn thân tôi lạnh buốt.
Nghĩ đến điều vừa nghe, tôi rơi vào trầm tư.
Tôi và Lục Kỳ ở cùng nhau là vì được tiểu Nhã giới thiệu.
Đã thích nhau thì tại sao tiểu Nhã lại còn giới thiệu Lục Kỳ cho tôi?
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi buồn và không thể thở được.
Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, ngồi dậy được một lúc, mùi nước đường nâu lại từ ngoài phòng truyền vào.
[Chắc cô ấy đã ngủ rồi. Nếu bây giờ mình ra ngoài sẽ không bị phát hiện.]
Mùi càng lúc càng nồng nên tôi đứng dậy mở cửa.
Anh ấy đang ngâm nga một bài hát và gói cái bát lại.
Anh ta có vẻ đang có tâm trạng vô cùng tốt.
Khi nhìn thấy tôi bước ra, anh ta sững sờ vài giây.
Đôi tay đang đóng gói đột nhiên dừng lại, trên mặt anh hiện lên một thoáng hoảng sợ.
Rất nhanh, anh đã lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu mỉm cười với tôi:
“Em dậy rồi à? Em không ngủ được sao?”
Tôi cúi đầu, ánh mắt rơi vào hộp:
“Anh vừa đưa cho em uống, sao lại nấu lại?”
Lục Kỳ đã nghĩ ra cái cớ, vội vàng trả lời:
“Đây không phải là vì chiếu cố em sao? Anh phải nấu một chút uống để đề phòng.”
Nói đến đây, anh mỉm cười trìu mến:
“Bằng không, nếu anh bệnh, ai sẽ chăm sóc em?”
“Ồ.” Tôi gật đầu, “Vậy em muốn nhìn thấy anh uống hết.”
Anh giật mình, ngập ngừng:
“Em về phòng trước nhé? Ngoài trời lạnh lắm, lát nữa anh sẽ từ từ uống.”
“Em không lạnh.”
Tôi dựa vào khung cửa nhìn anh cười nửa miệng:
“Sao trong bếp lại lạnh? Em chỉ muốn nhìn anh uống thôi.”
[Anh không biết uống thứ này kinh tởm đến thế nào đâu. Vừa rồi tôi suýt nôn ói. Tôi cũng muốn xem cảm giác của anh sau khi uống thứ này.]
Anh dừng lại, vẻ mặt nghiêm nghị.
[Chết tiệt, tôi bị dị ứng với gừng. Nó sẽ không giết chết tôi chứ! ]
“Uống đi, thật sự có tác dụng. Vừa uống xong em đã đổ mồ hôi.”
Tôi đã hành động một cách kiên quyết.
Sau vài lần do dự, anh ấy nhìn tôi thật sâu và quyết định.
[Quên đi! Không uống hết thì không xong với cô ta được!]
Sau đó anh ta bưng bát lên và uống hết.
Sau khi xác nhận rằng anh ta đã nuốt hết mọi thứ, tôi hài lòng trở về phòng.
Dựa trên sự hiểu biết của tôi về tiểu Nhã và tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ không bỏ cuộc cho đến khi uống trà gừng hôm nay.
3
Quả nhiên, nằm xuống chưa đầy một giờ, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.
Qua khe cửa, một bóng đen dừng lại bên ngoài phòng ngủ của tôi trong giây lát.
Cùng lúc đó, giọng nói của Lục Kỳ lại vang lên.
[Sau một thời gian vật lộn lâu như vậy, chắc cô ta đã ngủ rồi.]
Tôi nheo mắt nhìn tay nắm cửa được xoay nhẹ nửa vòng.
Ngay sau đó, tiếng cửa phòng được mở ra.
Lục Kỳ nhìn vào bên trong bằng một mắt qua khe cửa.
[Trời tối như vậy, chắc chắn cô ấy đã ngủ rồi, nếu không nhất định cô ấy sẽ nghịch điện thoại.]
Anh đóng cửa lại và lặng lẽ bước đi.
Một lúc sau, mùi hành, gừng, nước đường nâu nồng nặc từ ngoài nhà bay vào.
Nghe anh tắt lửa và đổ nước đường nâu vào hộp, tôi vội mở cửa.
“Sao lại nấu món này nữa?”
Lục Kỳ đang tập trung thu dọn đồ đạc thì bị giọng nói của tôi làm cho giật mình.
Khi quay lại và nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ta đột nhiên mở to và cơ thể trở nên cứng đờ.
Anh ta sợ hãi đến mức đứng trước hộp đựng và cố gắng che khuất tầm nhìn của tôi.
[Hôm nay mình gặp vận hạn à? Xong thật rồi?]
“Anh nấu món này cho ai? Anh không muốn đưa nó cho cô nào đó phải không?”
Tôi liếc nhìn cái hộp, trong giọng điệu có chút giễu cợt.
“Em đang nói cái gì vậy? Làm sao anh có thể có cô gái khác được?” Anh nhanh chóng phủ nhận.
“Vậy thì……….. không lẽ anh vẫn muốn uống nó?”
“Ừ.” Anh làm theo lời tôi và nhanh chóng thừa nhận.
“Anh vừa uống xong thấy ngon nên lại làm thêm một bát nữa.”
Nói xong, anh đưa cho tôi như thể đang nhận công:
“Yến Nhan, anh thấy em chưa đổ mồ hôi nhiều lắm, nên uống thêm một chút.”
[Uống đi, uống nhanh đi.]
Đôi mắt anh tràn đầy khao khát.
Tôi cười nhẹ đẩy ra: “Anh uống đi, anh thích.”
Anh liếc nhìn trà gừng trong tay và khẽ cau mày.
Sau một hồi loay hoay, anh ấy lại đưa nó cho tôi:
“Hay là em uống đi? Dù sao thì cơn sốt của em vẫn chưa thuyên giảm. Cái này tốt cho em đấy.”
[Chết tiệt, cô nên uống nó đi. Vừa rồi cô uống dứt khoát lắm mà.]
“Không.” Tôi mỉm cười rạng rỡ với anh ấy.
“Đây là anh tự nấu, nhưng em không uống nổi nữa. Anh biết đấy, em không thích mùi vị đó.”
“Thật sự?”
[xong rồi, xong rồi, nếu tôi bị dị ứng thì tìm thuốc ở đâu bây giờ?]
Anh dừng lại khi đưa cái bát lên miệng.
Giọng anh có chút khóc, giọng điệu đầy tuyệt vọng:
“Em thực sự không muốn uống nữa à?”
Tôi gật đầu và nói với giọng bình thường: “Em thực sự không uống nổi nữa.”
Anh ấy trông có vẻ bối rối.
Dưới cái nhìn của tôi, anh ta lấy hết can đảm uống sạch sẽ.
Đêm, tôi đang ngủ ngon lành.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa khẩn cấp:
“Yến, cùng anh đến bệnh viện, hình như anh bị dị ứng nặng.”
Tôi mở cửa.
Mặc dù đèn không bật nhưng dưới sự phản chiếu của gạch lát sàn phòng khách, có thể thấy trên người anh có rất nhiều vết mẩn đỏ.
Tôi im lặng một lúc rồi thành thật nói:
“Anh đi một mình được không? Trong khoảng thời gian này, em sợ ra ngoài sẽ lây bệnh cho người khác.”
4
Đó là một giấc ngủ vô cùng thoải mái.
Có lẽ đường nâu, hành lá và trà gừng thật sự có tác dụng.
Tôi toát mồ hôi vào buổi sáng và nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường.
Vừa mở cửa, bất ngờ xuất hiện một khuôn mặt như đầu heo.
“Lục Kỳ? Anh về rồi à?”
Khuôn mặt trước mặt tôi không chỉ sưng tấy như heo mà còn có những vết mẩn đỏ lớn.
Ngay cả mặt cũng đỏ bừng đến đáng sợ.
Có vẻ như đang bị sốt.
Lúc này anh đang ngồi trên sô pha, loay hoay kéo cổ áo và bôi thuốc lên vai.
Nghe thấy động tĩnh, anh chợt quay lại, hưng phấn:
“Yến Nhan, em tỉnh rồi à? Mau giúp anh bôi thuốc.”
Tôi đứng đó, giả vờ sửng sốt:
“Sao sưng lên thế này?”
Tôi bước tới và lấy miếng bông gòn từ tay anh ta.
Tôi bôi thuốc lên đó và ấn mạnh vào vai anh ta.
“Đau, đau quá, Yến Nhan, sao em dùng lực mạnh như vậy?”
Anh không thể không thở dốc và hét lên đau đớn.
Anh giải thích với vẻ mặt ngơ ngác:
“Nửa đêm anh đến để khám dị ứng nhưng lại gặp một nhóm người sốt cao chen chúc trong bệnh viện. Anh không được chăm sóc tốt cho nên đã bị nhiễm trùng. Bị nhiễm virus và bây giờ anh lại bị sốt. ”
“Thật sự?”
Tôi sờ trán anh với vẻ mặt ngạc nhiên, rồi sờ lưng anh rồi kêu lên:
“Trời nóng quá, sao anh không nhanh nằm xuống đi.”
Anh ta có vẻ hơi mệt mỏi, gật đầu và ngoan ngoãn đi vào phòng.
Vừa định rời khỏi phòng, anh đột nhiên nói:
“Yến Nhan, hôm nay em có ở nhà không?”
Cùng lúc đó, giọng nói của Lục Kỳ lại vang lên.
[Tốt nhất là đi ra ngoài đi. Nếu không, Tiểu Nhã sẽ không nhìn thấy bộ dạng này của tôi, sẽ không tin rằng tôi bị bệnh.]
Tôi hiểu.
Lắc đầu, tôi mỉm cười dịu dàng với anh:
“Anh nghỉ ngơi trước đi. Em đi siêu thị. Em ốm hai ngày, ở nhà gần hết đồ ăn rồi.”
Đôi mắt anh lập tức sáng lên, sau đó hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn:
“Em đi trong bao lâu?”
Có lẽ nhận ra giọng điệu của mình quá vui vẻ nên tỏ ra bất lực:
“Hiện tại anh cảm thấy hơi không khỏe, anh cảm thấy mình không thể sống thiếu em.”
Tôi nhìn thời gian, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:
“Có lẽ em phải đến siêu thị xa nhất. Ở đó ít người hơn và nhiều đồ hơn. Nhanh nhất sẽ mất hai giờ.”
Đủ thời gian cho anh ta.
Tôi mỉm cười trấn an anh:
“Đừng lo lắng, nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ gọi cho em, em sẽ quay lại ngay khi có thể.”
Trước khi ra ngoài, tôi bật máy ghi âm và đặt ở phòng khách.
Tôi sợ anh ta không nghe thấy nên khi ra ngoài, tôi đóng sầm cửa lại thật mạnh.
Sau khi làm tất cả những điều này, tôi vỗ tay và rời khỏi nhà với tâm trạng sảng khoái.