Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Sau Khi Có Thuật Đọc Tâm, Tôi Đá Tra Nam

Chương 3



10
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, người quản lý cửa hàng giao hợp đồng và mỉm cười nhìn Tiểu Nhã:

“Vậy bên mình ai sẽ trả tiền?”

Đôi mắt như dao của Tiểu Nhã rơi vào Lục Kỳ.

Lục Kỳ lau mồ hôi, đi đến góc tường bấm điện thoại.

Một lúc sau, điện thoại di động của tôi reo lên.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi bình tĩnh nhấc máy.

Giọng Lục Kỳ có phần nịnh nọt:
“Yến Nhan, hôm nay anh đi xem xe, cũng thích một chiếc rồi, nhưng đặt cọc là 50.000 nhân dân tệ. Giờ em chuyển cho anh nhé?”

“50.000?” Tôi giả vờ sửng sốt.

“Xe gì mà phải đặt cọc 50.000? Hơn nữa không phải anh nói mấy ngày nay sẽ đi xem thêm nữa sao, sao lại quyết định nhanh như vậy?”

Anh hạ giọng, do dự một chút:
“Anh rất thích nó. Đây là phiên bản giới hạn và anh đã mua thêm một số dịch vụ giá trị gia tăng nên phải trả thêm một chút cho nó.”

“Nhưng…” Tôi ngập ngừng.

“Đột ngột như vậy, một lúc em không thể lấy ra nhiều như vậy được, nếu không thì anh trả tiền đặt cọc trước, ngày mai, ngày mốt em sẽ thu xếp để chuyển cho anh.”

Anh sửng sốt: “50.000 tệ anh cũng không có?”

“Anh biết đấy, tiền của em đều được quản lý tài chính. Từ quản lý tài chính, mỗi ngày chỉ có thể chuyển 10.000 tệ, nhiều nhất là 40.000 tệ.”

Thấy anh lưỡng lự, tôi nói thêm:
“Anh thấy như vậy được không? Em sẽ mượn bố em một ít và sẽ chuyển cho anh.”

Anh ta không thích ông ấy lắm, khi nghe nhắc đến bố tôi, anh ta nhanh chóng từ chối:

“Không, không, không thành vấn đề. Anh sẽ trả tiền trước. Anh sẽ đợi vài ngày. Không sao cả.”

“Được.” Tôi gật đầu.

“Vì anh đã mua xe rồi nên hôm nay hãy đi xem nhà nhé, sau đó em sẽ chuyển tiền cho anh.”

Hai năm ở cùng Lục Kỳ, tôi mua cho anh ta rất nhiều thứ, nhưng lại không chuyển nhiều tiền cho anh ta.

Sau khi cúp điện thoại, anh kéo Tiểu Nhã sang một bên và lấy điện thoại di động ra cho cô xem:

“Mấy ngày nữa tiền của Yến Nhan mới được chuyển tới. Toàn thân anh chỉ có 8.000 tệ. Em trả trước đi được không?”

“Tại sao anh chỉ có ít tiền như vậy?”

Tiểu Nhã không tin và giật lấy điện thoại của Lục Kỳ.

Sau khi xem qua tất cả các ứng dụng, mức độ tức giận của cô ấy đã lên đến đỉnh điểm:

” Đồ vô dụng. Sau khi hẹn hò với Yến Nhan lâu như vậy, anh chỉ có 8.000 tệ?”

“Em à, em xem thời gian này anh đã tiêu bao nhiêu tiền cho em, sao anh còn có tiền?” Lục Kỳ gần như nói với giọng cầu xin.

Khi nghĩ đến việc lấy ra hơn 40.000 nhân dân tệ, Tiểu Nhã dường như lại nản lòng, cô ngập ngừng đứng đó và nói.

“Vậy hôm nay chúng ta không mua? Đợi vài ngày, tiền của Yến Nhan tới, chúng ta sẽ đi mua sau.”

Cô ta đang định kéo Lục Kỳ ra ngoài thì có người ngăn cô ta lại.

Người quản lý cửa hàng mỉm cười nhìn họ và lắc hợp đồng trên tay:

“Hai người không đi được? Hợp đồng đã được ký kết, giấy trắng mực đen, đã có hiệu lực.”

Hợp đồng được ký dưới tên của Tiểu Nhã.

Hầu hết mọi người xung quanh đều tới đây để mua ô tô.

Nghe thấy có cãi vã, họ lần lượt nhìn sang.

Tiểu Nhã cắn môi một lát, đành miễn cưỡng lấy điện thoại ra, từ trong thẻ chuyển 40.000 cho Lục Kỳ.

Sau khi rời khỏi cửa hàng 4S, Tiểu Nhã quay đầu lại và nhìn Lục Kỳ bằng ánh mắt hình viên đạn.

Sau khi bị Tiểu Nhã mắng, Lục Kỳ cũng tức giận nhìn cô ta:
“Em là người đòi ký hợp đồng và giờ em đang đổ lỗi cho anh.”

Sau một hồi náo loạn như vậy, hai người không còn hứng thú đi xem nhà nữa mà chỉ quay về nhà của mình.

11
Buổi tối về đến nhà, Lục Kỳ chăm chú hơn mấy ngày trước, bưng trà rót nước cho tôi, nhưng lại không nói gì về vụ tiền cọc.

Chỉ là thỉnh thoảng giọng nói của anh ấy vang lên bên tai tôi:

[Mình phải dỗ dành Yến Nhan thật tốt, sớm có tiền, Tiểu Nhã sẽ đối xử tốt với mình hơn.]

[Không biết khi nào mới mua được nhà. Mua càng sớm càng tốt, cô ấy sẽ yên tâm hơn]

Tôi nhìn anh ta mỉm cười:

“Mấy ngày nữa, công ty sẽ có một khoản tiền. Khi có tiền, chúng ta sẽ mua nhà.”

Anh ta dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khó giấu.

[Thật tốt! Lát nữa mình sẽ đi nói chuyện với Tiểu Nhã, trấn an cô ấy một chút.]

Vào buổi tối, tôi dùng điện thoại di động của Lục Kỳ để lên mạng và đúng như dự đoán, tôi đã nhìn thấy Tiểu Nhã.

“Tôi đã mua một chiếc ô tô và tôi không bao giờ muốn nói chuyện với những người không có ô tô nữa”.

Hình ảnh kèm theo là hợp đồng mua bán xe ngày hôm nay, không quên để lộ logo xe ở góc trên bên phải hợp đồng.

Phía dưới có rất nhiều bình luận, đều yêu cầu ôm, ghen tị.

Khi tôi dùng điện thoại di động của mình để tìm kiếm, vẫn chỉ còn lại những bức ảnh selfie của vài ngày trước.

Tôi không thể không cười khẩy.

Cô ta không quên chặn tôi.

Tôi vẫn chưa mua quà sinh nhật đã hứa với cô ta nên đã nhờ một người bạn đặt ngẫu nhiên một chiếc túi và điền địa chỉ của Tiểu Nhã.

Sau khi làm tất cả những điều này, tôi tắt điện thoại và lên đường đến thành phố tiếp theo trong vài ngày vào ngày hôm sau.

Tôi đã không xuất hiện trước mặt họ cho đến ngày tổ chức tiệc sinh nhật của Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã đang chào đón khách.

Cô ta nhìn lên và thoáng thấy tôi, khuôn mặt dừng lại một giây, nhưng rồi nhanh chống lấy lại bình tĩnh và nở nụ cười giả tạo.

“Yến Nhan, cậu về rồi à? Cậu đi đâu nhiều ngày như vậy? Tại sao sau khi tớ gửi tin nhắn WeChat cho cậu, cậu không trả lời?”

Nói đùa.

Cô có thể liên lạc với tôi sao?

Tôi chỉ đang tránh mặt cô thôi.

Lục Kỳ ở một bên vẻ mặt lo lắng.

“Yến Nhan, em đã đi đâu vậy? Tại sao anh không thể gọi điện thoại cho em và em cũng không trả lời WeChat?”

[Mình sợ chết khiếp. Mình tưởng Yến Nhan đã bỏ chạy. Kết quả là mình nhận được rất nhiều ánh mắt như dao từ Tiểu Nhã, đêm nay dù thế nào đi nữa mình cũng phải đòi tiền Yến Nhan.
Được rồi, phải lấy được 50.000 tệ, như vậy mình sẽ không cần phải lo lắng đêm dài lắm mộng nữa].

Tôi nắm tay anh giả vờ không quan tâm:

“Sau khi khỏi bệnh em thấy buồn chán quá nên chạy ra ngoài chơi. Em xin lỗi vì đã không báo trước cho anh.”

Anh ta thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy lần sau em không được tắt điện thoại, anh phải liên lạc với em mới yên tâm.”

“Được.” Tôi gật đầu, “Em hiểu rồi.”

Tiểu Nhã mời rất nhiều bạn cùng lớp, chắc là để chứng tỏ rằng cô ấy đang sống tốt như thế nào, hôm nay cô ấy đặc biệt mặc một bộ trang phục hàng hiệu.

Sau vài ly rượu, tâm trạng cô trở nên phấn chấn.

Cô nâng cao ly rượu, hai má ửng hồng.

Giữa những lời khen nối tiếp nhau từ các bạn trong lớp, tôi dần có chút lạc lõng.

“Mình hiện tại sống rất tốt, cơm ăn áo mặc không lo lắng, lại có một người đàn ông yêu thương mình.”

“Khi đến lúc, mình sẽ đãi mọi người một bữa tiệc cưới linh đình nhé.”

Ánh mắt cô ta mơ hồ hướng về phía Lục Kỳ.

Lục Kỳ cúi đầu, tỏ vẻ có lỗi.

Tôi bước tới với chiếc cốc trên tay.

Chương trước Chương tiếp
Loading...