Sau Khi Có Thuật Đọc Tâm, Tôi Đá Tra Nam
Chương 5
17
Khi tôi quay lại, tủ đã trống rỗng.
Dường như hai người họ đã có ý định trở mặt với tôi.
Không ngần ngại, tôi gọi cảnh sát.
Khi cảnh sát tìm thấy Tiểu Nhã, cô ta vẫn đang ở trong cửa hàng đồ cũ, mặc cả với chủ cửa hàng để bán chiếc túi của tôi.
Cô ta bị đưa về đồn cảnh sát ngay tại chỗ, tất cả đồ ăn trộm cũng bị thu giữ.
Khi tôi nhìn thấy Tiểu Nhã ở đồn cảnh sát, niềm kiêu hãnh trước đây của cô ta đã biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi, xấu hổ và tức giận.
Cô ta ngồi đó, mắt rưng rưng:
“Yến Nhan, tớ thực sự sai rồi, là Lục Kỳ, anh ấy nói cậu muốn chia tay với anh ấy, anh ấy nói đồ đạc trong nhà tớ muốn lấy gì thì lấy. Vì vậy, tới mới tới đó lấy đồ của cậu.
“Cậu cho tớ biết con số, tớ sẽ đền bù cho cậu, đưa cho cậu mọi thứ còn nguyên vẹn. Tớ còn trẻ như vậy, không thể có tiền án được. ”
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của cô ta, nụ cười trên mặt tôi nhạt đi một chút.
Vốn dĩ tôi thực sự coi cô ta như bạn thân của mình, tôi sẵn sàng mua bất cứ thứ gì chỉ cần cô ta muốn.
Tiếc thay, cô ta không những hưởng thụ mọi thứ như lẽ đương nhiên mà còn muốn lừa gạt tôi.
Thấy tôi không lên tiếng, sắc mặt cô ta có chút tái nhợt:
“Yến Nhan, cậu giàu như vậy, không nên so đo với tớ đúng không? Tớ cầu xin cậu, thả tớ đi, tớ sẽ nhường Lục Kỳ lại cho cậu”
“Nhường cho tôi?” Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ta ra.
“Cô coi Lục Kỳ như đồ vật, hay coi tôi là kẻ ngốc? Cô cho rằng tôi quan tâm đến một kẻ bẩn thỉu như vậy sao?”
Cô ấy không nói gì, và nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt u ám.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên.
“Cô muốn ép tôi vào đường cùng sao, cô liền nghĩ cũng không được.”
Khi giọng nói vừa rơi xuống, cô ấy lao về phía tôi với khuôn mặt hung dữ và đôi mắt đỏ hoe.
Tôi nhanh chóng cúi mắt và nhanh tay nhét con dao vào tay cô ta, rồi hét với người bên cạnh:
“Chú cảnh sát, cô ta có dao, cô ta muốn giết tôi!”
Thực ra đó chỉ là một con d.ao tỉa lông mày nhỏ mà tôi mang theo bên mình, nhưng cô ta vẫn bị ném xuống đất và con da.o tỉa lông mày bị tịch thu.
2
Cô bị đè xuống đất và hét lên như điên:
“Tại sao cô lại đắc ý như vậy chỉ vì có một ít tiền? Cô chưa bao giờ coi tôi là bạn thân của mình sao?”
Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi cười giận dữ:
“Bạn thân? Đừng xúc phạm từ này nữa.”
Sau khi rời đồn cảnh sát, tôi gặp Lục Kỳ ở cửa.
Có vẻ như anh ta đang đợi tôi.
Anh ta nhìn thấy liền chạy tới quỳ xuống trước mặt tôi.
“Yến, anh cầu xin em, tha cho Tiểu Nhã đi, đừng ép cô ấy nữa có được không. Dù sao thì em cũng chẳng mất gì cả, anh cũng sẽ chia tay cô ấy, sau này anh sẽ đối xử tốt với em.”
Anh quỳ xuống đất van xin:
“Thật ra anh đã muốn chia tay cô ấy từ lâu rồi, nhưng anh không muốn nhìn thấy cô ấy vào tù. Chuyện này đã qua rồi, chúng ta hãy bỏ qua quá khứ được không?”
Cùng lúc đó, tôi lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
[Mình không muốn xe và nhà nữa. Tiền đặt cọc mất rồi thì thôi đi. Nếu Yến Nhan có thể tha thứ cho mình lần này, mình nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Tôi không nhịn được cười: “Mặt của anh đáng giá bao nhiêu?”
Nhìn anh khoanh tay, tôi mỉm cười bình tĩnh:
“Lục Kỳ, anh có biết tại sao cô ta lại một mình đến cửa hàng đồ cũ không?”
Hôm đó họ lấy đồ đạc của tôi lúc đó tôi còn đang ở dưới nhà.
Khi họ đi xuống tầng dưới, tôi tình cờ nghe thấy giọng nói của Tiểu Nhã.
[Lục Kỳ không còn tác dụng nữa. Một khi mình bán những thứ này, mình sẽ lấy tiền và rời đi.]
Lục Kỳ có vẻ bối rối:
“Cô ấy nói đi hai người quá gây chú ý, cô ấy đi một mình sẽ thuận tiện hơn.”
Tôi gật đầu.
Vì anh ta sẵn sàng tin tưởng Tiểu Nhã nên hãy để anh ta mãi là một kẻ ngốc.
Anh muốn nói gì nữa thì tôi quay lại, mỉm cười điềm tĩnh:
“Nhân tiện, tôi quên đề cập rằng cửa hàng 4S nơi anh mua xe là của gia đình tôi.”
18
Hai ngày sau, tôi vừa tan sở thì gặp một vị khách không mời mà đến đang đứng trước cửa công ty.
Người đến có mái tóc hoa râm, lưng còng và phải chống gậy.
Ông tự giới thiệu mình là cha của Tiểu Nhã.
Vừa ngồi xuống, ông lấy từ trong túi ra một mảnh gì đó được gói trong tờ báo cũ:
Hai dòng nước mắt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt già nua của ông, giọng ông run run:
“Yến Nhan, đây là một ít tiền do gia đình tôi thu thập, chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ đưa con gái tôi về quê, cô không bao giờ gặp lại nó nữa, tôi sẽ không để cho con bé xuất hiện trước mặt cô.”
Ông ấy trông đau đớn và nước mắt lại rơi trên má:
“Tôi không biết làm sao con bé có thể trộm đồ. Cả nhà chúng tôi dành dụm tiền để nuôi con bé học đại học, chúng tôi cũng không nghĩ đến việc dựa dẫm vào con bé.Tôi muốn con bé thành công và giàu có nhưng không bao giờ muốn con bé lạc lối như vậy. ”
Tôi cảm thấy buồn bã, im lặng một lúc, đang định nói thì giọng nói của Lục Kỳ lại vang lên bên tai tôi.
[ Hy vọng Yến Nhan có thể nói chuyện một cách tử tế và đừng nhắc đến mình. Nếu nhà Tiểu Nhã gây rắc rối cho mình, thật không biết phải làm gì nữa.]
Theo tiếng động, tôi ngẩng đầu lên và nhìn Lục Kỳ với vẻ mặt nham hiểm.
Anh đang trốn trong góc nhìn cảnh tượng này.
Khi nhìn thấy tôi, anh ta sửng sốt, quay người lại và muốn bỏ chạy.
Tôi đứng dậy, chỉ vào anh ấy và hét với bố của Tiểu Nhã:
“Chú ơi, là hắn dẫn con gái chú đến chỗ cháu trộm đồ!”
19
Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại Lục Kỳ.
Trong vài tháng qua, cuộc sống của tôi dường như lại quay trở lại nơi nó bắt đầu.
Tiểu Nhã bị kết án vì tội ăn trộm.
Nhưng vì cuối cùng không gây ra nhiều thiệt hại nên chỉ bị kết án ba tháng.
Màn trình diễn đầy nước mắt của tôi ngày hôm đó trong bữa tiệc đã được các bạn cùng lớp của Tiểu Nhã ghi lại và đăng lên nhóm bạn cùng lớp của họ.
Tiểu Nhã có tiếng xấu.
Người bạn cho cô ta mượn tiền để trả cho bữa tiệc nghe được chuyện này, không tìm thấy Tiểu Nhã trả lại tiền nên ngày nào cũng tìm người chặn đường Lục Kỳ. Anh ta không có tiền nên đến 4S gây sự và yêu cầu hoàn lại tiền đặt cọc nhưng lại bị đuổi ra ngoài.
Không còn cách nào khác là phải đến chỗ Tiểu Nhã và bán gần hết những thứ anh đã đưa cho cô ta trước đó, lúc đó anh ta mới kiếm được tiền để trả nợ.
Cuối cùng, anh ta không thể chịu đựng được sự làm phiền của gia đình Tiểu Nhã nên đã nhờ bố mẹ gom tiền và gửi cho gia đình cô ta.
Sau này rất lâu tôi vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng anh ở tầng dưới công ty.
Đôi khi đó là những mẩu thuốc lá vương vãi khắp nơi, đôi khi đó là thứ anh ấy nhờ người khác truyền lại cho tôi.
Nhưng tôi thực sự không muốn liên lạc với anh ấy nữa nên lần nào tôi cũng đi đường vòng và đi cửa hông.
Thời gian trôi qua, không biết đồng nghiệp nào đã nói quá nhiều và tiết lộ tung tích của tôi.
Khi tôi bước qua cửa hông như thường lệ, tôi lại va phải anh ta.
Sắc mặt hốc hác, đầu tóc rối bù, quần áo giống như đã nhiều ngày chưa giặt.
Thấy xe tôi đang đến gần, anh ta bất ngờ lao ra từ góc đường và chặn trước đầu xe không chút do dự.
Tôi giật mình, phanh gấp và suýt bay ra ngoài.
Khi mở cửa bước xuống xe, tôi thấy anh ta trông có vẻ xấu hổ và vô lại, tôi không thể kìm nén được cơn tức giận trong lòng nữa.
“Anh không muốn sống nữa à?”
Nhưng anh vẫn bất chấp chặn xe, ánh mắt tối sầm hơn bao giờ hết:
“Yến, anh cầu xin em, xin em hãy cho anh một cơ hội nữa. Anh hối hận rồi. Sau khi em chia tay anh mới nhận ra người mình yêu là ai. Anh chỉ yêu duy nhất mình em”
“Thật sao?” Tôi nhìn anh chằm chằm.
“Anh đến với tôi vì Tiểu Nhã không còn cần anh nữa phải không?”
Sau khi Tiểu Nhã ra tù, cô phát hiện ra rằng tất cả đồ đạc của mình đã bị Lục Kỳ bán đi.
Cô đã cãi nhau lớn với Lục Kỳ và nghĩ rằng Lục Kỳ không còn hữu ích nên đã chia tay anh ta.
Anh sững sờ một lúc rồi lại nắm lấy tay tôi.
“Không, anh rất thích em. Sao em không đánh anh? Sau khi em nguôi giận, chúng ta vẫn có thể quay lại.”
Tôi bình tĩnh rút tay lại, cau mày nói:
“Lục Kỳ, chúng ta đã hoàn toàn chia tay rồi, từ nay về sau đừng tìm tôi nữa.”
Anh ta dường như bị thứ gì đó tấn công, và khuôn mặt anh ta lập tức tái nhợt.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh nói:
“Yến, ngay từ đầu anh chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy tiền của em, anh chưa bao giờ dùng số tiền đó cho bản thân mình.”
Giống như nghe được một chuyện cười lớn, tôi chịu đựng hồi lâu, cuối cùng phải bật cười.
Tôi gật đầu với anh:
“Được rồi, nếu anh thực sự yêu tôi, sao anh có thể bán tất cả những thứ tôi tặng cho anh trước đây.
Khi nhận được quà của tôi, anh mang chúng đến một cửa hàng đồ cũ và bán, quy đổi thành tiền và mua quà cho Tiểu Nhã.
Sau khi Tiểu Nhã vào tù, anh đã bán hết chúng để trả nợ.”
Cơ thể anh cứng đờ, như bị đóng đinh tại chỗ, miệng há hốc, hồi lâu không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, anh lẩm bẩm:
“Yến Nhan, xin lỗi.”
Vừa định quay lại xe, anh ta chợt tóm lấy tôi.
Anh ta cúi đầu, như thể đã làm sai điều gì, nhẹ nhàng nói: “Yến Nhan, anh thực sự hối hận, cầu xin em cho anh một cơ hội được không?”
Tôi bối rối trước vẻ ngoài của anh ấy nên nhướng mày:
“Thật sao? Nhưng Tiểu Nhã đến gặp tôi, cô ấy nói vẫn muốn ở bên anh.”
Anh sửng sốt: “Tiểu Nhã đến gặp em?”
Tôi đột nhiên cảm thấy chán nản và ném anh ta đi.
Anh lo lắng: “Yến Nhan, em yên tâm, anh sẽ nói rõ với cô ấy.”
Vài ngày sau, một người bạn gọi cho tôi và kể cho tôi nghe về điều này.
“Lục Kỳ không biết tại sao, nhưng anh ấy nói với Tiểu Nhã rằng người anh ấy yêu là cậu và yêu cầu Tiểu Nhã đừng làm phiền cậu nữa.
“Khi Lục Kỳ đi tìm cô ấy, bạn trai mới của cô ấy tình cờ cũng có mặt ở đó. Bạn trai mới của cô ấy tuy đầu trọc nhưng rất giàu có. Anh ta là một tay nhà giàu mới nổi.
“Anh ta cho rằng Tiểu Nhã vẫn có quan hệ với người yêu cũ nên bỏ đi ngay tại chỗ. Tiểu Nhã tức giận đến mức tìm đến một số tên côn đồ đánh và đẩy Lục Kỳ xuống mương.
“Đó là một cảnh tượng bi thảm. Khi được tìm thấy, anh ta bị gãy nhiều xương trên cơ thể và một chân bị gãy. Anh ta được đưa đến bệnh viện và ai cũng phải bịt mũi khi nhìn thấy .”
Sau khi nghe điều này, tôi cười một lúc.
Việc cô ta tìm đến tôi gây phiền phức chỉ là cái cớ mà tôi nghĩ ra để đuổi anh ta đi mà thôi.
Chỉ có Lục Kỳ, một kẻ ngốc, mới tin điều đó.
Ôi, thật là khốn khổ.
20
Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Lục Kỳ.
Trong điện thoại, giọng anh yếu ớt:
“Yến, lẽ ra anh không nên gọi cho em, nhưng anh đau quá. Em có thể đến bệnh viện thăm anh được không?”
Sự tò mò quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Sau khi do dự một lúc, tôi đồng ý.
Khi đến bệnh viện, anh là người duy nhất ở trong phòng bệnh.
Anh đang nằm trên giường nhìn ra cửa sổ.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, anh gần như theo phản xạ đứng dậy, cười toe toét nhìn tôi.
Cười: “Yến Nhan? Em tới rồi sao?”
Ánh mắt tôi nhìn anh: “Sao vậy? Anh bị đánh à?”
Anh ta bị bó bột ở chân và quấn một lớp gạc trên đầu.
Động tác của anh cứng đờ, có lẽ không ngờ tôi lại hỏi thẳng như vậy, nụ cười có chút gượng ép:
“ Là Tiểu Nhã, cô ấy tìm người đánh anh, nói anh khiến cô ấy mất bạn trai.”
Nói đến đây, khuôn mặt anh trở nên vui mừng:
“Yến Nhan, hôm nay em có thể tới, chứng tỏ em vẫn quan tâm đến anh phải không?”
[Yến Nhan là người mềm lòng, hôm nay tốt nhất là mình có thể tìm được cơ hội quay lại với cô ấy.]
Tôi lắc đầu: “Không có cơ hội quay lại đâu”.
Anh ta choáng váng.
Một lúc sau, nụ cười và giọng điệu của anh ta quay lại :
“Vậy em có thể ngồi với anh một lát được không? Anh muốn nói chuyện với em.”
[Chỉ cần Yến Yến chịu ở lại, liền có nghĩa là còn có cơ hội.]
Tôi cau mày:
“Anh không hiểu sao? Dù tôi có ở lại hay không thì cũng không có cơ hội.”
Anh hơi giật mình.
[Sao mình có cảm giác như cô ấy có thể đoán được suy nghĩ của mình vậy?]
Tôi gật đầu thừa nhận không chút do dự:
“Ừ, tôi có thể nghe được anh đang nghĩ gì.”
Anh ấy hoàn toàn choáng váng.
“Em nghe thấy anh đang nghĩ gì sao?”
“Phải.”
Ánh mắt anh lập tức cụp xuống:
“Vậy là em đã biết về anh và Tiểu Nhã từ rất sớm?”
“Phải.”
“Em biết được sau chuyện nước đường phèn đường nâu phải không?”
“Phải.” Bây giờ chuyện đã xảy ra, tôi nhanh chóng thừa nhận.
Nghe vậy, sắc mặt Lục Kỳ có chút cứng ngắc.
Anh im lặng một lúc rồi lại ngẩng đầu lên, giọng điệu có chút buồn bã:
“Nhưng… sau này em có thể nghe được rằng anh thực sự hối hận. Anh thực sự yêu em, Yến Nhan.”
Tôi ngắt lời anh:
“Thật xin lỗi, Lục Kỳ, nhưng tôi không bao giờ muốn nghe thấy giọng nói của anh nữa, tôi không còn yêu anh nữa.”
“Nhưng…” Anh lắp bắp một chút.
“Đó chỉ là anh đã sai lầm của anh, hiện anh cũng đã ở bệnh viện rồi, em chưa hả giận sao? Em thật sự không thể tha thứ cho anh sao?”
Tôi nhìn anh, giọng lạnh lùng: “Vô ích thôi. Anh cũng không cần phải nói gì cả.”
Tôi đứng dậy, bình tĩnh mỉm cười: “Như anh mong muốn, tôi đến đây để gặp anh lần cuối, cũng đã đến lúc tôi phải rời đi. Tạm biệt Lục Kỳ”
Nói xong, tôi chỉnh tề quay người bước ra khỏi cửa.
Có âm thanh của thứ gì đó rơi xuống đất phía sau anh.
Tôi không dừng lại và đi thẳng ra ngoài.
21
Sau đó, tôi nhận được tin từ một người bạn.
Danh tiếng của Tiểu Nhã tệ đến mức cô không thể tìm được việc làm sau khi ra tù, và những người bạn trai mà cô tìm được thì người sau tệ hơn người trước.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là sẽ có một ngày Tiểu Nhã đến gặp tôi.
Cô ấy quỳ trước cửa văn phòng của tôi và tát vào mặt mình nhiều lần, nói rằng cô ấy biết mình đã sai và lẽ ra cô ấy không nên làm tổn thương tôi.
Cô ấy cầu xin tôi tha thứ và cho cô ấy một việc làm.
Nhưng sau khi nghe được điều này, tôi đã nhờ người đuổi cô ấy ra ngoài.
Cô ta từng giới thiệu bạn trai của mình cho tôi để kiếm tiền. Có lẽ cô ta có thể làm điều gì đó thậm chí còn kỳ quặc hơn trong tương lai.
Tôi không muốn để lại bất kỳ rắc rối nào xung quanh.
Về phần Lục Kỳ, mỗi khi Tiểu Nhã khó chịu, cô ấy sẽ tìm người đánh anh ta.
Khi Lục Kỳ xuất hiện trong tầm mắt của tôi, phần lớn thời gian anh ấy đều bị bầm tím và sưng tấy.
Sau đó, anh ta không chịu nổi nữa nên đã thay đổi công việc và chuyển đi.
Trước khi chuyển đi, anh ấy nhờ người mang đồ đến cho tôi.
Tôi mở nó ra và đó là một đôi giày.
Không có gì đặc biệt, chỉ là một thương hiệu mà bạn có thể thấy ở khắp mọi nơi trong các trung tâm mua sắm.
Bên trong còn có một tờ giấy:
“Yến, nếu như em hối hận hoặc muốn quay lại thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm anh, chỉ cần em chịu bước đi bước này, sau này hãy để anh chăm sóc cho em . ”
Tôi nhìn tờ giấy và mỉm cười.
Chăm sóc tôi?
Không ngần ngại, tôi xé tờ giấy.
Tôi đã tặng đôi giày này cho cô gái mới vào công ty.
Đó chỉ là thứ mà một cô gái nhỏ tuổi thích, và tôi đã qua tuổi mặc đồ của thương hiệu này từ lâu rồi.
Làm sao những thứ đã hết hạn lại có thể xứng đáng với sở thích của tôi?
Còn về cảm xúc thì bây giờ hãy tạm gác chúng sang một bên.
Suy cho cùng, yêu và kiếm tiền cũng chẳng có gì thú vị.