Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Sau khi công lược thất bại, tôi chọn làm nữ chủ H văn - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:39:34

14.

 

Cố Tự lập tức bước lên chặn , nhíu mày hỏi: 

 

“An Âm, tại ?”

 

thẳng , chút né tránh.

Bình thản buông một câu: 

 

“Vì và Phó Hàm Đình mới ngủ với .”

 

thấy rõ ràng, gương mặt Cố Tự trong thoáng chốc trở nên trắng bệch. 

Đồng tử co rút, ánh mắt chứa đầy sự chấn động. 

 

Mất một lúc lâu, mới mấp máy môi. 

Nắm tay siết chặt, giọng kìm nén đến run rẩy: 

 

“Em là bạn gái của .”

 

nhếch môi: 

 

“Bây giờ thì nữa.”

 

Thấy Cố Tự còn định dây dưa, dứt khoát đổi chiến thuật. 

 

Gọi Phó Hàm Đình

 

 

15. 

 

Phó Hàm Đình ăn mặc chỉnh tề, bước tới kéo lòng. 

Thậm chí còn chút tủi mà trách móc: 

 

“Anh bảo để xử lý, mà em cứ chịu.”

 

Phó Hàm Đình nhập vai bạn trai nhanh đấy! 

 

Câu như một nhát dao, đ.â.m thẳng tim Cố Tự. 

 

Đôi mắt lập tức đỏ bừng. 

Không một lời, liền động thủ. 

 

Phó Hàm Đình chút e ngại, lập tức đánh trả. 

 

Lối tàu rộng như boong tàu. 

Hai đàn ông to lớn giằng co , thể thi triển hết sức. 

 

Một cú vấp chân. 

 

Nửa Cố Tự chênh vênh ngoài lan can. 

 

Phó Hàm Đình theo phản xạ vươn tay chụp lấy

kéo theo, mất trọng tâm. 

 

Trong nháy mắt. 

 

Cả hai cùng rơi xuống biển.

 

Toàn bộ du thuyền màn kinh động rớt tim ngoài.

 

16. 

 

Khi Cố Tự kéo lên khỏi mặt nước, m.á.u trán vẫn chảy ròng ròng. 

 

Phương Nhược ôm hộp cứu thương, nước mắt lã chã, gắt lên với

 

“Hứa An Âm, rốt cuộc chị là bạn gái của ai ?” 

“Anh Tự chảy nhiều m.á.u thế , chị thèm lấy một cái ?” 

 

thực sự thời gian để liếc dù chỉ một

còn bận giữ chặt vết thương cho Phó Hàm Đình. 

 

Lúc cả hai họ cùng rơi xuống biển, ai cũng trầy xước khắp cơ thể. 

 

Cánh tay của Phó Hàm Đình thương. 

Mặc dù vết rách sâu bằng Cố Tự, 

phạm vi thương rộng hơn nhiều. 

 

Nhìn cánh tay vẫn đang rỉ máu, bảo cởi hẳn chiếc áo sơ mi ướt nhẹp

Sau đó, dậy lấy thuốc trong hộp cứu thương. 

 

Phương Nhược đưa tay chặn

Gương mặt thanh thuần “bạch liên hoa” đầy nước mắt, 

Cố chấp trừng mắt

“Chị định gì? Anh Tự còn dùng mà.” 

 

nén xuống sự khó chịu, kiên nhẫn đáp lời cô

 

“Lượng thuốc ở đây đủ cho hai .”

 

Thế nhưng, điều cô là câu trả lời. 

dùng sức đè lên hộp cứu thương, nhất quyết để lấy đồ. 

 

chẳng thêm, trực tiếp đẩy cô sang một bên. 

thuận thế ngã xuống, 

Ôm n.g.ự.c thút thít. 

 

Lại diễn nữa.

 

lạnh lùng liếc cô , nhạt: 

 

“Động tí là lên cơn đau tim.”

“Yếu ớt như , ngoài gì? Cố tình té ngã hả?”

 

Nói xong, cầm thuốc bên Phó Hàm Đình. 

 

ngay khi cúi xuống, thấy…

Trên bả vai của , một vết sẹo dài. 

 

Đường khâu méo mó, thể thấy rõ vết thương khi đó từng vật nặng cứa sâu da thịt. 

 

ôm hộp thuốc, 

Ngẩn tại chỗ. 

 

Sao vị trí vết sẹo trùng hợp đến ?

 

 

17. 

 

Hôm đó, bọn bắt cóc vung gậy sắt đánh trúng ngay chỗ

 

mặc áo sơ mi đen. 

Lúc đó, sắp ch.ết, 

Chỉ thể cố gắng chống mí mắt nặng trĩu. 

 

Mơ hồ thấy Phó Hàm Đình mặc đồ đen, một xông hang ổ bọn bắt cóc. 

Không chút sợ hãi đón nhận từng cú đánh của bọn chúng. 

 

Có những đòn

Có những cú phản công

Cũng những , đánh trúng. 

 

thấy âm thanh vải áo xé rách. 

Thấy Phó Hàm Đình gậy sắt quất , đau đớn loạng choạng về phía

 

M.áu đỏ tươi nhỏ xuống nền đất bụi bặm. 

Tựa như đóa hải đường đỏ nở rộ trong đêm. 

 

Sau mỗi công lược thất bại, ký ức của phần lớn sẽ xóa

vẫn nhớ vết thương trán

 

Hôm đó, m.á.u hòa với nước mắt, nhỏ xuống mặt

Bàn tay ướt sũng, rõ là m.á.u nước mắt. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-cong-luoc-that-bai-toi-chon-lam-nu-chu-h-van/chuong-3.html.]

Vậy nên, 

Chẳng lẽ vết thương lưng chính là do ngày hôm đó?

 

tại

khởi động vòng công lược mới mà, 

Sao vẫn còn vết sẹo của

 

 

18. 

 

mở miệng định hỏi, 

Thì phía vang lên tiếng hốt hoảng của Cố Tự.

 

“Phương Nhược!” 

 

Phương Nhược lên cơn đau tim. 

 

Lần vẻ thật hơn. 

Nhìn cô dường như khó thở đến cầm cự nổi. 

 

Cố Tự màng đến vết thương của , lập tức đỡ cô dậy. 

Giục lái tàu nhanh chóng đầu trở bờ. 

 

“Anh Tự… em… em .”

 

Phương Nhược rơi nước mắt, sắc mặt tái nhợt: 

 

“Anh đừng trách chị An Âm…”

“Các đừng vì em mà hiểu lầm .” 

“Dù em chuyện gì, cũng do chị đẩy em.”

 

“Em đừng nữa, uống thuốc .”

 

Cố Tự lo lắng đút thuốc cho cô uống. 

 

Sau khi dùng thuốc trợ tim khẩn cấp, tình trạng của Phương Nhược mới khá hơn một chút. 

lúc , tàu vẫn đến bến. 

 

Cố Tự cởi tấm chăn , đắp lên cho Phương Nhược. 

 

Sau đó, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng

 

“Hứa An Âm, lập tức xin .”

 

 

19. 

 

ch.ết lặng tại chỗ. 

 

Trong đầu hiện lên hình ảnh thất bại trong công lược

 

Cố Tự bỗng dưng quát lớn giật

đầu

 

Phương Nhược đang tựa n.g.ự.c

Yếu ớt đến mức tự lo liệu nổi. 

 

Máu vẫn còn chảy trán Cố Tự, lúc trừng mắt tức giận, 

Trông đáng sợ. 

 

Lại càng khiến cho Phương Nhược trong lòng trông vẻ yếu đuối đáng thương hơn bao giờ hết. 

 

bỗng nhận

Có lẽ thể hiện tình yêu bằng hành động, 

Không

Mà chỉ là với mà thôi. 

 

Nghĩ đến việc công lược Cố Tự bốn

Đột nhiên cảm thấy… nhàm chán đến cực điểm. 

 

khẽ mở miệng, 

Thấp giọng một câu xin

 

“Xin .”

 

Dù Phương Nhược thật sự bệnh tim chỉ đang giả vờ, 

cũng còn quan tâm nữa. 

 

Bây giờ chỉ xử lý vết thương cho Phó Hàm Đình. 

 

ngay khi xuống, 

Cố Tự nổi giận: 

 

“Em mà giống xin ?” 

“Em Phương Nhược suýt nữa mất mạng ?” 

 

Anh tiến đến, kéo mạnh cổ tay

 

“Hôm nay mới trôi qua bao lâu?” 

“Cô hai phát bệnh vì em !” 

“Em coi mạng như trò đùa ?”

 

Cổ tay đau nhức vì Cố Tự bóp chặt, vùng vẫy thoát. 

Anh gầm lên, như thể nhồi nhét lý lẽ của đầu

 

Đạn mạc xuất hiện đầy màn hình: 

 

【Nam chính lo nữ phụ chuyện, sợ gia đình cô sẽ tha cho nữ chính đúng ?】 

【Phải đó, yêu nhiều nên trách nhiều thôi.】 

【Nữ chính, hiểu cho sự khổ tâm của nam chính nào.】 

【Có miệng mà chuyện tử tế, kiểu tình yêu ai mà cần? Nữ chính đúng kiểu ngược cổ điển .】 

 

bĩu môi, thẳng mắt Cố Tự, lạnh: 

 

“Cái bệnh tim yếu đến ?” 

“Chỉ trong thời gian ngắn mà phát bệnh tận hai .” 

“Nếu thật sự yếu thế, cô chắc trong ICU đấy.”

 

“Em…”

 

Cố Tự giơ tay lên, nhưng khựng giữa trung. 

 

chằm chằm bàn tay đang lơ lửng , nhếch mép

 

“Cố Tự, định gì?”

 

Anh định vì Phương Nhược mà đánh ?

 

“Xin Phương Nhược một cách chân thành.” 

 

Anh thu tay về, 

Lôi đến mặt Phương Nhược, 

Hoàn quan tâm loạng choạng suýt ngã. 

 

Phương Nhược ôm ngực, nhíu mày lắc đầu, giọng yếu ớt: 

 

“Anh Tự, đừng ép chị An Âm nữa, em thực sự .” 

 

rõ ràng thấy… 

Khóe môi cô khẽ nhếch lên đắc ý. 

 

Dường như cô hưởng thụsự quan tâm của Cố Tự dành cho

 

thẳng, gì. 

 

Cố Tự càng tức giận, đè giọng gằn xuống: 

 

“Hứa An Âm, đừng ép động tay.”

 

Ngay lúc đó, một giọng trầm thấp vang lên. 

 

“Cố Tự, xem ch.ết chắc?” 

 

Phó Hàm Đình dậy, 

Bước tới bên cạnh .

Loading...