SAU KHI LÂM VÀO KỲ PHÁT TÌNH, TÔI PHÁT HIỆN TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC CỦA MÌNH - CHƯƠNG 5: TÁC DỤNG PHỤ
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:56:07
Tiêu Thận, ... thật đầu óc lắm đúng ?
Đến mắt cũng mù theo luôn.
Nếu thì thể... thích xanh chứ?
【Há há há há há, mắt cục cưng trợn tròn hết cả lên kìa, lớn chừng từng thấy loại sinh vật kỳ lạ bao giờ.】
【Vốn dĩ chửi , nhưng nghĩ thì thấy Tiêu Thận cũng đáng thương, đầu óc còn mù, thật lòng với ổng thì cướp mất.】
【Cục cưng đừng sợ! Hộ hoa sứ giả đang đường đến , ba phút nữa là đến chiến trường ngay!】
Hộ hoa sứ giả?
Là Thẩm Hòe Tự?
Mắt sáng rỡ lên trong nháy mắt.
Vừa đầu cửa đợi , lập tức Tiêu Thận túm lấy cổ tay.
"Bạch Tuyết đang chuyện với đó, thái độ gì hả? Hửm?"
Cổ tay nắm lấy, theo bản năng "bốp" một tiếng, hất tay .
"Đừng đụng !"
Mặt Tiêu Thận lập tức đen xì.
"Nam Hy, dạo cho mặt mũi quá hả?”
"Còn dám đánh ? Để xem mà thèm để ý đến nữa thì lôi kéo lóc !"
Toàn cứng đờ.
Giang Bạch Tuyết vội vàng kéo , nước mắt lưng tròng.
"A Thận, đừng trách Hy Hy, đều là của tớ cả, Hy Hy đừng giận nha!"
Tiêu Thận dịu giọng: "Bạch Tuyết, đừng .”
"Nam Hy, xin Bạch Tuyết mau!"
ngơ ngác cả .
"Dựa cái gì mà xin chứ?"
Không , Tiêu Thận bệnh ?
, Tiêu Thận vươn tay kéo .
"Cậu xin , đừng hòng ..."
Rồi "bịch" một tiếng ngã quỳ xuống đất.
Một giọng nam lạnh lùng vang lên từ phía lưng .
"Cô dám xin , dám chắc?"
"Anh ơi!"
mừng rỡ , như chim non sổ lồng, chút do dự lao thẳng vòng tay , vùi khuôn mặt đỏ bừng lồng n.g.ự.c .
Hu hu hu, rõ ràng chỉ mới một đêm gặp, mà cả cơ thể và đầu óc đều nhớ đến phát cuồng.
【Vừa giây còn bá khí ngút trời, ngầu lòi như rồng như phượng, giây cứng đờ chỉ vùi đầu việc chăm chỉ!】
【Hoành phi: Em gái ngủ với !】
【Anh bạn lầu to gan thật đó, đây là khu bình luận, khu nha!】
Giang Bạch Tuyết vẻ mặt yếu đuối, tủi tiến lên.
"Anh Hòe Tự, tụi em chỉ là đang đùa thôi ạ."
Ánh mắt cô , liếc sang Tiêu Thận đang cố gắng chống đỡ nhưng vẫn Thẩm Hòe Tự đè xuống đất thể dậy nổi.
"Nam Hy thích Tiêu Thận là chuyện ai cũng mà, đều là hiểu lầm thôi!
"Anh Hòe Tự, là cho Tiêu Thận lên ạ."
Người phía , khi thấy từ "thích", bàn tay đang ôm lưng khựng .
lập tức xoay phản bác.
Siêu to tiếng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-lam-vao-ky-phat-tinh-toi-phat-hien-tinh-yeu-dich-thuc-cua-minh/chuong-5-tac-dung-phu.html.]
"Không ! Em thích Tiêu Thận!"
Nghĩ đến "chuyện ai cũng ", bổ sung thêm một câu.
"...Bây giờ thích nữa!"
Sau gáy nhẹ nhàng chạm .
Tuyến thể mẫn cảm khiến theo bản năng run rẩy cả .
"Miếng dán ức chế của Nam Hy..."
cúi đầu "Dạ" một tiếng, rụt rè nghiêng đầu .
"Anh... thích ạ?"
Trong mắt như chứa hai ngọn lửa, chỉ cần thôi cũng khiến kinh hồn bạt vía.
"Thích.
"Đều thích cả."
Lúc "đều thích cả", vẻ mặt đầy thâm ý.
Ánh mắt gắt gao khóa chặt gương mặt .
So với miếng dán, lời càng giống như là...
.
Đánh dấu tạm thời là loại đánh dấu thông thường xâm nhập khoang sinh sản.
Nó một chút tác dụng phụ.
Ví dụ như, luôn cảm thấy bất an về mặt tâm lý.
Lại ví dụ như, lúc nào cũng dính lấy .
Rõ ràng Thẩm Hòe Tự chỉ cần chạm là "lên tinh thần" ngay .
Vậy mà đêm đó, mỗi ngày đều giữ cách với .
"Hừ, phiền c.h.ế.t !"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
bàn học lầu bầu lầu bàu, đến bài tập cũng chẳng nổi nữa.
"Thẩm Hòe Tự đáng ghét nhất!"
vẫn chạm .
Cũng chạm .
Đám bình luận cũng sốt ruột đến cào tim cào gan.
Rồi bắt đầu nghĩ kế cho .
【Cục cưng , tụi tui thiệt nha, ổng cho ban ngày tới, thì lén lút ban đêm tới trộm một cái chắc?】
【 đó, cho gặp thì lấy một bộ đồ giặt của ổng, ôm một chút giải tỏa cũng là chuyện bình thường mà.】
【Nói quá đáng hơn một chút nữa nè, ổng dám lấy đồ lót của cục cưng nhà , cục cưng nhà lấy đồ của ổng chắc?】
Cả "xoẹt" một tiếng bùng cháy.
Lấy... lấy đồ của Thẩm Hòe Tự...
Sao thể chuyện đó chứ?
...
Đầu óc bắt đầu tự chủ mà hồi tưởng .
Đôi môi nóng rực, pheromone mát lạnh quyến rũ.
Cảm giác gây nghiện, còn cả cơ bắp rắn chắc của nữa...
A a a a a a!
Cả hổ trực tiếp nhào trong chăn, hai chân vô thức kẹp chặt .
Nhịn một hồi lâu mới thò khuôn mặt đỏ bừng khỏi chăn, lẩm bẩm tự .
"Thật... thật sự thể …”
"Đột kích... ?"