Sau Khi Linh Khí Sống Lại
Chương 34: Ong mật béo
Edit + Beta: Basic Needs
………..
A Điêu lớn lên trên trong vùng núi, những thứ cô thấy toàn thiên nhiên trập trùng. Ấy vậy mà nơi có kiến trúc và khí thế dung hợp với thiên nhiên như Học phủ Kim Lăng chẳng phải là địa phương cô nhìn thấy lần đầu.
Ít nhất bến tàu Kim Lăng đã gây chấn động lớn cho cô.
Tuy nhiên Học phủ Kim Lăng thì khác, bạn biết nó có nghĩa là gì đấy.
Nó là cái nôi, cái nôi của kẻ mạnh.
Bồn cầu nhắc nhở rất nhiều đối tượng có thể tiến công với cấp cực thấp hoặc thấp, thi thoảng cũng có cấp trung, thế nhưng chỗ này quá nhiều người nên hoàn toàn chẳng phân biệt được ai là ai. Ồn ã quá, A Điêu dứt khoát để cho nó sàng lọc ngưỡng nhắc nhở, tránh cho tiếng ồn cứ vang mãi.
A Điêu đứng trong nhóm người xếp hàng như một con rồng dài, ngửa đầu nhìn vào cánh cổng lớn này, trong nội tâm cô bùng lên nỗi trông mong ngang tàng và sục sôi: Cái trường này... Chắc chắn học sinh và giáo viên bên trong có tố chất rất cao, khiến họ tức chết sẽ làm nổ ra nhiều năng lực niệm tột cùng là cái chắc! Mình phải đi vào cho bằng được!
.....
Mấy cảnh bên ngoài kỳ thi như trong phim truyền hình này thì học sinh và phụ huynh nào đó coi thường và móc mỉa nam chính nữ chính hai lúa này nọ, cuối cùng bị người ta dùng thực tế “đừng có mà kinh thiếu niên nghèo” vả vào mặt ấy, thứ tình tiết này vẫn chưa diễn ra.
Bởi vì dám đến thi vào Học phủ Kim Lăng ắt sẽ bị xét duyệt thông qua tư liệu sơ cấp, về cơ bản thành tích học tập không là vấn đề, và vẫn phải có trí thông minh. Cho nên những người này sẽ không gây hấn với người khác khi không biết bối cảnh của người ta.
Trước khi kết quả kiểm tra được đưa ra, tất cả các rủi ro phải được loại trừ.
“Cố lên, cưng ơi, con là người giỏi nhất trong mắt mẹ!”
“Ba yêu con nhất, chỉ cần con vượt qua là có ngay xe thể thao!”
Sau khi người xếp hàng phía trước đến lượt, người nhà bên cạnh hoặc cổ động hoặc trấn an, cách thức khác nhau. A Điêu dứt khoát lưu loát cho quẹt thẻ chứng minh thư xong bèn đi vào.
Vào cửa, trước mắt rực rỡ muốn bỏng mắt, bên cạnh toàn là mấy thiếu niên sàn sàn tuổi. A Điêu mang ba lô hai quai đứng quan sát. Cô nhận ra thời gian thi còn chưa tới nên chẳng chạy tán loạn cùng đám người nọ, thay vào đó cô ngẩng đầu nhìn và khi lấy bánh bao chiên khỏi ba lô chuẩn bị lấp đầy bụng.
Đột nhiên trước mắt thoáng cái có một con ong mật béo ú bay qua lơ lửng.
Béo dữ lắm, lớn cỡ chó Corgi, béo ị, toàn thân hai màu vàng đen, cánh ong mỏng dánh bay lượn trong không trung. Nó bay vòng quanh A Điêu hai vòng, trên hai chân trước cầm loa nhỏ phát ra tiếng như trẻ bi bô: “Thời gian thi còn một giờ, còn một giờ nữa, đừng chạy lung tung. Xin hãy tụ tập trong vòng tròn vàng, ở ngoài vòng vàng coi như bỏ thi.”
Ặc!
Nhiều người vội vã tụ tập tại quảng trường bạch quả sừng sững bên trong cổng lớn.
(P1)
Không ít mấy con ong thế này, áng chừng bốn mươi năm mươi con ong bay múa, xua đuổi nhắc nhở hàng ngàn thí sinh đi vào.
Là linh vật?
Không, là công cụ bay cơ giới mô phỏng, sống động, rất nhiều chức năng, là tàu sân bay cơ khí có trí tuệ nhân tạo.
Quá thực tế, còn lại mang theo mùi thơm khi có khi không, cứ như thật.
Chẳng qua nó béo quá.
A Điêu nhớ một con ong như vậy được bán với giá 500,000 tinh tệ trên Taobao.
Hai con là đủ mua một phi thuyền nhỏ cấp thấp.
Giàu nứt đố đổ vách.
A Điêu sốc nhưng nhanh chóng bực bội tự hỏi tại sao con ong béo trước mắt này cứ bay vòng quanh mình.
Cô vi phạm? Không có mà, đừng nói lại có mánh khóe, trò bịp gì đi!
“Có thể đồ ăn sáng có thể uống đồ uống nhưng không được vứt rác bừa bãi... Chị gì ơi, em cảm thấy mức độ no của chị là 100%, vậy tại sao chị lại ăn tận hai cái bánh bao chiên? Chưa kể lại là vị gạch cua nữa.”
Ngay lúc nó dứt lời, nhiều người xoạt xoạt, quay sang nhìn A Điêu.
Má!
Mày quan tâm tao ăn cái gì chi!
Trong lòng A Điêu chán nản nhưng không dám gây sự với con ong mật béo này. Cô trả lời với vẻ ngoài ngoan ngoãn: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi đói đó.”
Ong béo: “Không, chị không đói.”
A Điêu: “Tôi đói.”
Ong béo: “Nhìn vào dữ liệu trên bụng em này, chị thật sự không đói bụng.”
Cơ thể của nó nghiêng về phía sau, giơ ra các đường màu vàng đen giao nhau trên bụng, trên đó thực sự có dữ liệu.
100% no.
Cái này cũng đo ra được?
A Điêu bị quăng bom nổ, nhận ra những người quanh cô đang thò đầu hóng chuyện, cô đành nói tiếp: “Tôi ốm quá, cần bồi bổ.”
Ong béo: “Chiều cao hệt quả bí lùn có cân nặng thế này không gầy cho lắm. Tin em đi, đừng có ăn, phải cân bằng dinh dưỡng nếu không sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi.”
Đ ĩ mẹ, lùn thì thôi đi, còn bí nữa.
Mày nói tao là quả mướp lùn còn chấp nhận được.
A Điêu bó tay rồi, thế nhưng ngửi được mùi thơm của bánh chiên nên thật sự không muốn từ bỏ: “Nhưng tôi đã mua rồi…”
Ong béo: “Giao cho em đi, em xử lý nó cho chị, chị yên tâm kiểm tra nha.”
Nó quá đáng ghét, A Điêu lại chẳng muốn gây chuyện với nó, cho nên cô nhịn đau mà ngoan ngoãn đưa cho.
Muốn chết rồi, bữa sáng đắt nhất của khách sạn Lưu Quang, hai cái bánh bao chiên tốn 100 tinh tệ đó!
Con ong béo lấy túi bánh bao chiên xong bèn nhanh chóng rời đi, đúng vậy, tốc độ nhanh hơn nhiều so với ban đầu.
Những người còn lại thấy vậy bèn lặng lẽ tránh những con ong mật, tránh xa ra để ăn sáng.
A Điêu: Mẹ kiếp, cứ thấy mình bị lừa, tức quá!
Không lâu sau, chúng đã đi vào miệng của một người đàn ông.
Nhét hai cái đầy miệng.
“Ngon, ngon quá, cô nhóc này biết ăn ghê, dường như rất giàu có, không biết nó ăn gì vào buổi trưa.”
Chu Giang nháy mắt nhìn camera giám sát trong lúc hỏi thăm hỏi các giáo viên chuẩn bị tình hình phía dưới.
(P2)
Mấy thầy cô giận mà chả dám nói gì với cái người mặt dày trơ tráo có hành vi lừa bữa sáng của học sinh này, họ đành âm thầm thương hại cô nhóc ấy.
Hy vọng cô vượt qua được kỳ thi, không vượt qua được là lỗ lắm.
Về sau một trong những truyền thuyết về Học phủ Kim Lăng chính là: Một học sinh ưu tú nhất nào đó trong lịch sử đã bị lừa mất toi túi bánh bao chiên vị gạch cua đắt tiền vào buổi sáng đầu tiên đi thi.
....
Huyện Kỳ Sơn.
Đồng hồ trên tường tích tắc vang lên, Hoàng Vĩ Dân nhìn ra ngoài đám học sinh nườm nượp tới dự thi. Ngoài các học sinh học ở đây ban đầu, có rất nhiều học sinh từ các huyện và các trường trung học địa phương khác.
Bởi vì sự thay đổi này, tất cả các trật tự trong ngành giáo dục bị xáo trộn. Một số người nhìn xa trông rộng, một số người mong cá chép vượt Long Môn, trong khi những người khác vì một chút biến cố mà đánh rơi vị trí được tôn sùng.
Theo quan điểm của nhiều học sinh và phụ huynh, A Điêu thuộc về vế sau.
Ban đầu họ nghĩ như vậy, về sau… Chính là một giờ trước, sau khi bị A Điêu nện liên tục, vẫn còn nhiều người phẫn nộ và phỏng đoán rằng ít nhất cô khó có thành tựu trong việc học, kết quả tốt nhất là trì hoãn một năm rồi mới đăng ký lại.
Nhưng khi ấy đã bỏ lỡ thời gian phát triển tốt nhất.
Nhưng những gì họ không biết là có lẽ toàn bộ Kỳ Sơn chỉ có Hoàng Vĩ Dân biết cuối cùng A Điêu đã nộp đơn vào trường nào.
Hoàng Vĩ Dân cầm cốc giữ nhiệt nhìn kho số liệu thành tích trước mắt, và trích ra một phần trong số liệu đó. Mục này chủ yếu về chuyện phía Học phủ Kim Lăng đã duyệt công văn trực tiếp của Bộ Giáo dục, điều chỉnh số liệu điểm số ngay mà không thông qua nơi của ông. Nhưng với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, những thành tích này vốn do ông chỉnh lý cho nên ông biết.
Ông cũng biết Học phủ Kim Lăng khó thi vào như thế nào.
Một địa phương nhỏ như Kỳ Sơn đã không có ai thì vào được trong 10 năm liên tiếp.
Một người cũng không.
Đây là tình huống thường ngày chỉ nhìn vào thành tích môn học, hiện tại ngoại trừ thành tích học tập còn phải đánh giá tố chất khác, rồi còn phải tranh giành suất với vô số học sinh tinh anh đến từ Đam Châu. Vậy nên độ khó đó sẽ càng cao.
Hoàng Vĩ Dân là một người trong ngành giáo dục, biết rằng giáo dục của Học phủ Kim Lăng cao như thế nào, sẽ không vì thế mà tự tin về A Điêu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, khi thấy các nhóm và vòng bạn bè bị A Điêu trêu chọc, thầy ấy lại sinh ra một sự kỳ vọng.
Hẳn thành tích môn học của con nhóc đủ điều kiện rồi, dẫu gì toàn đạt điểm tuyệt đối. Chỉ có mấy phần không được điểm tuyệt đối vì đó là loại câu hỏi mới, con bé không bao giờ đi học thêm cũng không lên học online, hiển nhiên không hiểu những chủ đề này. Nhưng mà hễ nó có đánh sai cùng một loại câu hỏi, lần sau nó sẽ không đánh trượt nữa.
Có khi con bé là một viên minh châu thất lạc vào vùng đất hoang dã, vì Kỳ Sơn mà chịu long đong; trái lại nó tới những nơi như Kim Lăng thì có thể tỏa sáng.
(P3)
.....
Một giờ sau, thời gian đăng ký vào trường kết thúc. Ai nấy đã vào trường, tổng cộng 3 ngàn người.
Viên minh châu A Điêu đang nhàm chán ngồi xổm dưới gốc cây bạch quả chọc kiến.
Có người nói Kim Lăng là Kim Lăng của Đam Châu, Đam Châu cũng là Đam Châu của Kim Lăng, ý nghĩa của tỉnh lỵ nằm ngay đây. Cho nên ba ngàn người thi chung lần này ở Học phủ Kim Lăng có một phần đến từ khắp Đam Châu. Hơn nữa lúc đăng ký thi đã kinh qua một lần kiểm tra thành tích, dẫu chả biết tiêu chuẩn vượt qua cửa ải là bao nhiêu nhưng ít nhất nhìn không có mấy đứa học dốt nát bét.
Những học sinh đến từ khắp nơi không vội vàng tiếp xúc với mấy người xung quanh, có lẽ đã được gia đình dặn dò. Họ phải đợi sau kỳ thi đầu đi qua, sóng lớn đãi cát, đại khái vào lúc hiểu được ai trong số mình và những người khác ở lại được thì mới đi tới giao lưu. Bằng không sẽ là cuộc xã giao vô ích, không có ý nghĩa.
“Thời gian đã đến, xin vui lòng đi theo các mũi tên đánh dấu của vòng tròn màu vàng.” Ong mật béo tới nhắc nhở.
A Điêu cầm ba lô rách nát mang lên người, bộ dáng ngoan ngoãn lại quê mùa, vốn không nằm trong mục tiêu xã giao của người khác, trông thật cô đơn. Cô đi về phía sân tập trong dòng người dày đặc, nhanh chóng phát hiện ra điểm đến là một sân tập lớn vô ngần.
Lúc ấy cô đã bực bội… phần đất thế này?
Vừa thi chỉ chạy như vậy? Đây không phải là cách kiểm tra thời cổ rồi, đời đầu tiên đã không cần tới phương pháp này.
Thiệt thòi cho cô khi lúc trước những tưởng kỳ thi này sẽ tương đối nghi thức và và tiên tiến, có khi dùng dụng cụ kiểm tra tố chất, đơn giản lắm. Sao lại muốn vận động thể lực?
A Điêu dừng bước tạm, thầm nghĩ chắc chắn có nhiều người còn hoảng hơn cô hẳn. Dù sao so sánh với cô từ nhỏ đã chạy trên núi mà nói, cơ thể đám người đọc sách trong phòng ấm từ lâu này có khi không ổn. Xem như gần nhất người ta cố tình rèn luyện vẫn luôn có chênh lệch. Người đáng gờm chân chính là những người trong thời gian ngắn được linh khí cải tạo — tương tự như cô.
Nhưng người như vậy chắc được đặc cách từ sớm rồi.
A Điêu nghe tiếng bèn nhìn về phía các kiến trúc bên ngoài sân tập. Cô nhận ra trong các tòa nhà giảng dạy và ký túc xá đều có bóng người nhốn nháo.
Hiểu rồi, những học sinh được đặc cách, cũng là học sinh từ đầu của Học phủ Kim Lăng.
“Bọn họ không cần thi?”
“Nói nhảm, toàn bộ đều là học sinh trước đây, xuất sắc là chuyện chắc chắn, ai không ra gì mới tới kiểm tra.”
Đúng lúc bên cạnh A Điêu có người thảo luận. Cô vừa nghe thấy đã thầm la lên không tốt, ước gì lập tức che miệng đối phương lại nhưng muộn rồi, đã có người nghe thấy.
(P4)
“Trước khi nói cái gì tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng.” Một thiếu niên cao lớn lạnh nhìn lùng đảo qua bọn họ, cười lạnh, “Chính xác linh khí phục hồi mang đến biến hóa, cho rất nhiều người vốn không thi được vào Học phủ Kim Lăng một cơ hội. Đây là thiên mệnh, không có gì để nói. Nhưng một chân còn chưa bước vào đã bắt đầu chỉ điểm giang sơn, đúng là quá tự tin.”
Hiển nhiên cậu ta chính là người của Học phủ Kim Lăng, nói một phen làm cái đám đứng cạnh A Điêu mặt đỏ tai hồng. Mấy người lúc đầu thảo luận càng lúng túng hơn nhưng vẫn xen lẫn nỗi căm tức.
“Cậu ít giễu cợt chúng tôi lại. Nếu không phải mấy cậu sinh ra đã có hộ khẩu của phủ Kim Lăng, đi từ vạch xuất phát, từ nhỏ đã có tài nguyên tốt nhất, lúc tính xác suất nhập học công bằng, chưa chắc gì tụi này đã yếu hơn mấy cậu!”
“Đúng vậy, trước kia chúng tôi không vào thì thôi. Nhưng linh khí phục hồi vốn là một thời cơ, cần gì phải châm biếm chúng tôi chứ. Mấy người tài giỏi như vậy mắc gì phải đến thi cùng chúng tôi, cứ để nội bộ ra quyết định là được rồi không phải à?”
Một đề tài vốn liên quan đến học sinh trong Học phủ và thí sinh nơi khác, hai trận doanh, hiển nhiên không thể hòa giải, huống chi còn liên quan đến vấn đề tài nguyên giáo dục của hộ khẩu địa phương. A Điêu cảm thấy loại tranh luận này rất nguy hiểm, làm không tốt coi chừng tai bay vạ gió, thế là cô lập tức đi xa một chút.
Đột nhiên, người bên Học phủ tức giận vẫn chưa cãi lại lại nghe thấy ai đó mở miệng trước.
“Thì ra trong mắt mấy người, học sinh từ Học phủ tham gia kỳ thi này nhất định đã bị đào thải từ cuộc bầu chọn nội bộ?”
“Vậy xin lỗi, những người muốn nắm bắt cơ hội lên trời không chỉ có mấy người, còn có những học sinh lớp 10 11 chúng tôi.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên trắng nõn gầy gò và nhã nhặn với vẻ mặt lạnh lẽo, dùng giọng điệu bình thản nhất nghiền ép các thí sinh nơi khác.
“Chỉ cần thỏa mãn thành tích, thỏa mãn trình độ, vào lớp 12 sớm, thi đại học sớm, toàn là chuyện chả có gì đáng bàn. Không phải kiểu lòng nóng như lửa đốt… hệt mấy người như thế.”
Các thí sinh ở nơi khác bị chèn ép đến lúng túng, đồng thời họ cũng hoảng sợ.
Nếu Học phủ Kim Lăng chỉ cho khối 12 cạnh tranh âu họ còn tự an ủi mình với lý do có khi người ta không đáp ứng được yêu cầu về tư chất của Học phủ mới tới đăng ký thi. Thế thì bọn họ còn có sức tranh.
Nhưng bây giờ xem ra thiên tài đứng đầu Học phủ khối 10 khối 11 cũng tới dự thi?
Xem bộ dạng của bọn họ này, tinh thần hiên ngang tự tin, hiển nhiên là nhân tài kiệt xuất lớp dưới. Những người này đều là quân dự bị vào đại học hàng đầu trong tương lai, đã nắm vững tất cả điểm về kiến thức trong cấp ba từ lâu, thậm chí rất nhiều người là học sinh đi thi học sinh giỏi.
(P5)
Rõ ràng là một nhóm học sinh nhỏ hơn mình một hoặc hai tuổi mà đã gây áp lực rất lớn cho các thí sinh ở nơi khác.
Trong khoảnh khắc ấy, các học sinh đến từ Học phủ Kim Lăng xúm lại vì một số ít người phát ngôn thiếu kiềm chế, và đối đầu với nhóm thí sinh nơi khác… Đây đúng là họa vô đơn chí cho mấy người không muốn gây chuyện như A Điêu.
Ngu quá, mặc kệ trước kia làm sao người ta vào được Học phủ, hoặc nhờ vào bối cảnh gia tộc, hoặc do tố chất bản thân, họ toàn là tinh anh được sàng lọc bắt đầu từ khu vực Đam Châu. Giờ đây gây hấn với người ta thì có lợi gì?
A Điêu quả thực bị mấy người miệng rộng làm cho bó tay, càng tệ hơn là một số học sinh được đặc cách tại Học phủ Kim Lăng trong tòa nhà quan sát một hồi cũng biết tình huống đại khái bên này, rồi bỗng có người rú trướng cả lên.
“Mấy em, cố lên! Mấy anh mấy chị vĩnh viễn ủng hộ các em.”
“Các bạn, tụi này ủng hộ mấy cậu!”
“Cố lên!”
Toi rồi, đám bạn cùng lớp ban đầu của những người này bắt đầu bao che khuyết điểm.
Cái này cũng là chuyện thường, bảo vệ khuyết điểm vốn là một loại “chính trị đúng đắn”, huống chi bọn họ từ đầu là học sinh chính quy thi đậu vào Học phủ. Tuy nhiên giờ đây do linh khí sống lại đã khiến đám người nguyên bản không có năng lực vào trường có cơ hội chèn ép vị trí của bạn mình. Hiển nhiên trong lòng họ không thoải mái.
Từ đầu anh ta chưa nói còn tốt, sau này thi đậu vào thì cứ từ từ hòa nhập. Hiện giờ xé rách da mặt, mâu thuẫn bị k1ch thích, hình thành ngay cục diện gian nan “bị bài ngoại” cho những thí sinh ngoại lai như bọn họ. Còn chưa thi vào đã bị bài ngoại, đi đâu nói lý lẽ đây?
Chỉ có số ít không màng tới, hầu hết mọi người vẫn còn khó chịu.
A Điêu bất đắc dĩ, chuẩn bị bỏ qua những chuyện này chuyên tâm chờ thi. Thế mà cô lại thấy thí sinh từ nơi khác tới trước đó bị xem thường đang bực bội dưới ánh mắt trách móc của các thí sinh khác, và rồi chợt nhìn lăm lăm A Điêu mà rằng: “Hồi nãy cô lẩn nhanh lắm? Là ước gì cùng chúng tôi bỏ qua một bên để lấy lòng đám người của Học phủ Kim Lăng chứ gì.”
Câu chất vấn của hắn thu hút sự chú ý của hai bên trong vài phút. Có nhiều người nhìn A Điêu bằng đôi mắt sai sai. Con khốn này! Sợ quỷ ấy!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi nhớ điện thoại Xiaomi có một cái khóa đỡ điện thoại hình con ong mật, màu vàng sậm, vô cùng béo ị.
………..
A Điêu lớn lên trên trong vùng núi, những thứ cô thấy toàn thiên nhiên trập trùng. Ấy vậy mà nơi có kiến trúc và khí thế dung hợp với thiên nhiên như Học phủ Kim Lăng chẳng phải là địa phương cô nhìn thấy lần đầu.
Ít nhất bến tàu Kim Lăng đã gây chấn động lớn cho cô.
Tuy nhiên Học phủ Kim Lăng thì khác, bạn biết nó có nghĩa là gì đấy.
Nó là cái nôi, cái nôi của kẻ mạnh.
Bồn cầu nhắc nhở rất nhiều đối tượng có thể tiến công với cấp cực thấp hoặc thấp, thi thoảng cũng có cấp trung, thế nhưng chỗ này quá nhiều người nên hoàn toàn chẳng phân biệt được ai là ai. Ồn ã quá, A Điêu dứt khoát để cho nó sàng lọc ngưỡng nhắc nhở, tránh cho tiếng ồn cứ vang mãi.
A Điêu đứng trong nhóm người xếp hàng như một con rồng dài, ngửa đầu nhìn vào cánh cổng lớn này, trong nội tâm cô bùng lên nỗi trông mong ngang tàng và sục sôi: Cái trường này... Chắc chắn học sinh và giáo viên bên trong có tố chất rất cao, khiến họ tức chết sẽ làm nổ ra nhiều năng lực niệm tột cùng là cái chắc! Mình phải đi vào cho bằng được!
.....
Mấy cảnh bên ngoài kỳ thi như trong phim truyền hình này thì học sinh và phụ huynh nào đó coi thường và móc mỉa nam chính nữ chính hai lúa này nọ, cuối cùng bị người ta dùng thực tế “đừng có mà kinh thiếu niên nghèo” vả vào mặt ấy, thứ tình tiết này vẫn chưa diễn ra.
Bởi vì dám đến thi vào Học phủ Kim Lăng ắt sẽ bị xét duyệt thông qua tư liệu sơ cấp, về cơ bản thành tích học tập không là vấn đề, và vẫn phải có trí thông minh. Cho nên những người này sẽ không gây hấn với người khác khi không biết bối cảnh của người ta.
Trước khi kết quả kiểm tra được đưa ra, tất cả các rủi ro phải được loại trừ.
“Cố lên, cưng ơi, con là người giỏi nhất trong mắt mẹ!”
“Ba yêu con nhất, chỉ cần con vượt qua là có ngay xe thể thao!”
Sau khi người xếp hàng phía trước đến lượt, người nhà bên cạnh hoặc cổ động hoặc trấn an, cách thức khác nhau. A Điêu dứt khoát lưu loát cho quẹt thẻ chứng minh thư xong bèn đi vào.
Vào cửa, trước mắt rực rỡ muốn bỏng mắt, bên cạnh toàn là mấy thiếu niên sàn sàn tuổi. A Điêu mang ba lô hai quai đứng quan sát. Cô nhận ra thời gian thi còn chưa tới nên chẳng chạy tán loạn cùng đám người nọ, thay vào đó cô ngẩng đầu nhìn và khi lấy bánh bao chiên khỏi ba lô chuẩn bị lấp đầy bụng.
Đột nhiên trước mắt thoáng cái có một con ong mật béo ú bay qua lơ lửng.
Béo dữ lắm, lớn cỡ chó Corgi, béo ị, toàn thân hai màu vàng đen, cánh ong mỏng dánh bay lượn trong không trung. Nó bay vòng quanh A Điêu hai vòng, trên hai chân trước cầm loa nhỏ phát ra tiếng như trẻ bi bô: “Thời gian thi còn một giờ, còn một giờ nữa, đừng chạy lung tung. Xin hãy tụ tập trong vòng tròn vàng, ở ngoài vòng vàng coi như bỏ thi.”
Ặc!
Nhiều người vội vã tụ tập tại quảng trường bạch quả sừng sững bên trong cổng lớn.
(P1)
Không ít mấy con ong thế này, áng chừng bốn mươi năm mươi con ong bay múa, xua đuổi nhắc nhở hàng ngàn thí sinh đi vào.
Là linh vật?
Không, là công cụ bay cơ giới mô phỏng, sống động, rất nhiều chức năng, là tàu sân bay cơ khí có trí tuệ nhân tạo.
Quá thực tế, còn lại mang theo mùi thơm khi có khi không, cứ như thật.
Chẳng qua nó béo quá.
A Điêu nhớ một con ong như vậy được bán với giá 500,000 tinh tệ trên Taobao.
Hai con là đủ mua một phi thuyền nhỏ cấp thấp.
Giàu nứt đố đổ vách.
A Điêu sốc nhưng nhanh chóng bực bội tự hỏi tại sao con ong béo trước mắt này cứ bay vòng quanh mình.
Cô vi phạm? Không có mà, đừng nói lại có mánh khóe, trò bịp gì đi!
“Có thể đồ ăn sáng có thể uống đồ uống nhưng không được vứt rác bừa bãi... Chị gì ơi, em cảm thấy mức độ no của chị là 100%, vậy tại sao chị lại ăn tận hai cái bánh bao chiên? Chưa kể lại là vị gạch cua nữa.”
Ngay lúc nó dứt lời, nhiều người xoạt xoạt, quay sang nhìn A Điêu.
Má!
Mày quan tâm tao ăn cái gì chi!
Trong lòng A Điêu chán nản nhưng không dám gây sự với con ong mật béo này. Cô trả lời với vẻ ngoài ngoan ngoãn: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi đói đó.”
Ong béo: “Không, chị không đói.”
A Điêu: “Tôi đói.”
Ong béo: “Nhìn vào dữ liệu trên bụng em này, chị thật sự không đói bụng.”
Cơ thể của nó nghiêng về phía sau, giơ ra các đường màu vàng đen giao nhau trên bụng, trên đó thực sự có dữ liệu.
100% no.
Cái này cũng đo ra được?
A Điêu bị quăng bom nổ, nhận ra những người quanh cô đang thò đầu hóng chuyện, cô đành nói tiếp: “Tôi ốm quá, cần bồi bổ.”
Ong béo: “Chiều cao hệt quả bí lùn có cân nặng thế này không gầy cho lắm. Tin em đi, đừng có ăn, phải cân bằng dinh dưỡng nếu không sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi.”
Đ ĩ mẹ, lùn thì thôi đi, còn bí nữa.
Mày nói tao là quả mướp lùn còn chấp nhận được.
A Điêu bó tay rồi, thế nhưng ngửi được mùi thơm của bánh chiên nên thật sự không muốn từ bỏ: “Nhưng tôi đã mua rồi…”
Ong béo: “Giao cho em đi, em xử lý nó cho chị, chị yên tâm kiểm tra nha.”
Nó quá đáng ghét, A Điêu lại chẳng muốn gây chuyện với nó, cho nên cô nhịn đau mà ngoan ngoãn đưa cho.
Muốn chết rồi, bữa sáng đắt nhất của khách sạn Lưu Quang, hai cái bánh bao chiên tốn 100 tinh tệ đó!
Con ong béo lấy túi bánh bao chiên xong bèn nhanh chóng rời đi, đúng vậy, tốc độ nhanh hơn nhiều so với ban đầu.
Những người còn lại thấy vậy bèn lặng lẽ tránh những con ong mật, tránh xa ra để ăn sáng.
A Điêu: Mẹ kiếp, cứ thấy mình bị lừa, tức quá!
Không lâu sau, chúng đã đi vào miệng của một người đàn ông.
Nhét hai cái đầy miệng.
“Ngon, ngon quá, cô nhóc này biết ăn ghê, dường như rất giàu có, không biết nó ăn gì vào buổi trưa.”
Chu Giang nháy mắt nhìn camera giám sát trong lúc hỏi thăm hỏi các giáo viên chuẩn bị tình hình phía dưới.
(P2)
Mấy thầy cô giận mà chả dám nói gì với cái người mặt dày trơ tráo có hành vi lừa bữa sáng của học sinh này, họ đành âm thầm thương hại cô nhóc ấy.
Hy vọng cô vượt qua được kỳ thi, không vượt qua được là lỗ lắm.
Về sau một trong những truyền thuyết về Học phủ Kim Lăng chính là: Một học sinh ưu tú nhất nào đó trong lịch sử đã bị lừa mất toi túi bánh bao chiên vị gạch cua đắt tiền vào buổi sáng đầu tiên đi thi.
....
Huyện Kỳ Sơn.
Đồng hồ trên tường tích tắc vang lên, Hoàng Vĩ Dân nhìn ra ngoài đám học sinh nườm nượp tới dự thi. Ngoài các học sinh học ở đây ban đầu, có rất nhiều học sinh từ các huyện và các trường trung học địa phương khác.
Bởi vì sự thay đổi này, tất cả các trật tự trong ngành giáo dục bị xáo trộn. Một số người nhìn xa trông rộng, một số người mong cá chép vượt Long Môn, trong khi những người khác vì một chút biến cố mà đánh rơi vị trí được tôn sùng.
Theo quan điểm của nhiều học sinh và phụ huynh, A Điêu thuộc về vế sau.
Ban đầu họ nghĩ như vậy, về sau… Chính là một giờ trước, sau khi bị A Điêu nện liên tục, vẫn còn nhiều người phẫn nộ và phỏng đoán rằng ít nhất cô khó có thành tựu trong việc học, kết quả tốt nhất là trì hoãn một năm rồi mới đăng ký lại.
Nhưng khi ấy đã bỏ lỡ thời gian phát triển tốt nhất.
Nhưng những gì họ không biết là có lẽ toàn bộ Kỳ Sơn chỉ có Hoàng Vĩ Dân biết cuối cùng A Điêu đã nộp đơn vào trường nào.
Hoàng Vĩ Dân cầm cốc giữ nhiệt nhìn kho số liệu thành tích trước mắt, và trích ra một phần trong số liệu đó. Mục này chủ yếu về chuyện phía Học phủ Kim Lăng đã duyệt công văn trực tiếp của Bộ Giáo dục, điều chỉnh số liệu điểm số ngay mà không thông qua nơi của ông. Nhưng với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, những thành tích này vốn do ông chỉnh lý cho nên ông biết.
Ông cũng biết Học phủ Kim Lăng khó thi vào như thế nào.
Một địa phương nhỏ như Kỳ Sơn đã không có ai thì vào được trong 10 năm liên tiếp.
Một người cũng không.
Đây là tình huống thường ngày chỉ nhìn vào thành tích môn học, hiện tại ngoại trừ thành tích học tập còn phải đánh giá tố chất khác, rồi còn phải tranh giành suất với vô số học sinh tinh anh đến từ Đam Châu. Vậy nên độ khó đó sẽ càng cao.
Hoàng Vĩ Dân là một người trong ngành giáo dục, biết rằng giáo dục của Học phủ Kim Lăng cao như thế nào, sẽ không vì thế mà tự tin về A Điêu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, khi thấy các nhóm và vòng bạn bè bị A Điêu trêu chọc, thầy ấy lại sinh ra một sự kỳ vọng.
Hẳn thành tích môn học của con nhóc đủ điều kiện rồi, dẫu gì toàn đạt điểm tuyệt đối. Chỉ có mấy phần không được điểm tuyệt đối vì đó là loại câu hỏi mới, con bé không bao giờ đi học thêm cũng không lên học online, hiển nhiên không hiểu những chủ đề này. Nhưng mà hễ nó có đánh sai cùng một loại câu hỏi, lần sau nó sẽ không đánh trượt nữa.
Có khi con bé là một viên minh châu thất lạc vào vùng đất hoang dã, vì Kỳ Sơn mà chịu long đong; trái lại nó tới những nơi như Kim Lăng thì có thể tỏa sáng.
(P3)
.....
Một giờ sau, thời gian đăng ký vào trường kết thúc. Ai nấy đã vào trường, tổng cộng 3 ngàn người.
Viên minh châu A Điêu đang nhàm chán ngồi xổm dưới gốc cây bạch quả chọc kiến.
Có người nói Kim Lăng là Kim Lăng của Đam Châu, Đam Châu cũng là Đam Châu của Kim Lăng, ý nghĩa của tỉnh lỵ nằm ngay đây. Cho nên ba ngàn người thi chung lần này ở Học phủ Kim Lăng có một phần đến từ khắp Đam Châu. Hơn nữa lúc đăng ký thi đã kinh qua một lần kiểm tra thành tích, dẫu chả biết tiêu chuẩn vượt qua cửa ải là bao nhiêu nhưng ít nhất nhìn không có mấy đứa học dốt nát bét.
Những học sinh đến từ khắp nơi không vội vàng tiếp xúc với mấy người xung quanh, có lẽ đã được gia đình dặn dò. Họ phải đợi sau kỳ thi đầu đi qua, sóng lớn đãi cát, đại khái vào lúc hiểu được ai trong số mình và những người khác ở lại được thì mới đi tới giao lưu. Bằng không sẽ là cuộc xã giao vô ích, không có ý nghĩa.
“Thời gian đã đến, xin vui lòng đi theo các mũi tên đánh dấu của vòng tròn màu vàng.” Ong mật béo tới nhắc nhở.
A Điêu cầm ba lô rách nát mang lên người, bộ dáng ngoan ngoãn lại quê mùa, vốn không nằm trong mục tiêu xã giao của người khác, trông thật cô đơn. Cô đi về phía sân tập trong dòng người dày đặc, nhanh chóng phát hiện ra điểm đến là một sân tập lớn vô ngần.
Lúc ấy cô đã bực bội… phần đất thế này?
Vừa thi chỉ chạy như vậy? Đây không phải là cách kiểm tra thời cổ rồi, đời đầu tiên đã không cần tới phương pháp này.
Thiệt thòi cho cô khi lúc trước những tưởng kỳ thi này sẽ tương đối nghi thức và và tiên tiến, có khi dùng dụng cụ kiểm tra tố chất, đơn giản lắm. Sao lại muốn vận động thể lực?
A Điêu dừng bước tạm, thầm nghĩ chắc chắn có nhiều người còn hoảng hơn cô hẳn. Dù sao so sánh với cô từ nhỏ đã chạy trên núi mà nói, cơ thể đám người đọc sách trong phòng ấm từ lâu này có khi không ổn. Xem như gần nhất người ta cố tình rèn luyện vẫn luôn có chênh lệch. Người đáng gờm chân chính là những người trong thời gian ngắn được linh khí cải tạo — tương tự như cô.
Nhưng người như vậy chắc được đặc cách từ sớm rồi.
A Điêu nghe tiếng bèn nhìn về phía các kiến trúc bên ngoài sân tập. Cô nhận ra trong các tòa nhà giảng dạy và ký túc xá đều có bóng người nhốn nháo.
Hiểu rồi, những học sinh được đặc cách, cũng là học sinh từ đầu của Học phủ Kim Lăng.
“Bọn họ không cần thi?”
“Nói nhảm, toàn bộ đều là học sinh trước đây, xuất sắc là chuyện chắc chắn, ai không ra gì mới tới kiểm tra.”
Đúng lúc bên cạnh A Điêu có người thảo luận. Cô vừa nghe thấy đã thầm la lên không tốt, ước gì lập tức che miệng đối phương lại nhưng muộn rồi, đã có người nghe thấy.
(P4)
“Trước khi nói cái gì tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng.” Một thiếu niên cao lớn lạnh nhìn lùng đảo qua bọn họ, cười lạnh, “Chính xác linh khí phục hồi mang đến biến hóa, cho rất nhiều người vốn không thi được vào Học phủ Kim Lăng một cơ hội. Đây là thiên mệnh, không có gì để nói. Nhưng một chân còn chưa bước vào đã bắt đầu chỉ điểm giang sơn, đúng là quá tự tin.”
Hiển nhiên cậu ta chính là người của Học phủ Kim Lăng, nói một phen làm cái đám đứng cạnh A Điêu mặt đỏ tai hồng. Mấy người lúc đầu thảo luận càng lúng túng hơn nhưng vẫn xen lẫn nỗi căm tức.
“Cậu ít giễu cợt chúng tôi lại. Nếu không phải mấy cậu sinh ra đã có hộ khẩu của phủ Kim Lăng, đi từ vạch xuất phát, từ nhỏ đã có tài nguyên tốt nhất, lúc tính xác suất nhập học công bằng, chưa chắc gì tụi này đã yếu hơn mấy cậu!”
“Đúng vậy, trước kia chúng tôi không vào thì thôi. Nhưng linh khí phục hồi vốn là một thời cơ, cần gì phải châm biếm chúng tôi chứ. Mấy người tài giỏi như vậy mắc gì phải đến thi cùng chúng tôi, cứ để nội bộ ra quyết định là được rồi không phải à?”
Một đề tài vốn liên quan đến học sinh trong Học phủ và thí sinh nơi khác, hai trận doanh, hiển nhiên không thể hòa giải, huống chi còn liên quan đến vấn đề tài nguyên giáo dục của hộ khẩu địa phương. A Điêu cảm thấy loại tranh luận này rất nguy hiểm, làm không tốt coi chừng tai bay vạ gió, thế là cô lập tức đi xa một chút.
Đột nhiên, người bên Học phủ tức giận vẫn chưa cãi lại lại nghe thấy ai đó mở miệng trước.
“Thì ra trong mắt mấy người, học sinh từ Học phủ tham gia kỳ thi này nhất định đã bị đào thải từ cuộc bầu chọn nội bộ?”
“Vậy xin lỗi, những người muốn nắm bắt cơ hội lên trời không chỉ có mấy người, còn có những học sinh lớp 10 11 chúng tôi.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên trắng nõn gầy gò và nhã nhặn với vẻ mặt lạnh lẽo, dùng giọng điệu bình thản nhất nghiền ép các thí sinh nơi khác.
“Chỉ cần thỏa mãn thành tích, thỏa mãn trình độ, vào lớp 12 sớm, thi đại học sớm, toàn là chuyện chả có gì đáng bàn. Không phải kiểu lòng nóng như lửa đốt… hệt mấy người như thế.”
Các thí sinh ở nơi khác bị chèn ép đến lúng túng, đồng thời họ cũng hoảng sợ.
Nếu Học phủ Kim Lăng chỉ cho khối 12 cạnh tranh âu họ còn tự an ủi mình với lý do có khi người ta không đáp ứng được yêu cầu về tư chất của Học phủ mới tới đăng ký thi. Thế thì bọn họ còn có sức tranh.
Nhưng bây giờ xem ra thiên tài đứng đầu Học phủ khối 10 khối 11 cũng tới dự thi?
Xem bộ dạng của bọn họ này, tinh thần hiên ngang tự tin, hiển nhiên là nhân tài kiệt xuất lớp dưới. Những người này đều là quân dự bị vào đại học hàng đầu trong tương lai, đã nắm vững tất cả điểm về kiến thức trong cấp ba từ lâu, thậm chí rất nhiều người là học sinh đi thi học sinh giỏi.
(P5)
Rõ ràng là một nhóm học sinh nhỏ hơn mình một hoặc hai tuổi mà đã gây áp lực rất lớn cho các thí sinh ở nơi khác.
Trong khoảnh khắc ấy, các học sinh đến từ Học phủ Kim Lăng xúm lại vì một số ít người phát ngôn thiếu kiềm chế, và đối đầu với nhóm thí sinh nơi khác… Đây đúng là họa vô đơn chí cho mấy người không muốn gây chuyện như A Điêu.
Ngu quá, mặc kệ trước kia làm sao người ta vào được Học phủ, hoặc nhờ vào bối cảnh gia tộc, hoặc do tố chất bản thân, họ toàn là tinh anh được sàng lọc bắt đầu từ khu vực Đam Châu. Giờ đây gây hấn với người ta thì có lợi gì?
A Điêu quả thực bị mấy người miệng rộng làm cho bó tay, càng tệ hơn là một số học sinh được đặc cách tại Học phủ Kim Lăng trong tòa nhà quan sát một hồi cũng biết tình huống đại khái bên này, rồi bỗng có người rú trướng cả lên.
“Mấy em, cố lên! Mấy anh mấy chị vĩnh viễn ủng hộ các em.”
“Các bạn, tụi này ủng hộ mấy cậu!”
“Cố lên!”
Toi rồi, đám bạn cùng lớp ban đầu của những người này bắt đầu bao che khuyết điểm.
Cái này cũng là chuyện thường, bảo vệ khuyết điểm vốn là một loại “chính trị đúng đắn”, huống chi bọn họ từ đầu là học sinh chính quy thi đậu vào Học phủ. Tuy nhiên giờ đây do linh khí sống lại đã khiến đám người nguyên bản không có năng lực vào trường có cơ hội chèn ép vị trí của bạn mình. Hiển nhiên trong lòng họ không thoải mái.
Từ đầu anh ta chưa nói còn tốt, sau này thi đậu vào thì cứ từ từ hòa nhập. Hiện giờ xé rách da mặt, mâu thuẫn bị k1ch thích, hình thành ngay cục diện gian nan “bị bài ngoại” cho những thí sinh ngoại lai như bọn họ. Còn chưa thi vào đã bị bài ngoại, đi đâu nói lý lẽ đây?
Chỉ có số ít không màng tới, hầu hết mọi người vẫn còn khó chịu.
A Điêu bất đắc dĩ, chuẩn bị bỏ qua những chuyện này chuyên tâm chờ thi. Thế mà cô lại thấy thí sinh từ nơi khác tới trước đó bị xem thường đang bực bội dưới ánh mắt trách móc của các thí sinh khác, và rồi chợt nhìn lăm lăm A Điêu mà rằng: “Hồi nãy cô lẩn nhanh lắm? Là ước gì cùng chúng tôi bỏ qua một bên để lấy lòng đám người của Học phủ Kim Lăng chứ gì.”
Câu chất vấn của hắn thu hút sự chú ý của hai bên trong vài phút. Có nhiều người nhìn A Điêu bằng đôi mắt sai sai. Con khốn này! Sợ quỷ ấy!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi nhớ điện thoại Xiaomi có một cái khóa đỡ điện thoại hình con ong mật, màu vàng sậm, vô cùng béo ị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương