SAU KHI MẤT ĐẠO ĐỨC, TINH THẦN SẢNG KHOÁI HƠN NHIỀU - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-21 21:50:46
bán đạo đức của để lấy năm mươi triệu.
Kể từ đó, năm mươi triệu và mất nhân phẩm.
Thế là phát điên ở trường, phát điên ở bên ngoài, phát điên mạng, phát điên khắp nơi.
01
Trên sân bóng của trường ngày Hội thể thao, Lâm Tuân ném bóng rổ trường, còn lệnh mua cho một chai nước.
Không trách đối xử với như , vì nếu là đây, chắc chắn sẽ nuốt trôi cục tức .
Lâm Tuân là con trai của cha dượng , nhỏ hơn hai tháng, khi gả cho cha , bà dặn dò :
"Cậu là em trai, từ nhỏ , đáng thương, con cố gắng nhường nhịn nhé, Kiều Kiều nhà là cô gái lương thiện nhất đúng ?"
đạo đức ràng buộc.
Thế là từ cấp ba, luôn nhường nhịn Lâm Tuân.
voi đòi tiên, lệnh ở trường công khai mối quan hệ của hai chúng .
Mà thường xuyên nhận lệnh của , mang cho cơm trưa, quần áo gì đó,...
Lâu dần, cả trường đồn rằng là "kẻ bám đuôi" của Lâm Tuân.
nhịn hai năm, nhưng hôm nay nhịn nữa.
nhặt quả bóng rổ về phía , những nam sinh bên cạnh Lâm Tuân nhạo :
"Khá lời đấy, còn nhặt bóng về."
Lâm Tuân khinh bỉ .
Giây tiếp theo, giơ tay ném mạnh quả bóng trở :
"Đi ch íc ."
02
Đừng trách hung dữ như .
Chỉ ba ngày , một bí ẩn tìm đến : "Cho cô năm mươi triệu, bán nhân phẩm nhất của cô cho ."
thận trọng véo eo một cái rõ đau.
Anh dở dở : "Không m.ó.c t.i.m móc phổi, là đạo đức của cô."
Lúc đó hiểu , thảo nào Lâm Tuân nổi loạn đến thế mà vẫn thể nhẫn nhịn lâu như , hóa phẩm chất nhất của là đạo đức.
Dưới ánh mắt đầy vẻ "còn chuyện thế ?" của , đàn ông đưa cho một tấm thẻ, kiểm tra, ch íc tiệt, thật sự năm mươi triệu.
Với cảm giác lâng lâng của kẻ bỗng chốc giàu , đầu tiên chuyến xe buýt về nhà hôm đó, dậy nhường chỗ cho bác gái.
Bà trợn mắt trách móc , cũng lườm bà : "Được thím, nãy bước chân đuổi xe buýt của thím còn mạnh mẽ hơn cháu, thế mà còn cần cháu nhường chỗ ?"
Giữa sắc mặt tái mét vì tức giận của bà thím, dần nhận rằng, thật sự còn đạo đức nữa .
, sướng v ãi cả linh hồn.
03
Sức lớn, quả bóng rổ ném chỉ khiến Lâm Tuân loạng choạng hai bước.
sự phản kháng của đối với khác gì chổi va Trái Đất.
Khuôn mặt từ kinh ngạc chuyển sang giận dữ: "Lê Kiều Kiều, cô dám?!"
"Sao dám?" đảo mắt, "Lâm Tuân, đằng chân lân đằng đầu cũng giới hạn, đây nể mặt và cha nên , thật sự nghĩ dễ bắt nạt ?"
Lâm Tuân ôm n.g.ự.c ném trúng, tức đến mức l ồ ng n.g.ự.c phập phồng dữ dội: "Cô tin với cô ?"
khẩy: "Lớn mà còn mách lẻo, ấu trĩ ? Huống hồ ngoài chiêu còn bản lĩnh nào khác để đe dọa ?"
Lâm Tuân châm chọc đến mức c ứ ng họng.
tiếp tục : "Thôi Lâm Tuân, đây sở dĩ nhường nhịn vì giỏi giang gì, mà là vì giáo dục, hiểu ?"
Không chỉ , các bạn học vây quanh cũng kinh ngạc.
đáp bằng một nụ , che giấu thật sâu công danh, rời .
mà, quá sớm .
Buổi chiều liền mấy kẻ theo đuổi Lâm Tuân như fan cuồng chặn ở nhà vệ sinh.
04
Vừa bước khỏi phòng, một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu.
Thời tiết tháng 11 mát mẻ, trong lành, nhưng xua cái nóng trong .
Tức giận đến cực điểm, ngược bình tĩnh , vô cảm chằm chằm bọn họ.
"Nhìn gì mà , dám đánh Lâm Tuân của tụi tao, mau xin !"
Trước đây cũng thường xuyên những kẻ theo đuổi Lâm Tuân khó.
Thậm chí còn những chuyện quá đáng hơn thế .
theo nguyên tắc dĩ hòa vi quý, bao giờ phản kháng, khiến họ nghĩ rằng dễ bắt nạt.
hít một lạnh, hai khuôn mặt kiêu ngạo mặt, đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ họ, ấn họ bồn rửa tay đầy nước.
"Á ——"
Họ la hét, vùng vẫy giãy giụa, nhưng hề nương tay, cho đến khi hai chân họ mềm nhũn quỳ gối sàn.
Khi bước khỏi nhà vệ sinh, mỉm , mặc bộ đồng phục sạch sẽ mà lột từ họ.
Còn quần áo ướt sũng của thì họ đang mặc.
Trước khi , còn đặc biệt dặn dò: "Giặt sạch quần áo ngày mai trả cho , ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-mat-dao-duc-tinh-than-sang-khoai-hon-nhieu/chuong-1.html.]
05
Cả ngày hôm đó, hai nữ sinh đó còn tìm gây chuyện nữa.
Tuy nhiên, điều ngờ là Lâm Tuân chủ động đến tìm .
Cậu ở lớp bên cạnh , khi đang cắm cúi bài tập về nhà, gõ bậu cửa sổ.
"Gì ?"
Lâm Tuân ném một chồng bài tập lên bàn : "Hôm nay xong, ngày mai nộp."
Trước đây khi bận, thỉnh thoảng cũng nhờ giúp bài tập.
Vì thậm chí còn luyện nét chữ giống hệt .
hôm nay, vô cảm : "Tự ."
Cậu sững sờ, dường như ngờ sẽ từ chối.
Cậu ôm bài tập, ánh mắt kỳ lạ đánh giá : "Lê Kiều Kiều, hôm nay cô ăn thuốc gì ?"
lúc chuông tan học vang lên, dọn đồ : "Từ nay về bài tập của thì tự mà lấy."
Ai ngờ Lâm Tuân nhíu mày, bộ dạng như heo c.h.ế.t sợ nước sôi, dùng giọng lệnh:
"Hôm nay chơi game, bài tập cô xong cho ."
: ...
Lời từ chối đến bên môi, đột nhiên khẽ .
"Được thôi." nhận bài tập của , nhét cặp sách, khi , tủm tỉm một câu, "Nếu quán net, bảo tài xế đây."
Nhà chúng một tài xế, thuê riêng để đưa đón hai chúng học.
Lâm Tuân luôn dùng đủ cách để gọi tài xế riêng, mỗi đều khiến chen chúc xe buýt.
Nói xong ôm cặp sách bỏ chạy.
"Này! Lê Kiều Kiều!"
Phía , giọng Lâm Tuân tức giận truyền đến.
06
Về đến nhà, đang bàn đầy món ăn thất thần.
vứt cặp sách tới: "Mẹ, chú Lâm vẫn về ạ?"
"Chưa." Mẹ lắc đầu, phía , "A Tuân , cùng con."
vô cảm xuống bàn ăn: "Cậu quán net chơi game ."
Mẹ kinh ngạc mở to mắt.
Trước đây mỗi Lâm Tuân trốn quán net hoặc phòng game, luôn giúp che giấu.
rửa tay định ăn cơm, nhưng vỗ vỗ tay : "Đừng vội, đợi họ ."
Vừa , bà liền gọi điện cho Lâm Tuân và chú Lâm.
gọi mấy cuộc đều ai nhấc máy, sắc mặt bà cũng càng ngày càng khó coi.
vô cảm , : "Mẹ, đừng đợi nữa."
"Con đói thì cứ ăn , còn thì để đồ ăn bếp hâm nóng, thấy khó chịu, phòng nghỉ ngơi ."
Mẹ ấn ấn thái dương, thở dài phòng.
nhanh chóng ăn xong bữa cơm, bàn đầy thức ăn phong phú gần như động đũa, suy nghĩ hai giây, bưng đĩa về phía thùng rác, thì là để bọn họ ăn.
07.
Lâm Tuân về nhà lúc mười một giờ đêm.
Cậu rón rén bếp, mở thấy gì ăn, lập tức nổi giận: "Dì Lê!"
"Gì mà gọi?" ngáp một cái, cau mày , chặn lời Lâm Tuân, "Nửa đêm nửa hôm gọi hồn ."
Cậu trợn mắt , lông mày gần như nhướng lên trời: "Mẹ cô hôm nay nấu cơm , trong bếp gì ăn cả?!"
"ồ" một tiếng, bình thản trả lời: "Có chứ."
"Cơm ?"
"Trong thùng rác."
Lâm Tuân thể tin , mở thùng rác xem, quả nhiên đều đổ trong đó.
Cậu chỉ thùng rác, sắc mặt tái mét: "Cô đổ ?"
" ."
"Tại ?"
"Đến giờ ăn mà về thì trách ai, coi đây là nhà nhà hàng ."
mặt đổi sắc lấy một hộp sữa từ tủ lạnh , cho lò vi sóng hâm nóng.
Trong lúc chờ đợi, thưởng thức vẻ mặt Lâm Tuân như thể ăn ruồi.
"Mẹ k i ếp cả ngày ăn gì, cô dám đổ bữa tối !"
Lâm Tuân tức giận chửi bới.
Giây tiếp theo, úp chiếc giẻ dính nước rửa chén lên miệng .
"...Cô gì ." Cậu hỏi một cách mơ hồ.
: "Miệng bẩn quá, rửa ."
Trong ánh mắt tức giận của Lâm Tuân, bưng ly sữa nóng hổi chầm chậm về phòng.
Lâm Tuân tức giận giật chiếc giẻ , rửa miệng trợn mắt :
"Lê Kiều Kiều, cô dám đối xử với như ?!"
vặn đến cửa phòng, nghiêng , tựa khung cửa, lãnh đạm :
"Ồ, thì , thật sự thì mách hoặc báo cảnh sát ."