Sau khi mất trí nhớ, chồng tôi cho rằng chính mình là bé ba - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:06:00
1
thoáng qua băng gạc đầu , nghĩ thầm, chồng , em thật sự lo lắng xuất huyết não đó.
“Cô kết hôn lúc nào?”
“Bốn năm .”
“Lúc đó gì?”
tủm tỉm : “Lúc đó tặng một bao lì xì lớn.”
Anh rũ mắt: “Không thể nào.”
Không vì , giữa hai chân mày chút cô đơn.
Quả nhiên, mất trí nhớ dễ lừa.
Dựa mối quan hệ của chúng , chắc chắn thể nào tặng một bao lì xì lớn, hẳn là sẽ nghĩ bỏ thuốc trong tiệc cưới, khiến lễ cưới của trở thành trò lớn nhất.
Nhìn vẫn ngây như , nhanh chóng nghĩ cách.
đưa tay nhéo nhẹ mặt : “Đi thôi, về nhà.”
“Về nhà?” Ánh mắt đột nhiên sáng lên, như thể thấy một tia hy vọng.
Trong đầu nhanh chóng nghĩ lý do.
“Ừ, Tần gia phá sản , ?”
“Giờ là hầu của .”
Lúc , thật sự thể cho Tần Tinh Dã suy sụp .
diễn vai thật hảo, tiên là đón tiếp tại nhà, cho cảm thấy thể yên tâm dưỡng bệnh một thời gian.
còn chuyện với bố , để lo lắng chuyện công ty.
Khi xe , vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Khi gọi điện cho bố để xác nhận, nhận câu trả lời:
“Con trai , nhà chúng thực sự phá sản .”
Anh buông điện thoại xuống, mắt đỏ hoe, thiên chi kiêu tử từ nay trở thành một nghèo.
Sau một lúc lâu, mới mở miệng hỏi nhỏ:
“Vậy sẽ gì ở nhà cô?”
“Rất nhiều, giặt quần áo nấu cơm, bưng rót nước, , còn rửa chân cho nữa.”
Anh đầu , ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng, như thể càng suy sụp càng thêm phần thảm hại.
Ai cũng thầm cảm thán, “Trái tim của đau lòng thật sự chịu nổi.”
Trong lòng đến chết, nhưng ngoài mặt cố gắng để lộ .
Phải rằng, ngày thường Tần Tinh Dã là một bá đạo, cao ngạo và lạnh lùng.
Con đường đời của , chính là thiên chi kiêu tử, chân long bám , như tia chớp xuyên qua bầu trời.
từng nghĩ, một ngày nào đó sẽ thấy Tần Tinh Dã vì mà đỏ mắt.
Điều đó lẽ sẽ là trong lễ tang của .
Lời lọt tai Tần Tinh Dã.
Anh xong chỉ tủm tỉm mà : “Cô suy nghĩ nhiều ? Lễ tang của cô , chỉ đến để tặng cô pháo hoa chúc mừng thôi.”
Bây giờ thấy yếu đuối như , thật sự là một sự giải trí tuyệt vời.
nghẹn trở về nhà.
2.
Vừa bước nhà, về phòng ngay mà tạt qua thư phòng xử lý đống tài liệu tồn đọng mấy hôm.
Xong việc, về phòng . Vừa đẩy cửa thì… bất ngờ chạm mặt Tần Tinh Dã đang trơ trơ trong phòng .
Dưới chân , là một chậu… nước rửa chân!
suýt trượt chân vì cảnh tượng . Càng kỹ, càng thấy : tay là… cái áo ngủ cũ kỹ của .
Mà thật, cái đúng kiểu “chung tình”, một cái áo ngủ từ hồi đại học mặc tới giờ, kết hôn mấy năm vẫn chịu bỏ.
Anh đầu , ánh mắt hiện lên vẻ mơ hồ bối rối:
“Cô kết hôn ? Tại đồ của ở trong phòng cô?”
lập tức bật chế độ diễn sâu, tiến lên túm cổ áo kéo gần, môi gần như chạm mũi .
Anh lập tức đỏ tai, lúng túng :
“Cô… cô định gì?”
thản nhiên giơ tay gõ nhẹ lồng n.g.ự.c vững chãi của , giọng tràn đầy ẩn ý:
“ kết hôn xong, chồng thì công tác nước ngoài suốt.
Anh cũng hiểu mà, đêm dài cô quạnh, con mà, ai cũng nhu cầu sinh lý…”
Anh xong thì hình.
“…Vậy… ý cô là… là bé ba của cô ?”
Anh ngập ngừng, tiếp lời:
“Hay chính xác hơn… là món đồ chơi?”
há hốc miệng còn kịp phản bác thì thấy cúi đầu, đuôi mắt thoáng chút ảm đạm:
“Đồ chơi… cũng đúng.”
Khoảnh khắc đó, thấy trông thật đơn độc và đáng thương, trong lòng bỗng dâng lên chút tội : Không lẽ chơi quá tay ?
Dù gì Tần Tinh Dã cũng là kiểu kiêu ngạo chính hiệu mà…
Vừa tỉnh dậy mất trí nhớ, lừa hầu, giờ còn “gán” mác bé ba… cú sốc nặng ?
Đang định gì đó an ủi thì—
RẦM!
Anh đột ngột kéo ôm chặt lòng, môi lập tức chiếm đoạt trong một nụ hôn mãnh liệt thương tiếc.
Hôn kiểu đánh chiếm thành trì, chút lưu tình, cũng chẳng thèm báo .
3.
Tuy mất trí nhớ… nhưng cái phương diện thì tụt trình một chút nào cả.
Anh viện nửa tháng, cũng vì thế mà chay tịnh đúng nửa tháng.
Giờ hôn một cái, giống như tia chớp đánh trúng hương hỏa, mơ màng rạo rực, tới ba nốt nhạc lôi thẳng lên giường.
Mà còn dữ dội hơn bình thường gấp bội, khiến chỉ ôm gối mà rên rỉ xin tha.
Dưới ánh trăng, đôi mắt tràn ngập ham và chiếm hữu như "của , ai đụng sẽ chết"…
Anh cắn vành tai , giọng khàn khàn pha chút hung dữ:
“Thích ?”
“Thích… nhẹ chút thôi…”
“Vậy so với chồng em, lợi hại hơn ?”
“...”
“Trả lời.”
“Á…!” – kịp gì thì cổ cắn một phát, động tác phía cũng thèm dừng, còn tăng tốc.
đó, đầu óc cuồng nghĩ thầm:
Không trả lời, là thật sự trả lời , chồng ơi…
Giữa đêm, mơ màng cảm thấy ôm thật chặt, theo thói quen liền trở rúc lòng .
Mặt dụi dụi cằm , nhỏ giọng gọi:
“Ông xã…”
Cơ thể đang ôm lấy bỗng nhiên khựng , thở cũng dồn dập hơn.
Sáng hôm tỉnh dậy, theo phản xạ đưa tay tìm bên cạnh…
bên cạnh trống trơn, lạnh ngắt.
lập tức tỉnh ngủ, cuống cuồng nhảy khỏi giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-mat-tri-nho-chong-toi-cho-rang-chinh-minh-la-be-ba/chuong-1.html.]
May mà xuống , thấy Tần Tinh Dã đang bận rộn dọn bữa sáng ở bàn ăn. Lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
là… thói quen thể khiến lún sâu lắm.
bàn, Tần Tinh Dã và mấy giúp việc đều một bên như chờ lệnh.
kéo tay :
“Lại đây ăn sáng , quần quật cả đêm đói ?”
Chọc ghẹo kiểu với đúng là vui thật.
Tuy mặt sượng nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống ăn.
Ăn nửa chừng, bỗng đặt đũa xuống, giọng chút bối rối:
“Chồng em…
…là Bạch Tiêu Ngôn ?”
suýt nữa phun ngụm sữa bò bàn.
May mà vẫn nuốt xuống .
với ánh mắt lạc lõng và chút thất thần như , cũng khỏi thở dài.
Xem … trong ký ức của , cái tên Bạch Tiêu Ngôn thật sự để dấu ấn sâu sắc như pháo hoa đêm giao thừa.
4.
Thật thì Bạch Tiêu Ngôn cũng xem như là mối tình đầu của .
Khi đại học, Bạch Tiêu Ngôn là phụ trách tiếp đón tân sinh viên khóa .
Khác với Tần Tinh Dã, từ nhỏ luôn gia đình và lớn cho là kiểu mẫu đối lập với .
Chúng vốn dĩ mối thù từ thuở nhỏ, vì một trận tranh giành xem ai diễn "hoàng đế" hơn, từ đó chẳng ai ưa ai.
Vậy mà, bằng một cách kỳ lạ nào đó, khi lớn lên, hai chúng cùng quỹ đạo, lên thấy, xuống gặp.
Mọi chuyện đều ganh đua với .
học đàn dương cầm, nhà liền mua đàn Steinway mới.
học vẽ tranh sơn dầu, liền bắt đầu học vẽ.
thi đại học A, thể thi đại học B.
Cuối cùng, thi đại học với thành tích cao hơn 30 điểm, và chúng gặp ở cùng một khu ký túc xá.
đúng là cái loại âm hồn tan.
Anh chúng là oan gia ngõ hẹp.
Cũng chính trong khuôn viên trường đại học, chúng mỗi một ngả.
Rất nhanh, đám đông cuốn , lang thang mục tiêu, nhưng khi , Tần Tinh Dã vẫn nổi bật trong đám , với vóc dáng và vẻ ngoài khiến giống như con hạc giữa bầy gà, quá xuất sắc.
gọi , nhưng ngay lúc đó, một cô gái đỏ mặt chạy đến, ngại ngùng căng thẳng hỏi thể thêm WeChat .
Anh cúi mắt, ánh sáng mặt trời chiếu qua, ánh kim chiếu lên .
lời nào, , ngày đó thêm WeChat .
Và cũng ngay lúc đó, gặp Bạch Tiêu Ngôn.
Anh dịu dàng với , hỏi: "Học , em học ngành gì, khoa nào?"
Anh là khác biệt so với Tần Tinh Dã.
thổ lộ với một tụ họp câu lạc bộ.
Chúng công viên giải trí, bảo , "Học trưởng, chúng thi b.ắ.n tên ."
Ngày hôm đó, ai thắng sẽ thú bông phần thưởng.
bảo , "Anh chắc chắn thể thắng ."
Khi đêm xuống, càng thêm dịu dàng, tươi nhẹ nhàng : "Cuối cùng thì em cũng thắng, vì thú bông tặng cho em."
bất chợt ngẩn , hóa dễ dàng thừa nhận thua chỉ vì thắng.
Đêm đó, thổ lộ với , gật đầu.
Bạch Tiêu Ngôn là một bạn trai .
Anh sẽ mua cho những bữa sáng ngon, mỗi hẹn hò đều mang theo một bó hoa mà thích.
Dù bận rộn với việc học, ngày ngày chìm trong phòng thí nghiệm, luôn cố gắng dành thời gian để chuẩn những món quà bất ngờ cho .
Nếu chuyện , lẽ và Tần Tinh Dã sẽ chẳng bao giờ cơ hội đến với .
Nghĩ đến đây, nhịn mà một cái.
cố tỏ đồng ý với .
Tần Tinh Dã đợi phủ nhận, một lúc lâu, chỉ khẽ : " ."
, khí phách, kiêu ngạo khó tả. Nhìn bộ dáng cô độc của lúc , kìm sự mềm lòng.
"À thì, thật ..."
" , chỉ là tiểu tam thôi, quyền can thiệp nhiều như ." Anh cúi đầu, khổ sở lên trời.
5.
Không hổ là Tần Tinh Dã, khả năng thích ứng của đúng là đỉnh cao.
Lại đến Bạch Tiêu Ngôn, từ nước ngoài trở về .
Anh dẫn theo một nhóm đội ngũ gia nhập công ty hợp tác với .
Lần đầu gặp ở công ty, còn là trai ngây ngô của thời đại học năm nào.
Giờ đây trở nên chín chắn và lịch lãm hơn nhiều.
Anh nhấp một ngụm cà phê, giọng vẫn nhẹ nhàng, ôn hòa.
“Diệp Trăn, luôn cảm thấy thiếu em một lời xin thật lòng.”
Khi đó còn trẻ, hiểu quyết định của Bạch Tiêu Ngôn, khi nước ngoài, sẽ cùng .
Anh khi đó nghiêm túc với : “Diệp Trăn, em đổi cả cuộc đời vì .”
“Vì em thể cùng , nhưng khác thì ? Các ngày nào cũng cùng thí nghiệm, bây giờ cả việc nước ngoài cũng cùng , thích cô đúng ?!”
Hắn trả lời: “Bởi vì tự cô , còn em thì giống , Diệp Trăn, đó một phần cuộc sống của em. Đừng vì mà quyết định như , thể nhận .”
Thời trẻ, cứng đầu và quyết liệt: “Hoặc là cho em cùng, hoặc là chia tay.”
Sau đó, chúng chia tay.
Anh cùng cô gái cùng chí hướng để nước ngoài.
cũng từng giận Bạch Tiêu Ngôn, cảm thấy lòng, chỉ vì mà đối xử với như thế.
suy nghĩ , thật , mỗi đều khó thể gánh vác cuộc sống của khác.
Lựa chọn của Bạch Tiêu Ngôn hẳn là sai.
lắc đầu: “Không trách , lúc là do hiểu chuyện.”
Anh , trong mắt lóe lên một tia sáng lạ: “Mấy năm qua em sống ?”
gật đầu.
Ánh mắt của dừng chiếc nhẫn cưới của : “Ý là, em hạnh phúc chứ?”
nhớ về cái cảnh ở nhà, nào đó quấn quít với , từ chối khi cùng ngoài.
Giống như một cô vợ nhỏ mới chịu ấm ức, lùi giường với vẻ mặt buồn bã: “Cũng đúng thôi, đúng là cái loại thể ánh sáng, cũng chỉ là tiểu tam thôi.”
mỉm : “Rất hạnh phúc.”
Ánh mắt Bạch Tiêu Ngôn thoáng chút u buồn, im lặng một lát mở miệng:
“Thật , hai tháng khi chúng chia tay, em ý định kết hôn.”
“ nghĩ sẽ tìm em, nhưng khi đó muộn .”
“ luôn cảm thấy quyết định quá qua loa, lẽ…”
Anh đến đây, ngước mắt , trong ánh mắt một chút dò xét và kiên định: “Tất cả đều thể thỏa.”
Anh hoảng loạn, lỡ tay đổ cốc cà phê, chất lỏng nóng hổi khiến giật .
Lòng bàn tay lập tức đỏ ửng lên.
Bạch Tiêu Ngôn đột nhiên dậy, nắm lấy tay .
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, một vật gì đó rơi xuống đất từ phía cửa.
Cửa mở , lộ một khuôn mặt tuấn tú phi phàm.
Xong đời, đó là ông chồng mất trí nhớ xui xẻo của .