Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Bị Anh Chàng Bệnh Kiều Nhặt Về Nhà - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-07-09 15:39:05
“Ngày đó, khi xem xong quyển nhật ký , chính em chút do dự mà đuổi .”
Mãi đến khi thấy giọng Phó Tư Dữ vang lên, mới nhận vẫn còn cạnh .
Anh , gương mặt nho nhã thường ngày bỗng trở nên méo mó:
“Ghê tởm ? Giống như cái loại bệnh kiều, một khi nó bám lấy thì suốt đời thoát nổi.”
“Ghê tởm?” nghiêng đầu , khó hiểu.
“Sao thấy ghê tởm?”
Giọng trầm xuống:
“Anh thể ghét bỏ một chú chó nhỏ mà chính tay nuôi lớn ?”
“ nhớ từng với .
rời xa , vì ghét bỏ, mà là vì sợ.
sợ phát hiện hảo như trong tưởng tượng của .”
“Cậu thông minh đến kinh ngạc, một gương mặt đến chói mắt—nhưng ánh mắt , chỉ luôn dừng .”
“Cậu bé đó là do chính nuôi lớn.
trở thành vật cản cho tương lai rực rỡ của .”
“Tri Nam…” Giọng Phó Tư Dữ run rẩy, “Em nhớ hết .”
Lần ở công viên , khôi phục ký ức.
Phó Tư Dữ bao giờ là mối tình đầu của .
thể hiểu ánh mắt mãnh liệt của Giang Nhượng chứ?
mời Phó Tư Dữ cùng diễn một vở kịch.
ngờ—điều đó khiến Giang Nhượng thêm đau đớn.
Sự chiếm hữu của với vượt xa giới hạn từng tưởng tượng.
Cậu thậm chí… bắt đầu tự tổn thương chỉ để sự quan tâm của .
Mà — dung túng cho .
Cậu càng ngày càng điên cuồng, càng trở nên bệnh hoạn.
Tự hành hạ bản trở thành “vũ khí” hiệu quả nhất để lay động .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-mat-tri-nho-toi-bi-anh-chang-benh-kieu-nhat-ve-nha/chuong-12.html.]
Trong bóng tối.
Ngón tay khẽ lướt qua chân mày và gương mặt .
“Chị , chị thể chỉ em thôi ?”
“Em ghen tị với … ghen đến mức phát điên.”
“Chỉ cần nghĩ đến việc nắm tay chị, chạm chị, thậm chí từng hôn chị… chỉ tưởng tượng thôi em cũng xé thành từng mảnh.”
“Tại chị thể chỉ mỗi em?”
“Em là con ch.ó nhỏ của chị, chỉ quẫy đuôi cầu xin chị thương xót.”
“Chị chỉ cần em thôi… vì em, cũng chỉ mỗi chị…”
Môi lạnh lẽo đặt lên môi .
Ngoài cửa sổ, cơn mưa bắt đầu rơi.
Tiếng gió lùa qua tán lá xào xạc.
dám mở mắt.
“Tri Nam…”
dây dưa với Phó Tư Dữ nữa.
Vịt Bay Lạc Bầy
Anh luôn hết tất cả.
cố tình đánh lạc hướng .
“ nhớ chuyện .
hẹn công viên, vì còn lưu luyến gì , mà là trả quyển nhật ký ăn cắp năm xưa.”
“Nếu thấy Giang Nhượng đáng ghê tởm… thì cũng .
thậm chí còn bệnh hoạn và cố chấp hơn —đến mức vì sợ mất mà chủ động chọn cách rời xa .”
Sắc mặt Phó Tư Dữ trắng bệch như tờ giấy.
Bình luận hiện lên:
【Cái quái gì … hóa đây là chuyện tình của hai bệnh kiều ?!】
【Không nam chính phát điên—mà là do nữ chính cưng chiều quá mức luôn chứ.】
【Trời ơi… đến đoạn thật sự thấy tội. Hai đứa nó cứ như hai con cún nhỏ tội nghiệp mưa dầm ướt sũng, chỉ thể ôm lấy mà sưởi ấm…】