SAU KHI MẸ LY HÔN, BÀ TRỞ THÀNH NGƯỜI ĐÀN BÀ CHUA NGOA NHẤT LÀNG - 14
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:15:44
Cao Triết Viễn sang :
"Dì Kim, bà thật ?"
Mẹ vội vàng giải thích:
"Bà là bà nội Bối Bối, đừng bà bậy..."
Triết Viễn mắt sáng rỡ:
"Dì Kim, thật sự kế của cháu ?"
"Bao giờ hai cưới ?"
"Chúng thể dọn đến ở chung với dì và Bối Bối ?"
Cậu sang giám đốc Cao:
"Ba, ba với dì Kim với mà cho con?"
Giám đốc Cao lúng túng:
"Không, chuyện đó."
"Dì Kim thích ba."
Mọi đều ngơ ngác.
Bà già như sét đánh:
"Mẹ kế thì chẳng ai là cả, sợ cô ý đồ ?"
Triết Viễn lườm bà :
"Người ý là bà đấy!"
"Dì Kim dọn về nhà mới vui thế, mà bà mấy câu chẳng gì."
"Có chồng như bà, khó trách dì Kim ly hôn."
"Ly hôn là đúng!"
"Cháu thích dì Kim và Bối Bối, cháu vui khi ba tiêu tiền cho họ, tức c.h.ế.t bà!"
Bà già tức đến sùi bọt mép.
Triết Viễn tiến lên:
"Ở đây chào đón bà, bà sang nhà ông Thanh Sơn mà ở !"
Cậu từng bước từng bước, ép bà già khỏi cửa, "rầm" một cái, đóng sầm cửa .
Trong nhà rộn ràng hẳn lên.
Triết Viễn ghé sát :
"Sao, các tiện tay đuổi , vai ác tệ chứ?"
"Để thực sự luôn nhé?"
:
"Cậu thích đến ?"
Cậu im lặng một lúc, thì thầm:
"Lúc đầu cũng chẳng thích các , cảm thấy quê mùa lắm."
" dì Kim nấu đêm cho ăn, hôm ốm, các nửa đêm đưa viện, còn bắt ở quán net mắng..."
"Dì còn giống hơn ruột ."
Đêm hôm đó, trăng tròn vành vạnh.
cùng dọn dẹp xong, song song giường lớn.
:
"Mẹ, con cũng thấy chú Cao tệ, nếu thích chú thì đến với chú , đừng lo cho con."
Mẹ nghiêng đầu :
"Con thực sự nghĩ ?"
"Mẹ còn 40 tuổi, thể tái hôn mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-me-ly-hon-ba-tro-thanh-nguoi-dan-ba-chua-ngoa-nhat-lang/14.html.]
Ánh trăng bạc chiếu đầy lên khuôn mặt , ngoài cửa sổ lá cây dẻ rì rào.
Mẹ khẽ :
"Được, cũng chuyện với con."
"Con học hành chăm chỉ, nhưng cũng đừng sợ đỗ đại học ."
"Vì sẽ kiếm ngày càng nhiều tiền, việc học còn là con đường duy nhất trong đời con."
Sau đó lâu, và giám đốc Cao ở bên .
trong xưởng, hai vẫn nghiêm túc giả vờ như bình thường.
Để kể cho các bạn .
Khi hai họ dính thì ghê lắm.
Có lúc mật đến mức, với Triết Viễn cảm thấy như kẻ thừa.
Cuối năm lớp 11, bố ly dị với dì.
Bố lóc đến tìm .
"Bà chỉ lợi dụng ."
"Vừa khi Chu Thắng thi đại học xong, bà lập tức đá , bảo rằng con trai lớn thể dựa , cần đàn ông vô dụng như nữa."
"Bà đặt vòng từ lâu, nên dù cố thế nào cũng con, ngu ngốc mới nghĩ rằng tại ."
"Kim Dục Phân, vòng vòng , cô vẫn là nhất."
"Con dù mấy cũng chẳng thể bằng con ruột ."
"Chúng tái hôn , chúng thành một gia đình."
Mẹ dựa khung cửa, ông như xem trò .
Sau đó bảo:
"Đợi một chút, cái đưa xem."
Mẹ nhà, cầm một tấm thiệp cưới đỏ chót đưa cho bố.
"Tháng ngày 20 kết hôn và tổ chức tiệc, mời đến ăn cỗ."
"Bình thường tái hôn nên rình rang, nhưng lão Cao đám cưới đầu tiên của chẳng gì, nên hai nhất định bù đắp cho ."
"Vậy nên váy cưới, hôn lễ, tiệc tùng đều thể thiếu."
"Bối Bối sẽ phù dâu cho , con trai riêng của chồng sẽ phù rể."
"Biết tiền, chỉ cần đến uống chén rượu là , khỏi mang lễ."
Bố chằm chằm tấm thiệp cưới đỏ rực, há miệng, dường như vô điều .
cuối cùng chỉ thể rơi nước mắt đục ngầu.
"Dục Phân, sai ."
" sai lắm !"
" là !" Ông thụp xuống tường, ôm đầu : " đúng là bỏ hạt dưa để lấy vỏ dưa!"
"Xin cô tha thứ cho , đừng kết hôn với lão Cao, chúng mới là một gia đình."
"Bối Bối, con giúp bố đỡ hai câu con."
Mẹ cao, lạnh lùng ông :
"Muộn , chúng đăng ký kết hôn , chỉ là tiệc tổ chức muộn thôi."
" là phụ nữ chồng, đừng đến tìm nữa."
Nói xong, đóng cửa mạnh.
Tiếng của bố vẫn tiếp tục bên ngoài.
Mẹ dạy cho một bài học.