Sau Khi Phát Điên, Tôi Tự Đổi Cho Mình Một Ông Bố Khác - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 01:47:57
1.
Ba ngoại tình, ngày thường làm, dắt một cô gái trẻ chơi.
Khi hai tay trong tay đút đồ ăn cho , tình cờ bắt gặp.
Thấy , ba thoáng hoảng hốt, gượng hỏi:
“Tô Tô, con ở đây? Hôm nay tiết học ?”
“Trốn học.”
Nếu ngoan ngoãn đến lớp, thì làm biết nhà thì cờ đỏ ngã, bên ngoài cờ bay phấp phới thế ?
Bạn học cùng thấy tình hình , nhanh chóng chuồn .
cô ả trong lòng ba biết điều, dán lấy ba như sinh đôi dính liền, còn bày trò châm chọc.
“Giờ bọn trẻ thật hư hỏng, thích học hành còn trốn tiết, hồi em học trân quý cơ hội lắm, hận thể học thêm vài tiết, chứ đừng bỏ tiết.”
Tôi nhạt:
“Yêu học đến , cuối cùng chỉ học cách làm tiểu tam thôi ?”
Nói xong, ngước mắt ba:
“Cô là ai?”
Ba lúng túng, còn ả thì ba đầy âu yếm:
“Tôi là thư ký mới của Tổng Giám đốc Lăng, tên Tống Nhiên…”
Thư ký mới?
Mẹ từng nhắc sơ qua, hình như mới nhận việc một tháng.
Tôi đánh giá kỹ cô nàng tên Tống Nhiên, khó hiểu hỏi:
“Da thì đen, mũi tẹt, dáng cũng chẳng gì. Bố trúng cô kiểu gì , mắt mù ?”
Nghe , sắc mặt Tống Nhiên thay đổi rõ rệt, hung hăng lườm một cái.
Ngoài mặt vẫn giả vờ ngoan ngoãn:
“Tô Tô, con thể ăn như với bố, đúng là hỗn láo!”
Ba mặt mày tối sầm, khó chịu mặt.
“Thế mà gọi là hỗn ? Vậy những chuyện sắp làm tiếp đây, chẳng là đại nghịch bất đạo ?”
“Đại nghịch bất đạo? Mày định gi .t cha chắc?” Ba trợn mắt, nổi giận.
Tôi nhẹ, lắc đầu.
Tống Nhiên còn định gì đó, bất ngờ giơ tay tát cho cô hai cái bạt tai vang dội.
“Aa…”
Tống Nhiên kịp phản ứng, hét lên thảm thiết:
“Cứu em với, Viễn ca! Con gái điên !”
Ba còn đang ngơ ngác, đã nhanh chóng giáng thêm vài cái tát.
Đợi ba kịp phản ứng, đã tung một cú đá, đá bay Tống Nhiên.
Tôi thổi thổi bàn tay đỏ ửng của , mỉm ngọt ngào với ba:
“Cảm ơn ba đã cho con học võ từ bé.”
2.
Đánh xong, cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Lưng hết đau, chân hết mỏi, ngay cả tức giận cũng bay biến.
Mẹ quả sai, tức giận thì xả , đừng nén trong lòng!
Tôi vui vẻ chuẩn rời , nhưng ba tức điên lên, túm lấy tay chửi mắng:
“Lăng Tô Tô, mày điên ? Ai cho mày tay hả? Đánh xong còn định chạy?”
Tôi ngơ ngác:
“Không , chẳng lẽ ở xin ?”
Tống Nhiên che mặt lồm cồm bò dậy.
Nhìn gương mặt sưng như đầu heo của cô , cực kỳ hài lòng, thành phẩm ai cũng đánh .
Cô nức nở chạy đến ôm lấy ba :
“Viễn ca, đau quá, em đau quá…”
Ba xót hết mức:
“Đừng , đừng , để lo cho em.”
Nói , giơ tay định tát , ngực phập phồng vì tức giận:
“Lăng Tô Tô, mày coi trời bằng vung ! Mau xin ! Nếu tao đích thân dạy dỗ mày!”
Từ nhỏ đến lớn, sống với ông bà ngoại nhiều hơn.
Ông bà ngoại còn chẳng nỡ nặng lời với , đừng chi đến đánh.
Nên phản ứng đầu tiên của lúc đó là phản công.
Tôi nhấc chân đá thẳng đầu gối ba .
Ba đau đớn, ngã phịch xuống quỳ rạp mặt .
“Đã ngoại tình còn đòi xin tiểu tam? Ba tưởng ba là cái thá gì hả, Lăng Kiều Viễn?”
Tống Nhiên ngơ , chắc bao giờ thấy đứa con gái nào hung hãn đến mức .
Ba trợn tròn mắt , run rẩy vì giận:
“Lăng Tô Tô, con bất hiếu! Mày dám đánh ba, tao là ba mày đó!”
Ông lảo đảo bò dậy.
Tôi nhân cơ hội bồi thêm một cú.
“Yên tâm, thể đổi bố bất cứ lúc nào, đến lúc đó, Lăng Kiều Viễn ông chỉ là thứ bỏ !”
3.
Tối nay là tiệc gia đình bên ngoại, lúc về đến nhà, mẹ – một bà mẹ ngốc nghếch đơn thuần – đang bận rộn chọn váy dự tiệc.
“Tô Tô, con về đúng lúc lắm, mau giúp mẹ chọn , váy đỏ hơn váy xanh hơn?”
Mẹ vẫy tay gọi , biết rằng đàn ông mà bà tin tưởng vô điều kiện – ba – đã phản bội bà từ lâu.
Năm đó, mẹ bất chấp gia đình phản đối mà kết hôn với ba – một kẻ xuất thân nghèo hèn.
Ông bà ngoại và đều kịch liệt phản đối.
mẹ tình yêu làm mờ mắt, gặp ba đã lòng, nhất quyết lấy bằng .
Chuyện kéo dài mãi, cuối cùng cũng vì bà ngoại sinh mẹ khi tuổi đã cao, thương mẹ lắm nên đành đồng ý hôn sự .
Những năm qua, ba ngụy trang giỏi, ngoài mặt thì cưng chiều mẹ như công chúa, gì nấy, là hình mẫu vợ chồng lý tưởng trong mắt mọi .
thật , mấy thứ ông bỏ đó, đổi còn nhiều hơn gấp bội.
Lúc cưới mẹ, ông bà ngoại đã chuẩn một khoản sính lễ hậu.
Bao năm nay vẫn chu cấp cho mẹ , còn hỗ trợ ba phát triển sự nghiệp. Nếu nhà ngoại, ông cửa gì ngày hôm nay?
“Tô Tô, con đang ngẩn gì thế?”
Giọng mẹ kéo trở thực tại. Tôi chiếc váy trong tay bà, chỉ cái váy đỏ:
“Da mẹ trắng, mặc màu đỏ chắc chắn sẽ .”
Một câu làm mẹ vui như mở cờ trong bụng.
“Con gái mẹ hôm nay mà ngọt ngào thế, miệng như quết mật đó!”
Bà nắm tay , tiếp tục đùa giỡn:
“Con thêm vài câu nữa , mẹ thích mấy lời ngọt ngào lắm.”
Tôi thấy ngán ngẩm. Năm xưa ba lừa mẹ cũng chỉ bằng vài lời ngon ngọt như thế thôi ?
“Thôi , trêu con nữa.” Mẹ khẽ thì thầm, cầm điện thoại lên, vung tay chuyển cho một khoản tiêu vặt to tướng.
“Hôm nay Tô Tô ngoan, mẹ thưởng. Sau tiếp tục phát huy nhé!”
Người ngốc hào phóng như Thần Tài!
Tôi càng lo lắng hơn.
4
Buổi tối, bữa tiệc bên nhà ông ngoại đã bắt đầu, nhưng vẫn thấy bóng dáng ba .
Mẹ giải thích với ông bà:
“Chắc là Kiều Viễn bận chuyện gì đó, con gọi điện thử xem.”
Vừa lấy điện thoại thì ba cũng tới.
Lý do trễ nải của ông là:
“Công ty chút việc nên kẹt , xin ba mẹ, để mọi đợi .”
Nói câu đó mà mặt đỏ, tim loạn – đúng là cao thủ dối, chắc chắn lần đầu.
Mẹ chẳng bao giờ nghi ngờ, dịu dàng :
“Không Kiều Viễn, lần nhớ chú ý hơn là .”
Nói mẹ tình yêu làm mù quáng đúng là oan chút nào, trong khi ông bà ngoại còn kịp gì cả.
ông ngoại là trọng sự nghiệp, cũng để bụng chuyện trễ nải .
Lúc ba nhà vệ sinh, cũng viện cớ theo .
Ông đã chặn đường.
Hai cú đá hồi sáng dành cho ông hề nhẹ, chỉ là dám lộ mặt nhà nên cố tỏ bình thường.
giờ thấy rõ ràng, ba còn khập khiễng.
Đáng đời!
Ông làm giật .
“Lăng Tô Tô, con theo ba làm gì?”
Trên bàn ăn thì còn giả vờ cha hiền con thảo, giờ ai tới nữa thì lòi ngay mặt thật .
“Bực đến giờ vẫn nguôi ? Sao? Xót con trà xanh hả?” Tôi nhướng mày, hờ hững hỏi.
Ba biến sắc, trừng mắt lườm :
“Con còn dám nhắc đến chuyện ban sáng? Tống Nhiên suýt nữa con đánh cho biến dạng, giờ vẫn đang viện đó!”
Tôi vẻ tiếc nuối:
“Chưa biến dạng luôn ? Biết thế tay mạnh hơn chút nữa .”
“Lăng Tô Tô!”
Ba gào lên, mỡ mặt cũng run lên vì tức.
Tôi vỗ tay cổ vũ:
“Lớn tiếng thêm chút nữa , để ông ngoại luôn. Cho cả nhà biết Lăng Kiều Viễn ông ăn cơm nhà ngoại mà còn dám ngoại tình, thật biết hổ!”
Sắc mặt ông lúc xanh lúc trắng. Xác nhận ai sang đây, ông mới hạ giọng hỏi:
“Con rốt cuộc gì?”
“Tống Nhiên cút khỏi công ty. Ông cắt đứt với cô , cũng cấm lăng nhăng ngoài luồng.”
Tôi giơ tay mặt ông .
“Và đưa cho năm trăm vạn phí bịt miệng.”
Ba trố mắt như kẻ điên:
“Lăng Tô Tô, con đang đùa đấy ?”
05.
Tôi nhướng mày, hỏi ngược :
“Ba nghĩ ?”
“Không đời nào! Lăng Tô Tô, con đừng mơ. Ba năm trăm vạn, giỏi thì mà với mẹ con, cho mẹ con sốc đến ngất !”
Lăng Kiều Viễn mặt dày đáp trả.
Tôi biết ông dám ngang ngược như là vì nghĩ dám cho mẹ biết.
Vì mẹ sức khỏe yếu, chịu nổi cú sốc lớn.
Hồi xưa kết hôn với Lăng Kiều Viễn, hai từng hứa với sẽ sinh con.
Một yêu cầu khắt khe như thế, ông gật đầu đồng ý.
Vậy mà mẹ vẫn sinh .
Có điều bà nội vẫn chẳng vui vẻ gì, bởi vì là con gái, thể nối dõi tông đường cho nhà họ Lăng.
Buồn thật, nhà họ Lăng tưởng ngai vàng để truyền ?
Tôi khẩy ông :
“Ông đang đe dọa đấy ?”
“Tôi chỉ thật thôi. Con cũng biết công ty của ba làm ăn chẳng , bao năm vẫn chẳng phát đạt nổi.”
Lăng Kiều Viễn trơ trẽn tiếp:
“Tô Tô, con biết mà, ba yêu mẹ con thật lòng. Chẳng qua ba chỉ phạm một lầm mà đàn ông bình thường nào cũng thể phạm thôi.
Ba chết , ba cũng định ly hôn với mẹ con!
con yên tâm, ba sẽ đuổi việc Tống Nhiên.”
Nghe xong mấy câu , ói tại chỗ luôn.