Sau Khi Tái Sinh, Tôi Tiêu Diệt Cả Gia Đình
Chương 4
9.
Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi mang theo Lưu Đông và vợ nó chặn tôi ở cửa nhà.
Lưu Đông vừa thấy tôi, không nói hai lời, giơ nắm đấm lên muốn đánh tôi.
Quý Hưởng vừa tan ca đêm trùng hợp nhìn thấy liền bắt lấy tay nó, đẩy nó qua một bên, chắn ở trước mặt tôi.
“Cậu thử động cô ấy một cái thử xem!”
Quý Hưởng 1m8, làm lính trong quân đội vài năm.
Tuy rằng giải nghệ thiếu rèn luyện, nhưng thể trạng vẫn cường tráng hơn Lưu Đông chỉ có 1m7 rất nhiều.
Lưu Đông bị anh đẩy, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Thấy con ruột bị Quý Hưởng đẩy, mẹ tôi nổi trận lôi đình, nhảy dựng lên muốn cào anh.
Tôi đột nhiên hét lớn một tiếng:
“Còn làm loạn nữa tôi sẽ báo cảnh sát!”
Mẹ tôi sợ hãi, rút tay lại.
Nhưng miệng vẫn không ngừng mắng tôi:
“Lưu Tĩnh, sao mày lại bắt nạt Kiều Kiều? Sao hôm qua không mua đồ ăn tối cho con bé?”
Tôi vừa nghe, hốc mắt đỏ lên, làm bộ muốn rơi lệ.
“Cho tới nay, con đối xử với Kiều Kiều so với con ruột của mình còn tốt hơn, con kiếm tiền cho nó mua quần áo mua giày mua đồ ăn ngon, nhưng nó thì đối xử với tôi như thế nào?”
Tôi cực kỳ đau lòng:
“Nó ở trường học nói với bạn học, con là bảo mẫu nhà nó…”
Vừa rồi mẹ tôi và vợ chồng Lưu Đông còn đúng lý hợp tình, biểu tình trên mặt nhất thời trở nên mất tự nhiên.
Tôi rèn sắt khi còn nóng:
“Không chỉ vậy, trước mặt bạn học, nó thậm chí không gọi một tiếng cô cả mà gọi thẳng tên con.”
Tôi nhìn chằm chằm Lưu Đông và Bành Giai:
“Đây chính là cháu gái ruột mà tôi đã yêu thương hơn mười mấy năm! Tôi móc tim móc phổi đối tốt với nó…”
Tôi thương tâm đến cực điểm, khóc đến nói không nên lời.
Quý Hưởng ôm tôi vào lòng, trợn mắt nhìn ba người ngoài cửa:
“Cả nhà các ngươi quá đáng rồi!”
Lưu Đông và Bành Giai đều không nói gì.
Mẹ tôi không coi trọng điều đó:
“Nó còn nhỏ, mày vì cái gì mà lại so đo với một đứa bé chứ. Lưu Tĩnh, không phải tao nói chứ, mày cũng quá ích kỷ rồi!”
20.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vòng vàng trên cổ tay mẹ tôi.
“Con ích kỷ? Vậy mẹ đem vòng vàng con mua cho mẹ trả lại cho con đi……”
Tôi nói xong làm bộ muốn đi cướp, mẹ tôi sợ tới mức nhảy dựng lên trốn sau lưng Lưu Đông.
Lưu Đông che chở bà ta, Bành Giai bên cạnh ngăn cản tôi.
“Chị, chị bớt giận đi, việc này đúng là Kiều Kiều nhà em không đúng, chờ em trở về sẽ nói chuyện với con bé.”
Tôi nhìn Bành Giai trước mắt, đột nhiên nhớ tới một chuyện thú vị……
Lưu Đông cùng Bành Giai sinh một trai một gái, Lưu Kiều là đứa lớn, đứa thứ hai là Lưu Hạo Hạo năm nay mới ba tuổi, được người một nhà nâng niu trong lòng bàn tay trở thành bảo bối.
Đặc biệt là mẹ tôi, đi đến đâu, đưa cháu trai lớn của mình đến đó.
Gặp người liền khoe khoang, nói cháu trai lớn của bà ta thông minh đáng yêu biết bao.
Giống như nhà người ta không có cháu, chỉ có nhà bà ta có.
Nhưng điều bà ta không biết chính là, Lưu Hạo Hạo căn bản không phải cháu ruột của bà ta, mà là của Bành Giai cùng lão tình nhân của cô ta.
Sau đó sự tình bại lộ, Lưu Đông và Bành Giai ly hôn, Bành Giai quay đầu liền gả cho người nọ, còn chia đi một phần gia sản của Lưu gia.
Mẹ tôi tức giận đến mức phải nằm viện cả tháng trời.
Nhưng bây giờ mọi chuyện vẫn còn bị giấu kín, ngoại trừ tôi sống lại trở về cùng Bành Giai, không ai biết.
Ngay cả người tình cũ của Bành Giai, cô ta cũng giấu diếm thật chặt.
Tôi đột nhiên cười.
Người tình cũ của Bành Giai, luôn vẫn muốn có một đứa con trai……
21.
Thấy tôi nhìn chằm chằm cô ta cười.
Vẻ mặt Bành Giai khó hiểu:
“Chị cười cái gì?”
“Tôi cười……”
Tôi nhìn về phía Lưu Đông,
“Có người thật ngốc!”
“Chị……”
Mẹ tôi lại nhảy ra, bà ta chỉ vào mũi tôi:
“Mày đừng có mà lắm chuyện, chuyện của Kiều Kiều coi như đã xử lý xong rồi đi, hôm nay chúng tao tới, là vì một chuyện khác.”
Ngay khi nghe thấy điều này, tôi đã cố gắng đóng cửa lại.
Lưu Đông nhanh chóng chống đỡ cánh cửa:
“Đưa tôi 20 vạn của chị. Hôm nay chúng tôi muốn đi xem nhà!”
“Hai mươi vạn nào? Tôi căn bản không có hai mươi vạn!”
“Chị nói bừa cái gì thế?”
Lưu Đông cau mày:
“Lần trước sổ tiết kiệm của chị rõ ràng có hai mươi vạn, chị đã nói muốn mua nhà cho tôi…”
“A, cậu nói tiền kia sao.”
Tôi giang hai tay ra
“Tôi đã tiêu hết rồi!”
“Đã tiêu hết rồi?!”
Mẹ tôi kêu to một tiếng, cả người nhảy đến trước mặt tôi, hai mắt trợn tròn.
“Mày nói láo? Đó là hai mươi vạn đó, mày đã mua cái gì?”
Tôi nhìn Quý Hưởng một cái.
Quý Hưởng trả lời bà ta:
“Chúng tôi mua nhà rồi!”
Mẹ tôi: “……”
Lưu Đông: “…”
Bành Giai: “…”
22.
Sau đó chúng tôi vẫn báo cảnh sát.
Bởi vì mẹ tôi điên rồi.
Lưu Đông lại nhảy dựng lên muốn đánh tôi.
Bành Giai khóc tựa như hai mươi vạn kia là cô ta tự mình kiếm được.
Lúc bị cảnh sát đưa đi, mẹ tôi còn khóc lóc om sòm:
“Lưu Tĩnh, mày là đồ ích kỷ, đồ sói mắt trắng, tao muốn cùng mày đoạn tuyệt quan hệ mẹ con!”
Tôi vừa nghe, vội vàng ngăn cảnh sát lại, lấy ra giấy thỏa thuận và ấn tượng đã sớm chuẩn bị tốt.
Một phát bắt lấy tay mẹ tôi, ấn dấu tay lên trên.
Tôi giơ chứng nhận đoạn tuyệt nhìn về phía hàng xóm vây xem cùng cảnh sát bên cạnh:
“Mọi người xin làm chứng cho tôi, đây là mẹ tôi chính miệng nói muốn cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ mẹ con!”
Người dì lần trước bị mẹ tôi đẩy ngã vỗ tay trước:
“Đây là chuyện tốt, mẹ cô không phải loại người tốt lành gì, sớm cắt đứt, sớm giải thoát!”
Ở một bên cũng có người không hiểu, bắt lấy dì hỏi:
“Đây là làm sao vậy?”
“Cả nhà này đánh đập con gái của họ một cách dã man, lần trước còn bắt cô ấy lấy ra hai mươi vạn cho em trai mua nhà, không mua nhà liền đánh người, tôi chưa từng thấy qua người mẹ nào như này.”
“Còn không phải sao, cả nhà cái gì cũng không làm, chỉ chăm chăm vào bóc lột đứa con gái đã gả đi, đúng là nghiệp chướng mà!”
Mẹ tôi nghe xong, nhổ một ngụm nước miếng:
“Tôi xé nát cái miệng của cô bây giờ……”
“Thành thật một chút!”
Cảnh sát giữ chặt bà ta và lên xe cảnh sát.
Nhìn xe cảnh sát rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đã cắt đứt được quan hệ với người mẹ hút máu của tôi rồi!
Thật tốt!
23.
Đại khái là bị đưa vào cục cảnh sát giáo dục một phen, mẹ tôi cùng Lưu Đông thành thật một đoạn thời gian.
Mà bên tôi, bắt đầu bận rộn sửa sang nhà cửa.
Một nhà bốn người chúng tôi ở trong phòng trọ ba mươi mét vuông thật sự quá chật chội, huống hồ hai đứa nhỏ cũng lớn, nên có không gian nhỏ cùng riêng tư của mình.
Trong tay không có bao nhiêu tiền, tiền tu sửa là năm vạn chắp vá lung tung.
Vật liệu đều là tôi tự mình chạy ra chợ mua được, ngoại trừ mời công nhân trang trí, ngay cả sàn nhà cũng là tay tự động của tôi và Quý Hưởng.
Cũng may hết thảy đều thuận lợi, lúc hai đứa nhỏ nghỉ hè, nhà ở cũng trang hoàng xong xuôi.
Một ngày trong kỳ nghỉ, tôi dẫn hai đứa nhỏ đến nhà mới.
Khoảnh khắc tôi lấy chìa khóa ra mở cửa nhà, hai đứa nhỏ vẻ mặt khiếp sợ nhìn tôi.
Tôi dẫn hai đứa vào nhà, sau đó chỉ vào hai phòng ngủ trong đó:
“Bên trái là của anh trai, bên phải là của em gái.”
Hai đứa liếc nhau, sau đó đều tự chạy vào phòng ngủ của mình.
Tôi đi theo, đứng trước cửa phòng Quý Miêu.
Tôi trộm xem qua nhật ký của con bé, con bé vẫn luôn khát vọng có một gian phòng công chúa thuộc về mình.
Căn phòng đầu tiên tôi trang trí là phòng ngủ của con bé.
Toàn bộ đều là phong cách công chúa, màu sắc phấn trắng mềm mại, con bé nhìn mà lòng tràn đầy vui mừng.
Tối hôm đó, khi cả nhà ngồi cùng nhau ăn cơm, Quý Miêu phá lệ chủ động gắp thức ăn cho tôi.
Tôi nhìn con bé, con bé ngượng ngùng nhìn tôi.
Chỉ nhẹ nhàng mà nói một câu:
“Mẹ gần đây rất vất vả, ăn nhiều một chút đi ạ!”
Tôi bật khóc ngay tại chỗ!
24.
Lưu Kiều không biết từ đâu nghe nói nhà mới của tôi đã tu sửa xong, nó cố ý chạy tới tìm tôi.
“Bạn học tôi muốn tới nhà chơi, bà mau đưa chìa khóa nhà mới cho tôi.”
Tôi vẻ mặt khó hiểu nhìn nó:
“Bạn học mày đến nhà mày chơi, mày lại hỏi tao chìa khóa nhà làm gì?”
Lưu Kiều cau mày vẻ mặt không kiên nhẫn:
“Bà không phải là cô cả của tôi sao? Mượn nhà của bà chơi vài ngày liền không muốn? Trách không được bà nội tôi nói bà quá ích kỷ!”
Tôi trực tiếp cười ha ha.
“Chìa khóa không có, đừng làm chậm trễ việc làm ăn của tao!”
Lưu Kiều không cam lòng nhìn tôi.
Tôi biết việc này khẳng định chưa kết thúc.
Quả nhiên không quá hai ngày, chìa khóa nhà mới của tôi đã bị mất.
Lúc đó tôi còn chưa ý thức được chìa khóa đã bị Lưu Kiều đánh cắp.
Cho đến khi người quản lý mới gọi cho tôi:
“Bà Lưu, bà bị hàng xóm khiếu nại, nói bà nửa đêm không ngủ ở trên lầu sôi nổi quấy nhiễu người dân xung quanh căn hộ!”
Tôi bối rối!
“Nhưng tôi căn bản còn chưa dọn vào ở.”
Quản lý cũng bị dọa sợ.
Khi tôi và Quý Hưởng chạy tới nhà mới, quản lý đã ở trước cửa nhà tôi.
Tôi nhìn ngôi nhà mới vốn sạch sẽ và ngăn nắp của mình giờ đã trở thành một đống hỗn độn đầy khói.
Tức giận đến trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.