Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:12:31
Ca ca bình tĩnh , nhưng cảm thấy cay đắng trong lòng.
Ca, đúng là ruột thịt của đấy!
Có trong lòng là quên ngay , ?!
Phụ còn định phản bác, nhưng vội chen hòa giải.
“Không ngoài thì ngoài.”
“Dù con cũng chỉ mua thoại bản, sai hầu mua hộ cũng . Quan trọng nhất bây giờ vẫn là chuyện ôn dịch, nếu thật sự dịch bệnh, thì hậu quả sẽ nghiêm trọng.”
Nói đùa ?
Ca hiếm hoi mới động lòng, ước gì thể tạo cơ hội cho !
Ta thực sự —một lạnh lùng như ca ca sẽ đối xử thế nào với thích?
Đương nhiên, tuyệt đối thừa nhận— chỉ đơn thuần xem một kẻ tính toán chu như sẽ “vấp ngã” thế nào trong chuyện tình cảm mà thôi.
Phụ thấy cũng đồng ý, liền thêm nữa.
càng nghĩ, càng cảm thấy hiểu nổi—
Tần Ngật rốt cuộc quan hệ thế nào với nhà ?
Sao phụ tin tuyệt đối như thế?
Ngay cả ca ca cũng chút nghi ngờ nào?
Ta càng nghĩ càng rõ, nên hỏi thẳng luôn.
“Tần Ngật là ân nhân cứu mạng của .”
Phụ chậm rãi thốt từng chữ.
Ta ngẩn .
“Sao con hề ?”
Ta kinh ngạc.
Nhìn thoáng qua mẫu và ca ca vẫn bình tĩnh như thường, càng sốc hơn.
“Mọi đều ? Chỉ giấu con thôi?”
Trái tim hôm nay tổn thương ít !
“Khi đó con còn nhỏ, tính tình định.”
“Tiên hoàng kiêng kỵ nhất là chuyện võ tướng quan hệ với của , vì chuyện Tần Ngật cứu cũng truyền .”
“Chỉ một ít , mà con thì mồm mép chẳng giữ bí mật, nên nhất là cho con. Dù trong nhà cũng trông mong con thể báo đáp gì cho .”
“…”
Mồm mép giữ bí mật? Không trông mong báo đáp gì?
Nghe phụ về hồi nhỏ như , xác định—đây chắc chắn là phụ ruột của !
Sau khi xong, ông vẻ ngại ngùng, ho nhẹ một tiếng tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-tan-de-dang-co-ca-nha-ta-mac-ke-tat-ca/chuong-19.html.]
“Không ngờ ân tình , cuối cùng do con trả. Con cứu tận hai . Là phụ đánh giá thấp con .”
“…”
Ta…
?!
Nạn ôn dịch thật thì rõ, nhưng nạn hạn hán là sự thật rành rành.
Mẫu mua một lượng lớn lương thực, mà chỉ vài ngày , kinh thành tràn ngập dân chạy nạn.
Tin tức về hạn hán bại lộ.
Buổi chiều, mẫu trong sân tính sổ sách.
Ta thì giúp bà xử lý mấy chuyện vụn vặt.
lúc , quản gia dẫn một lạ mặt .
Ta từng gặp qua .
“Lưu chưởng quỹ, chuyện gì?”
Mẫu bình thản hỏi, vẻ quen thuộc với .
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Phu nhân, hôm nay Bạch Tâm Nhu đến tiệm cầm đồ của .”
“Bà bán bộ cửa hàng của , hỏi bao giờ thì thể tất thủ tục, vì bà cần tiền mặt ngay lập tức.”
“Ồ?”
Mẫu chậm rãi đặt bút xuống, khóe môi đầy ẩn ý.
“Các cửa hàng của bà chèn ép đến mức thua lỗ liên tục, bây giờ bà chắc cũng tin hạn hán, nên liều một phen, đổi hết thành tiền mặt để mua lương thực lật kèo đây mà.”
“Nếu từng trúng năng lực của ngươi, giao tiệm cầm đồ cho ngươi quản lý, cũng ít lui tới, thì Bạch Tâm Nhu thể sai lầm mà đến chỗ ngươi để bán tiệm chứ?”
Mẫu nở nụ mãn nguyện.
“Phu nhân, bây giờ ?”
Lưu chưởng quỹ chút do dự, tiếp tục :
“Bạch Tâm Nhu khi đến chuyện bán tiệm, còn cố tình nhấn mạnh rằng bà sẽ chuộc , dặn nhất định bán cho khác.”
Mẫu xong, nhàn nhạt lạnh.
“Bà bán, thì theo ?”
“Hiện giờ cần tiền gấp là bà , cứ bảo với bà rằng chúng thể thu mua bộ, nhưng vì tiền mặt cũng dư dả, nên giá sẽ ép xuống mức thấp nhất.”
“Còn về chuyện bán cho khác?”
“Không chuyện đó .”
“Lúc tin hạn hán lan rộng, những ai dư dả tiền bạc, chắc chắn sẽ dồn hết để trữ lương thực. Mấy tiệm cầm đồ khác chắc thể gom đủ tiền mặt để mua bộ sản nghiệp của bà . Mà dù đủ, bọn họ cũng sẽ chọn trữ lương thực vì mua mấy cửa tiệm đang thua lỗ .”
“Ngươi cần sợ bà . Càng tỏ cứng rắn mặt bà , càng lợi. Nếu bà chịu bán, thì cứ mua. Còn nếu chịu, thì bảo bà tìm chỗ khác.”
“Dù , cuối cùng bà cũng sẽ cầu cạnh chúng thôi!”
Mẫu bình thản phân tích, ngữ điệu thong dong nhưng ẩn chứa sự sắc bén.