Sau Khi Thức Tỉnh, Nữ Phụ Độc Ác Chỉ Mê Tiền!
Chương 1
1.
Ở KTV làm nhân viên phục vụ bàn được nửa năm, tôi đột nhiên thức tỉnh rồi.
Phát hiện bản thân đang ở trong một cuốn tiểu thuyết sủng văn, nhân vật vậy mà lại là một nữ phụ độc ác.
Ngày mai, tôi sẽ cùng người cha giàu có của mình nhận nhau.
Sau đó bị sắp xếp cùng với một gã đàn ông không có cảm tình liên hôn, sau khi kết hôn lại còn chịu cảnh bạo lực gia đình.
Còn nữ chính liền gặp được nam chính, được cả nhà nam chính sủng ái tận trời.
Cô ấy ngày ngày khoe sự ân ái khoe sự hạnh phúc với tôi, điều này khiến tôi mất cân bằng tâm lý, dùng đủ thủ đoạn muốn hủy hoại cô ấy lẫn nam chính.
Cuối cùng tôi bị tống vào tù, còn nữ chính và nam chính lại có với nhau một song bào thai!
Chết tiệt…cốt truyện này là tên khốn nào viết ra vậy!
Vừa có tiền vừa nhàn rỗi lại có thêm chồng, cuộc sống tốt đẹp như vậy, tôi tìm đường chết hủy hoại nam nữ chính làm cái gì?
2.
Theo cốt truyện, tôi trước tiên bị người cha giàu có nhận trở về, sau đó bị sắp xếp gả cho một gã đàn ông không có tình cảm.
Nhưng trong cốt truyện tiếp theo, tôi đã từ bỏ việc tìm chết, an tâm sống những ngày tháng tốt đẹp của mình.
Cố Tuần nói anh ta muốn đi gặp ánh trăng sáng, tôi liền kiến nghị anh nên mang theo một bó hoa.
“Cô Tống thích nhất hoa hồng trắng, đừng mua nhầm nhé!”
Cố Tuần: “?”
Anh ta nghi ngờ là điều đương nhiên, theo nhân thiết trong cốt truyện, tôi đáng ra sẽ ngăn cản anh đi gặp cô Tống.
Theo quan niệm đạo đức ban đầu của tôi, một khi đã kết hôn thì phải chung thành cho đến chết, tuyệt đối không có khả năng sớm ba chiều bốn.
Nhưng trước đây là trước đây, tôi bây giờ chỉ thích tiền!
Tôi nói với Cố Tuần: “Vì để hòa bình hữu nghị chung sống với nhau, chúng ta làm một bản giao ước thì thế nào?”.
Cố Tuần: “Giao ước gì?”
“Anh chơi của anh, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật, sau đó anh mỗi lần chỉ cần trả phí là được.”
Cố Tuần: “…”
Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của anh ta, tôi cũng ngờ vực theo.
“Mấy người ở trong vòng này đều không phải cũng chơi như vậy à?”
Hôn nhân quy về hôn nhân, đều là vì lợi ích.
Cảm xúc quy về cảm xúc, ai mà không có người trong lòng.
Cố Tuần im lặng hai giây sau mới mở miệng: “Sau khi kết hôn mỗi người làm tự làm việc của mình quả thực rất bình thường, nhưng mà mở miệng là hỏi chồng muốn phí bịt miệng lại không bình thường.”
Tôi xòe tay ra nói: “Đàn ông chỗ nào đáng tin cậy hơn so với tiền bạc?”
Cố Tuần: “…”
3.
Chân trước Cố Tuần vừa rời đi, vừa hay nữ chính Ninh Sơ liền gọi đến.
Tính toán thời gian, lúc này cô ấy và nam chủ Ôn Tư Diên đã ở bên nhau.
Cô ấy sẽ cùng tôi nói Ôn Tư Diên yêu chiều cô ấy nhiều như thế nào, rồi thuận tiện hỏi một câu tôi dạo này sống ra sao.
Cố Tuần có phải hay không đang đi cùng ánh trăng sáng, dựa theo cốt truyện ban đầu thì cuộc sống của tôi trôi qua cũng chẳng ra làm sao cả.
Nhưng Ninh Sơ không biết là do chỉ số cảm xúc dần kém hay là cố ý, đối với tôi không có nhiều quan tâm, ngược lại khoe ân ái càng ngày càng nhiều.
Tôi rõ ràng là hào môn thiên kim, vậy mà liền cô ấy cũng so không bằng, tôi có thể không tức giận ư?
Nhưng hiện tại tôi thật sự là không có tức giận nữa.
Khi Ninh Sơ hỏi tôi dạo này sống thế nào, tôi cười đáp: “Đang thu dọn hành lý.”
Cô ấy ngạc nhiên: “Làm sao vậy? Cùng chồng cậu cãi nhau à?”
“Mình lấy đâu ra thời gian cùng anh ta cãi nhau nha, mình muốn ra nước ngoài du lịch.”
“Đi tuần trăng mật à?”
“Không phải, mình đi một mình.”
Ninh Sơ kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó hỏi: “Các cậu kết hôn đang ở thời điểm ngọt ngào nhất, không tính toán tạo em bé à?.
“…”
Tạo người cái gì mà tạo?
Tôi cùng Cố Tuần có nửa điểm cảm tình nào không?
Vội vàng nói vài câu chiếu lệ với Ninh Sơ xong, tôi nhanh chóng cúp điện thoại.
Đợi được tiền bịt miệng của Cố Tuần gửi đến, tôi lập tức xách vali ra sân bay.
Cố Tuần ban đêm về nhà, thấy trong nhà tối om, kinh ngạc gọi tôi: “Đang ở đâu?”
“Đang ngắm hoàng hôn ở Maldives.”
Cố Tuần: “???”
4.
Ngày thứ hai sau khi tôi tới Maldives, Ninh Sơ cùng Ôn Tư Diên cũng tới.
Ninh Sơ mở miệng thì bảo rất nhớ tôi, đã lâu không gặp nên nhờ nam chính đưa cô ấy đến đây để gặp tôi.
Nhưng làm sao tôi lại cảm nhận thấy được có sự khoe khoang tỏa ra trong đó?
Càng không thích hợp nữa đó là cô ấy rõ ràng là đến đây để gặp mặt tôi, kết quả từ sáng đến tối đều là cùng Ôn Tư Diên ở bên nhau, thỉnh thoảng nhờ tôi cầm cái này, lại nhờ cầm cái kia…
Người ngoài nhìn qua, có khi còn cho rằng tôi là người làm công của họ nữa ấy chứ!
Tôi ngay lập tức quyết định đổi địa điểm đi chơi khác.
Ninh Sơ liền kinh ngạc nói: “Cậu tiêu tiền ghê như vậy, chồng cậu sẽ không nói gì cậu à?”.
“Mình cùng anh ta là hôn nhân kinh doanh, lại không phải là anh ta bao nuôi mình!”
Đại khái là bởi vì hai chữ bao nuôi đã đả kích lòng tự trọng của Ninh Sơ, sắc mặt của cô ấy liền nhanh chóng sa sầm xuống.
Sau khi nghiêm túc nhìn tôi liền phun ra một câu: “Chúc cậu đi chơi vui vẻ!”
Tôi đương nhiên sẽ đi chơi thật vui vẻ rồi, chỉ cầu xin cô ấy đừng có mang theo nam chính tới trước mặt tôi ân ái là được rồi!
Mặc dù cốt truyện giả định tôi là một nữ phụ độc ác nhưng tôi không muốn đóng vai phụ cho bất kỳ ai!
Bò không muốn uống nước chẳng nhẽ còn ấn đầu nó xuống à?
5.
Ở bên ngoài chơi hơn nửa tháng, Cố Tuần cuối cùng cũng gọi lại cho tôi.
Lần này là vì có một bữa tiệc đòi hỏi chúng tôi phải tham dự cùng nhau.
Nghĩ cũng không cần nghĩ liền kiến nghị với anh ta: “Vậy anh dẫn cô Tống đến tham dự nhé! Dù sao anh chỉ cần một bạn nữ đồng hành, cô ấy cũng là con gái mà!”
Cố Tuần: “…”
Sau đó anh ta nhẫn nại giải thích với tôi vì bữa tiệc này rất quan trọng, bố mẹ hai bên đều quan tâm, cho nên anh ta chỉ có thể mang mình tôi theo.
“Là vậy à, hay là anh nói rằng tôi bị bệnh rồi?”
Tôi còn chưa chơi đủ đâu, chưa muốn trở về lắm.
Cố Tuần rất không hài lòng với thái độ của tôi, cười lạnh nói: “Tôi vẫn là lần đầu tiên gặp trường hợp đẩy chồng mình ra bên ngoài, Tân Điềm, cô cũng thật trâu bò!”.
Tôi trâu bò à? Tại sao tôi cảm thấy, đàn ông bọn họ lại ti tiện như vậy nhỉ?
Theo cốt truyện gốc, mỗi lần anh ta đi cùng ánh trăng sáng tôi đều làm ầm ĩ, sau đó anh ta ngược lại liền dứt khoát không về nhà trong vài tháng.
Tôi tìm ra chỗ ánh trăng sáng sinh sống, cùng ánh trăng sáng của anh ta đánh nhau, trong cơn giận dữ anh ta cũng ra tay đánh tôi.
Cuối cùng náo loạn đến cả hai bên gia đình cụt hứng bỏ về, người ngoài cũng xem đủ trò cười.
Chẳng lẽ đây là điều mà anh ta mong muốn?
Tôi nói với Cố Tuần: “Muốn tôi quay về phối hợp cũng không phải không được, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Mấy ngày nữa là sinh nhật bạn tôi, anh đi cùng với tôi, biểu hiện tốt một chút.”
Sinh nhật Ninh Sơ sắp đến rồi, lúc đó cô ấy nhất định sẽ gọi điện cho tôi, cũng khó tránh khỏi việc thể hiện tình cảm.
Ban đầu tôi cũng không có ý liên lạc nhiều với cô ấy, nhưng trong thời gian làm nhân viên chạy bàn ở KTV, cô ấy đã từng liều mạng cứu tôi một lần.
Cứ coi như là báo đáp ân tình đi, chỉ cần cô ấy không quá phận, tôi cũng không muốn cùng cô ấy phải cấu xé nhau.
Cố Tuần đồng ý với điều kiện của tôi, tôi cũng ngoan ngoãn bay về nước ngay ngày hôm sau.
Máy bay khởi hành bị trễ, Cố Tuần ở sân bay đợi mất ba tiếng đồng hồ.
Tôi vừa đến lối ra, liền đối diện với một khuôn mặt đen như đít nồi.
“Làm sao? Không vui vì tôi trở lại à? Vậy tôi hiện tại liền đi nhé?”
Cố Tuần: “…”
Anh ta cố chịu đựng cơn giận đưa tôi lên xe, sau đó đưa cho tôi một chiếc túi rồi yêu cầu tôi thay nhanh quần áo.
“Thay trong xe này?”
Cố Tuần đưa tay ấn nút, tấm chắn giữa xe nhấc lên.
“Thay đi, hiện tại không có ai nhìn thấy rồi.”
Tôi chậm rãi nhìn anh ta: “Anh không phải là người à?”
Cố Tuần: “…”
Vì để không bị tôi làm cho tức chết, anh ta dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi nhắc nhở anh ta: “Hình ảnh phản chiếu trên kính cũng có thể nhìn được ó, nhớ nhắm mắt lại nhé!”.
Cố Tuần hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể ngăn được lý trí của mình bay lên tận chín tầng mây.
Anh ta quay lại trừng mắt nhìn tôi một cách hung dữ: “Tân Điềm, cô cùng tôi nhận giấy kết hôn rồi, tôi cho dù có xem sạch cô thì cũng là hợp pháp!”.
“Ồ, vậy thì anh xem đi.”
Tôi bắt đầu cởi quần áo của mình một cách công khai trước mặt anh ta. Cố Tuần cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
Nhóc con, muốn cùng chị đây đấu?
Chị đây có thể nắm rõ tình tiết kịch bản của tất cả mọi người đấy!
Cố Tuần là loại người nếu bạn cùng anh ta quyết liệt lên, anh ta có thể làm chết bạn.
Nhưng nếu bạn nhẹ nhàng với anh ta, anh ta liền sẽ không biết phải làm sao.
Sau khi Cố Tuần đỏ mặt nhắm mắt lại, tôi mới thay quần áo một cách tự nhiên.
7.
Đợi đến khi đến hiện trường bữa tiệc, vừa bước xuống xe, tôi liền bám trụ lấy cánh tay của Cố Tuần.
Cố Tuần: “Diễn xuất không tồi.”
“Vậy thì xin Cố tổng đợi sau khi bữa tiệc kết thúc liền sẽ khen thưởng cho tôi 100 vạn!” (~3,5 tỷ)
Cố Tuần: “…”
Đối mặt với những người đến trò chuyện, tôi mỉm cười trả lời một cách thỏa đáng.
Ánh mắt Cố Tuần nhìn tôi bắt đầu có sự kinh ngạc, dần dần trở nên có chút…ám muội.
Đợi đã, ám muội?
Tôi giật mình nha!
Sau khi bữa tiệc kết thúc, lập tức cùng anh ta vạch rõ giới hạn: “Lần này tôi giúp anh là vì lần sau anh giúp tôi, hai chúng ta đây là giúp đỡ lẫn nhau, anh đừng có mà nghĩ lung tung đấy nhé!”.
Cố Tuần dường như đã uống quá nhiều, lưng dựa vào ghế xe, mắt mơ mơ màng màng.
Anh ta giơ tay kéo mạnh cà vạt, có hương vị của một kẻ bại hoại: “Cô gả cho tôi, không phải chỉ vì tiền chứ?”.
“Bằng không? Chẳng lẽ lại bởi vì con người của anh à?” Ta vô cùng chân thành nói.
Sau đó Cố Tuần liền bị sự chân thành của tôi tổn thương đến.
Anh tức giận kéo tôi qua, yêu cầu tôi nhìn kỹ mặt anh ta: “Tôi như này mà cô lại không thích, vậy cô thích dạng như nào?”.
Tôi tùy tiện mở miệng: “Tôi thích dạng người như Ôn Tư Diên.”
Cố Tuần: “Đó không phải là bạn trai của bạn cô sao?”
“Vậy thì có sao? Phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, tôi chính là người sẽ biết cạy tường của bạn thân nha!”
Cố Tuần: “…”
Có lẽ anh ta đã bị sốc trước tam quan của tôi đến mức không nói nên lời.
“Tân Điềm, chồng cô đang ở trước mặt đấy!”
“THÌ?”