Sau Khi Tìm Thấy Lỗi Hệ Thống, Tôi Bắt Đầu Phát Điên
Chương 3
7
Tôi thu sách lại, đi phía sau Đường Tinh Tinh xuống lầu.
Khi còn lại những bậc thang cuối cùng.
Tôi đi đến bên cạnh nó, nhân lúc những người khác không chú ý, hét lên và lăn xuống cầu thang.
Tôi nằm bò trên mặt đất, hai mắt rưng rưng, nhìn Đường Tinh Tinh đứng sững tại chỗ.
“Sao em lại đẩy chị?”
“Em không có!” Nó phủ nhận.
Tôi được cô đỡ dậy, ôm lấy cánh tay, thấp giọng nói: “Em nói không có thì không có vậy.”
Người lớn đều dùng ánh mắt thương tiếc nhìn về phía tôi.
Khi không đối mặt với ống kính, diễn xuất của tôi luôn vô cùng tốt.
Đường Tinh Tinh tức giận đến mức nổi lên tính tình đại tiểu thư, giậm chân: “Mẹ, mẹ nhìn Đường Vũ kìa!”
Mẹ đang tiếp khách ở cửa, nhìn qua, theo bản năng trách cứ tôi:
“Đường Vũ! Hôm nay sinh nhật mẹ, con cũng chịu không yên tĩnh đúng không?”
Tôi lại kìm nén phản xạ có điều kiện, xúc động muốn phát điên lên một lần nữa.
Nước mắt lăn theo gương mặt, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Sự ấm ức của tôi thật sự không phải diễn ra đâu.
Nhiều năm qua, tôi đều trốn trong chăn khóc, đây là lần đầu tiên khóc trước mặt nhiều người như vậy.
Họ hàng thân thích bắt đầu thấp giọng nghị luận:
“Mẹ Tiểu Vũ, hỏi cũng không hỏi mà đã bắt đầu mắng Tiểu Vũ.”
“Bà không biết khi còn bé Tiểu Vũ đã bị mẹ nó đánh bao nhiêu lần đâu, Tinh Tinh thì đến một đầu ngón tay bà ấy cũng không hề đụng đến.”
“Tiểu Vũ từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan, cũng không biết vì sao mẹ nó không thích nó.”
“Tính tình Tinh Tinh kiêu căng như vậy, còn có vấn đề về tinh thần, tôi nghi ngờ đều là do mẹ nó cưng chiều mà ra đấy.”
“Hại hai đứa nhỏ…”
Đường Tinh Tinh nghe thấy không có ai đứng về phía nó, họ hàng bắt đầu quở trách nó, thậm chí còn nhắc tới vấn đề về mặt tinh thần trước đây của nó.
Sự ấm ức do bị tôi hãm hại tủi thân lại xông lên lần nữa, rốt cuộc nó cũng không thể khống chế được nữa…
Nó nức nở nghẹn ngào một chút, không khống chế được xúc động muốn phát điên lên.
Bắt đầu gào thét, la hét, trườn bò, nguyền rủa tất cả đều là do một cô gái tâm cơ như tôi làm hại.
Họ hàng thân thích bị nó dọa đến mức kinh hãi thét chói tai, còn có bé nhỏ bị dọa khóc ngay tại chỗ.
Tôi lặng lẽ rời khỏi đám đông, nâng một ly rượu vang đỏ từ trên bàn ăn lên, đi vào trong góc, bật máy ghi âm kiểu cũ.
Bản nhạc giao hưởng sôi nổi vang lên, tôi lắc lư rượu vang đỏ thưởng thức kiệt tác từ nỗ lực của mình.
Mẹ vì giữ chặt Đường Tinh Tinh mà bị rạch mấy vết máu trên mặt.
Từ ái và kiên nhẫn trong mắt bà ấy biến mất, giận dữ quát: “Con rốt cuộc muốn náo loạn tới khi nào? Có để cho người khác ăn cơm nữa hay không?”
Lần này, mẹ cũng không bảo vệ nó nữa.
Đường Tinh Tinh càng ấm ức, cũng càng điên hơn.
Hiện trường trở thành một mảng hỗn loạn, đồ ăn bay đầy đất.
Tuyệt diệu y như trạng thái tinh thần đè nén đã lâu của tôi.
Quả nhiên, trên thế giới này không có gì sảng khoái hơn là nổi điên.
Nếu có, đó chính là nhìn người khác phát điên thay mình, tạo ra cái chết của tất cả mọi người.
Mãi đến khi ba bưng một chậu nước từ trong phòng bếp đi ra, đổ thẳng lên đầu Đường Tinh Tinh, nó mới khôi phục lại lý trí.
Nó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía tôi.
Tôi giơ ly rượu lên, dùng khẩu hình nói với nó:
“Kính cô phát điên.”
8
Trò hề kết thúc.
Lúc chuẩn bị rời đi, tôi bị Đường Tinh Tinh gọi lại.
“Chị, chị cho rằng như vậy là đã kết thúc rồi sao?”
“Cho dù như thế nào, tôi mới là người chiến thắng thực sự.”
Một chiếc Rolls Royce chạy đến cửa chính thì dừng lại.
Trên xe một người đàn ông cao ráo bước xuống.
Sau khi nhìn rõ mặt anh ta, tôi không khỏi thở dài.
Anh ta là Lục Hạo, ảnh đế trẻ tuổi nhất làng giải trí.
Từ hồi học đại học xem qua bộ phim anh ấy đóng vai chính, tôi không thể tự kiềm chế được mà mê anh ta.
Ban đầu tôi bước vào giới giải trí, cũng là vì để tới gần anh ta.
Tôi đứng tại chỗ, nhìn Lục Hạo, nhịp đập con tim dần tăng tốc.
Đường Tinh Tinh nhào vào trong lòng anh ta, quay đầu dùng ánh mắt của người chiến thắng nhìn tôi.
Tôi đột nhiên ý thức được… nó vừa mới nói nó là người chiến thắng thực sự, là ý này sao?
Tôi ngửi thấy một mùi đàn bà.
Lục Hạo dịu dàng vuốt tóc nó.
Sau đó ngước mắt lên, nhìn tôi đầy chán ghét.
Rung động của tôi cũng chỉ kéo dài một phút.
Anh ta bảo Đường Tinh Tinh lên xe trước, sau đó dừng bước trước mặt tôi.
“Đường Vũ đúng không?”
Giọng nói của anh ta lạnh nhạt xa cách, không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy thái độ của anh ta đối với tôi không nên là như vậy.
“Bình thường tôi sẽ không ra tay với phụ nữ.” Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, gằn từng chữ: “Nhưng tôi là bạn trai của Tinh Tinh, cô ấy bị bắt nạt, tôi sẽ không mặc kệ cô ấy không quan tâm.”
Tôi hiểu rồi, anh ấy đang cảnh cáo tôi.
Không phải tôi nói chứ cường độ vận động mỗi ngày của tôi lớn như vậy, anh ấy không nhất định sẽ đánh thắng được tôi.
Tôi nhíu mày: “Không thể mặc kệ nó không quan tâm? Anh cứ cõng nó đi.”
Biểu cảm trên mặt Lục Hạo khựng lại.
Giọng điệu tôi trào phúng: “Con người anh kỳ lạ thật đấy, người khác đều làm kỵ sĩ, anh lại muốn làm thú cưỡi.”
Gương mặt anh ấy đen lại trong nháy mắt, cắn răng nói: “Cô chờ đấy, tôi sẽ khiến cô phải trả giá thật đắt.”
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, tôi không còn cách nào, bắt đầu chạy bộ tại chỗ.
Ánh mắt Lục Hạo nhìn tôi, tựa như nhìn một tên tâm thần.
“Anh đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi đi chạy bộ đây.”
Tôi không để ý đến anh ấy, trực tiếp đeo túi xách chạy ra ngoài.
Xe trong khu dân cư đều lái rất chậm, rất nhanh Rolls – Royce đã chạy đến bên cạnh tôi.
Cửa kính phía sau chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đắc ý của Đường Tinh Tinh.
“Chị vì không để béo lên thật đúng là vất vả đấy, nghe nói mỗi ngày chị phải chạy mười km?”
Lục Hạo nghe không hiểu, nhưng tôi nghe hiểu, nó đang nhắc nhở tôi, tất cả những gì tôi gặp phải bây giờ đều là do nó ban tặng.
Chắc hẳn là nó đã biết trước đây tôi từng thầm mến Lục Hạo.
Cho nên nó muốn tôi bò sát trong u tối ở trước mặt Lục Hạo, trả thù cho hôm nay sao?
Nó đã đánh giá thấp khả năng ổn định tâm trạng của tôi rồi.
Tôi cười cười, nhìn về phía nó: “Đúng thật là tôi rất hâm mộ em gái mình không béo lên… Tôi thường nghĩ mình béo lên thì có thể tập gym, em gái gầy như vậy rồi còn có thể tập cái gì chứ? Tập… xương sao?”
Đường Tinh Tinh điên cuồng hét to “A” một tiếng.
Tôi quay đầu liếc nó một cái, nó siết chặt cánh tay khống chế xúc động muốn nổi điên lên, ngã vào trong lòng Lục Hạo.
Đầu nó chôn xuống rất thấp, vai run rẩy.
Lục Hạo tưởng rằng nó khóc, thấp giọng an ủi nó.
Tôi cười lạnh một tiếng, quẹo một cái, chạy vào rừng cây.
9
Buổi tối, tôi có một giấc mơ.
Ở trong giấc mơ, sau khi ra mắt tôi thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã trở thành tiểu hoa đang hot.
Sau đó yêu thầm trở thành sự thật, Lục Hạo cũng trở thành bạn trai của tôi.
Cuộc sống của tôi không có gì khó khăn, giống như…
“Nữ chính trong tiểu thuyết?”
Giọng nói không biết truyền đến từ nơi nào, tôi quay đầu nhìn qua, thấy Đường Tinh Tinh đứng ở cách đó không xa, đang lẩm bẩm nói chuyện.
“Dựa vào đâu mà Đường Vũ lại là nữ chính trong tiểu thuyết, tại sao cô ta lại có tất cả, ngay cả… Lục Hạo cũng sẽ thích cô ta sao?”
“Tôi muốn lấy đi tất cả số mệnh của cô ta, không tiếc bất cứ giá nào…”
Giọng nói của hệ thống vang lên, quanh quẩn trong mộng cảnh trống rỗng.
[Số mệnh của nữ chính không phải ai cũng có thể chịu đựng được đâu, cần phải trả một cái giá rất đắt.]
[Vì để có được Lục Hạo, tôi tình nguyện.]
Đột nhiên, tôi mở mắt ra.
Giọng nói thúc gục tôi của hệ thống vang lên bên tai.
Tôi thản nhiên hỏi: “Ký chủ chân chính của ngươi không phải là ta đúng không?”
Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên trong đầu: “Ký chủ của tôi sắp có được thứ cô ấy muốn rồi.”
Tôi bật cười: “Tất cả những thứ này chỉ vì một người đàn ông…”
Chẳng bao lâu sau, Đường Tinh Tinh và Lục Hạo Quan công khai tình yêu.
Nó nhanh chóng tuyên bố rút lui khỏi giới, bắt đầu một lòng chuẩn bị gả vào hào môn.
Ai có thể ngờ được, sau khi nó cướp đi số mệnh của tôi lại vứt bỏ đi tiền đồ rộng mở không cần, một lòng muốn bổ nhào vào lòng đàn ông.
Đây là cái mà nó gọi là người chiến thắng trong cuộc sống sao?
Vậy thì tiếng mẹ đẻ của tôi là im lặng.
Lục Hạo không chỉ có gia cảnh hơn người, mà còn là dòng dõi thư hương.
Tất cả mọi người đều không xem trọng việc nó có thể gả vào Lục gia.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nó rất nhanh đã vả vào mặt tất cả mọi người.
Truyền thông chụp được mẹ Lục Hạo dẫn nó đi mua vòng ngọc, thậm chí còn khen nó có tiết chế trước mặt mọi người.
Đoạn phim trước đây của Đường Tinh Tinh trong chương trình giải trí cũng được cắt nối biên tập.
Nó tinh thông văn học thi từ, ngay cả điển cố lịch sử cũng hạ bút thành văn.
Lúc làm bài thi đại học với các minh tinh khác, chỉ có nó đạt điểm cao.
Tuy rằng nó thi đại học ngay cả bậc chính quy cũng không thi được, nhưng không hề ảnh hưởng đến trí tuệ học bá hiện tại của nó.
Thật ra, học bá thực sự là tôi.
Quả nhiên, mọi thứ trong đầu tôi nó trộm đi cũng không tốn chút sức lực nào.
Điều nguy hiểm hơn chính là, cùng với việc trong lúc tình cảm của Đường Tinh Tinh và Lục Hạo càng ngày càng vững chắc, số mệnh của tôi không còn lại bao nhiêu.
Thân là nữ chính trong tiểu thuyết, điều quan trọng nhất đại khái chắc là vận đào hoa.
Nhưng bây giờ xác suất tôi gặp một người đàn ông bình thường quả thực còn thấp hơn so với trúng xổ số.
Hơn nữa hẹn hò với người khác giới vậy mà là một trong những hành trình khó khăn bức bối mà hệ thống đặt ra cho tôi mỗi ngày.
Cũng đúng, trong thế giới này, yêu đương mới là chuyện chính.