Sau khi tôi c.h.ế.t, anh cả pháp y đã khâu lại thi thể tôi. - 3 + 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:02:52
3.
Anh cả mới đồn cảnh sát thì tin nhà chuyện liên quan đến An Nhiên.
Anh vội vã đặt xuống phần t.h.i t.h.ể của chạy về, nhưng đến nơi mới phát hiện hóa là Cố An Nhiên đáng yêu nghịch ngợm học một bản nhạc piano mới, kiếm cớ để chơi cho .
“An Nhiên, em nghịch quá, dọa như nữa.”
Dỗ dành Cố An Nhiên xong, đến lúc gần đồn cảnh sát, mới quản gia trong nhà rằng lâu về biệt thự cũ để đưa hoa nữa.
Lúc , mới nảy ý định xem qua sổ nhận tiền sinh hoạt của .
“Chỉ cần con bé ham tiền vẫn còn nhận tiền sinh hoạt, thì chắc cũng chuyện gì lớn.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Quản gia chút khó xử, nhưng sự truy hỏi liên tục của Cố Cảnh Thành, cuối cùng cũng lấy một quyển sổ ghi bộ khoản chi tiêu của trong những năm qua.
“Sao mà mỏng thế?”
Chỉ cần mở quyển sổ , sẽ phát hiện từ khi đuổi khỏi nhà, mỗi tháng chỉ nhận 800 tệ tiền sinh hoạt.
Số tiền 80.000 tệ mỗi tháng vốn định sẵn, đến 79.200 tệ đều An Nhiên lấy để mua túi xách, còn thì từ năm ngoái còn về nhận tiền sinh hoạt nữa.
Cố Cảnh Thành định mở sổ, nhưng Cố An Nhiên từ phòng khách chạy đến, nhào lòng , nhanh tay giật lấy quyển sổ ném xuống đất, nũng kéo tay hỏi:
“Anh Cảnh Thành, vụ án khi nào mới kết thúc ? Khi nào xong mua cho em một cái túi ? Em thích túi xách nhất luôn đó!”
Cố An Nhiên mở điện thoại , chỉ chiếc túi xem từ :
“Cái túi hời lắm, chỉ 250.000 tệ thôi, mua cho em nha?”
Nhìn gương mặt mong đợi của em gái, Cố Cảnh Thành cũng để tâm đến quyển sổ nữa, liền đồng ý ngay:
“Được chứ, An Nhiên ngoan nhất mà, mấy ngày đừng ngoài nhé. Bên ngoài loạn lắm. Chờ khi nào vụ án tiến triển, sẽ tự đến cửa hàng mua cho em.”
Quyển sổ ném xuống đất, giống hệt như của nhiều năm —bất cứ ai cũng thể giẫm đạp, khinh rẻ.
Dù c.h.ế.t , trái tim vẫn còn nhói đau.
Từ quá khứ đến hiện tại, Cố An Nhiên luôn “ đúng lúc” xuất hiện trong từng bước ngoặt của cuộc đời .
Cô dùng sự yếu đuối, tài giỏi của để khiến trở thành một đứa nhà quê đầy tính toán, thô lỗ và chỉ đến tiền bạc.
Sau khi An Nhiên ép rời khỏi nhà họ Cố, khi đó mới 14 tuổi học cách tiết kiệm từng đồng học phí từ khoản tiền sinh hoạt 800 tệ mỗi tháng, cũng học cách chợ lượm nhặt lá rau tươi để nấu cơm cho chính .
Bàn tay mất một đốt ngón của thường cầm vững thìa, nhiều vội vàng đến mức bỏng, để cánh tay những vết sẹo đáng sợ.
“Anh ơi, vụ án g.i.ế.t ở phố cũ tiến triển gì ?”
Giọng ngọt ngào của Cố An Nhiên vang lên, nhưng câu hỏi khiến thần kinh của Cố Cảnh Thành căng thẳng.
Vụ án , bên ngoài đều thông báo là đang điều tra rò rỉ khí gas, Cố An Nhiên rõ như ?
“Vụ án g.i.ế.t gì? Ai với em?”
Hơn nữa, giờ cô từng quan tâm đến công việc của , hôm nay nhiều hỏi đến, thật sự chút bất thường.
Thấy Cố Cảnh Thành cau mày, Cố An Nhiên lập tức đổi chủ đề:
“Không nữa, chắc là do mạng lan truyền lung tung thôi.”
Cũng đúng, bây giờ mạng cái gì cũng thể lan truyền, Cố An Nhiên thấy cũng là bình thường. Anh đau lòng ôm cô lòng:
“Em sợ ? Công chúa nhỏ của , phố cũ chuyện gì , chỉ là rò rỉ khí gas thôi. Dạo đừng lên mạng nhiều, kẻo ban đêm gặp ác mộng.”
Cố An Nhiên vờ như gì, gật đầu ngoan ngoãn, nhưng tay lén rút trong ống tay áo, ngừng vuốt ve chiếc vòng tay từ răng .
thất vọng cơ thể ngày càng trở nên mờ nhạt, đau đớn vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-toi-chet-anh-ca-phap-y-da-khau-lai-thi-the-toi/3-4.html.]
Chân tướng ngay mắt, nhưng vứt bỏ một cách dễ dàng.
Manh mối cắt đứt , cũng sắp trở thành một cô hồn dã quỷ ?
Răng ê ẩm, hốc mắt cũng cay xè.
4.
Hai ngày , tại đồn cảnh sát, một bà lão đến báo án.
Bà rằng đứa trẻ mồ côi sống một bên cạnh mất tích hai tuần nay, nhưng lương thực trong nhà vẫn còn nguyên.
“Nó thích ăn uống lắm, thể nào về. Chắc chắn xảy chuyện gì .”
Cảnh sát đang điều tra các nạn nhân trong vụ án ở khu phố cũ, nên thông tin bà cung cấp vô cùng quan trọng.
Bà Vương sống bên cạnh là duy nhất giúp đỡ năm mười bốn tuổi, khi gần c.h.ế.t đói ngoài đường. đủ tiền thuê nhà, nên giúp bà dọn dẹp, nấu nướng để đổi lấy chỗ ở.
Bà Vương kế đầu độc từ nhỏ đến mù lòa, thấy , cũng khó khăn. dù chỉ một cây gậy chống, bà vẫn cố gắng đưa , khi đó ngất lịm trong trời tuyết, về nhà.
“Đứa trẻ mồ côi đáng thương lắm, cha ruồng bỏ đuổi ngoài, nơi nào để . Xin các hãy giúp tìm nó. Nó cũng coi như cháu gái , xin các đấy.”
Lão cảnh sát sắp xếp cho bà Vương xuống, bắt đầu hỏi kỹ về thông tin của đứa trẻ mồ côi.
Vì bà thấy, nên chỉ thể mô tả thói quen hằng ngày của và những gì bà thể chạm .
“Con bé trông , ngũ quan rõ ràng, thích sạch sẽ. Mỗi chạm mặt nó đều cảm nhận sống mũi cao, đôi mắt to…”
Bà Vương ngừng một chút, lẽ thấy những điều quá bình thường giúp ích gì cho việc tìm kiếm . Bà nghĩ thêm về đặc điểm khác biệt:
“À đúng , con bé mất một đốt ngón tay. Nó thích ăn trứng, vì chỉ vì ăn một miếng trứng mà em trai nó ăn, nó chặt mất nửa đốt ngón tay.”
Lão cảnh sát nghẹn ngào: “Những chuyện … chính là của Tần Thanh năm xưa.”
Người đàn ông cạnh chỉ cảm thấy nực :
“Tần Thanh mỗi tháng tám vạn tiền sinh hoạt phí, thể sống cùng bà lão trong khu nhà trọ cũ nát? là nó mất một đốt ngón tay, nhưng An Nhiên , đó là do bản nó nghịch ngợm chứ ai chặt.”
Lão cảnh sát tranh luận với nữa. Trước đây, ông từng nghĩ Tần Thanh tìm cha ruột là may mắn, nhưng bây giờ ngẫm , nếu lúc đó ông nhận nuôi cô bé thì bao.
Ông tin nhắn gửi cho mấy ngày mà vẫn nhận hồi âm, lòng càng thắt chặt.
Bà Vương vẫn ngừng lẩm bẩm bên cạnh: “ thể nhận nó. Chỉ cần là con bé, mặt , chắc chắn nhận .”
dám tiếp. Cảnh sát chắc tàn nhẫn đến mức bắt một bà lão sờ đống xương tay chặt nát của chứ?
Lại báo án. Một con hẻm gần khu phố cũ phát hiện vết m.á.u lớn. Những cảnh sát khác kiểm tra tìm thấy nội tạng xé vụn trong một tiệm hoang gần đó.
Tất cả các thùng rác xung quanh đều dọn sạch. Chỉ vì đàn chó hoang đột nhiên tập trung đông đúc ở con hẻm mà cảnh sát mới chú ý đến.
Lão cảnh sát mắt đỏ hoe: “Chỉ sợ một phần còn sót ở trong bụng lũ chó hoang .”
Linh hồn theo hai trai đến hiện trường vụ án. quá sợ hãi, dám đến gần, chỉ dám xa .
Ký ức về nỗi đau lột da khi còn sống ập về, khiến linh hồn run rẩy.
Anh cả soi đèn, lập tức nhận đây là m.á.u . Trong tiệm ăn nhỏ hoang phế gần đó, cũng tìm thấy máy cắt thịt và mảnh vụn còn sót .
Anh hai lập tức phong tỏa khu vực , xác định đây là hiện trường đầu tiên. Anh cúi xuống nhặt một chiếc kẹp tóc, hình mèo nhỏ quen thuộc đó, cố nhớ điều gì đó.
thể nghĩ manh mối, bèn cho chiếc kẹp túi đựng vật chứng.
Năm năm , khi đầu về nhà, cả và hai chuẩn quà cho . Anh hai tặng chiếc kẹp tóc , còn cả mua cho một chiếc váy xinh .
đó, An Nhiên vu oan cho , trộm nhẫn của cô . Anh cả và hai chút do dự trách mắng , chỉ là kẻ trộm cắp đáng khinh.
“Muốn thì , nhưng trộm cắp là hạ lưu. Nhà họ Cố loại như mày chứ?”