Sau Khi Tôi Có Thuật Đọc Tâm, Sư Phụ Không Lạnh Lùng Nữa
Chương 3
10
Đến khi về phòng, tôi vẫn còn đang hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, chỉ biết tựa lưng vào cửa, thở hổn hể.
Chết tiệt, ai mà ngờ sư phụ lại đột nhiên xuất hiện chứ?
Ngay khi tôi bình tĩnh lại và nằm trên giường thì cánh cửa lại bị đẩy ra một cách thô bạo.
Tôi bàng hoàng, may mắn thay người bước vào lại là sư tỷ Thanh Vận.
Khi Thanh Vận nhìn thấy tôi, chị kéo tôi dậy khỏi giường ngay lập tức.
“Không phải em nói em sẽ rời khỏi sư môn sao? Tại sao em còn nằm ở đây?”
“Nếu không phải chị nhìn thấy đèn trong phòng em sáng lên, chị đã bị em lừa rồi.”
“Theo chị thấy là em không muốn rời đi ấy.”
Tôi hết đường tranh cãi. Sau khi đã trấn an chị, tôi kể cho chị những chuyện đã xảy ra tối nay.
Thanh Vận nghe xong thì nhìn tôi đầy cảm thông:
“Vậy em làm sao bây giờ?”
“Xem ra làm lô đỉnh cũng không có gì tốt, may mà chị không phải.”
“Nhưng chị có một cách có thể cứu được em đấy.”
Ngeh thấy bản thân có thể được cứu, mắt tôi lập tức sáng lên: “Cách gì vậy?”
Thanh Vận nói: “Em tìm một sư huynh đệ gì đấy để song tu, phá sự trong sạch của bản thân. Như vậy âm nguyên của em sẽ bị rỉ ra ngoài. Sư phụ dù có muốn thải âm bổ dương em cũng sẽ phát hiện ra. Nếu không có thân thể trong sạch, sư phụ cũng không cần phải thải âm bổ dương em nữa. Em cảm thấy cách này thế nào?”
Tôi còn định cảm ơn thật đấy.
Cái cách tệ mạt này không phải do đại sư huynh nói ra sao?
Không lẽ tôi dù thế nào cũng phải làm như vậy mới qua được thử thách này?
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cái này… để em suy nghĩ đã.”
Thanh Vận lại nói: “Nghĩ cái gì mà nghĩ, cứ vậy đi. Chị thấy đại sư huynh bình thường cũng khá quan tâm đến em. Còn Nhị sư huynh và Tam sư huynh, ai cũng không có gan nhận trách nhiệm đâu, chỉ mỗi huynh ấy thôi.”
“Em phải biết sư phụ có năng lực phi phàm. Chẳng phải năm đó hắn ở trong thế giới rộng lớn dễ dàng tìm thấy em sao? Nếu em thật sự muốn chạy trốn, em có thể trốn thoát sao?”
Tôi khóc không ra nước mắt. Hình như thật sự chỉ còn mỗi cách này thôi.
11
Sau khi quyết định xong, tôi gần như cả đêm không chợp mắt.
May mắn thay, người tu tiên dù có ngủ hay không cũng không sao, chỉ cần hít vào thở ra vài cái là có thể tự điều tiết được.
Ngày hôm sau, sau khi làm bài tập và luyện công cùng các sư huynh đệ như thường lệ, tôi đi ra sau núi tìm Hứa Văn Chi.
Lúc này hắn đang nhắm mắt thiền định, canh giữ pháp bảo của sơn môn.
Nhưng trước khi tôi đến gần, tôi đã nghe thấy suy nghĩ của hắn.
[Hương hoa lan, là sư muội Chước Chước đến gặp ta.]
[Biết ngay là Chước Chước không nỡ để mình ở đây một mình mà. Cảm động quá.]
[Đêm nay là đêm trăng tròn. Mình chỉ cần gia cố phong ấn là mọi chuyện xong xuôi rồi. Đến lúc đó mình lại nói với Chước Chước, dù sao còn chẳng bao lâu nữa là đến ngày em ấy 300 tuổi rồi.]
Nhìn thấy đại sư huynh như vậy, tôi thật sự không nỡ.
Suy cho cùng, chỉ mới một chuyện liên quan đến tôi mà sư phụ đã động sát tâm rồi.
Nhưng hiện tại trong toàn bộ Hợp Hoan Tông, người có pháp lực tối cao ngoại trừ sư phụ ra thì cũng chỉ có sư huynh là có năng lực nhất.
Nếu không muốn bị sư phụ thải âm bổ dương, tôi chỉ có thể dựa vào đại sư huynh thôi.
Càng nghĩ càng thấy có lỗi với đại sư huynh.
Mặc dù hắn có ý xấu với tôi, nhưng cuối cùng người lợi dụng hắn cũng là tôi.
Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì với thì đã nghe đại sư huynh nói: “Tiểu sư muội Chước Chước.”
Tôi đặt rượu nhân sâm tự ủ xuống, khoanh chân ngồi cạnh hắn.
“Sư huynh đã vất vả bảo vệ pháp bảo rồi. Chước Chước đặc biệt mang rượu nhân sâm cho huynh để bồi dưỡng. Nếu sư huynh uống vào có thể cường thân kiện thể.”
Hứa Văn Chi khẽ mở mắt nhìn rượu trong tay tôi, vươn tay nhận lấy, khóe miệng hơi nhếch lên: “Sư muội có tâm.”
Tôi không biết phải nói thế nào, nhưng để tồn tại ở thế giới này, tôi vẫn phải cắn răng nói: “Sư huynh, lần trước huynh có nói là sẽ giúp em bất cứ khi nào em cần.”
Nói xong, tôi trơ mắt nhìn Hứa Văn Chi tuy ngoài mặt bất biến nhưng trong lòng lại đang điên cuồng gào thét.
[Hu hu hu… Tuyệt vời, cuối cùng Chước Chước cũng tự mình mở miệng rồi.]
[Nhưng em ấy mang rượu bổ tới là ý gì? Sợ mình không được sao?]
[Chuyện này mình phải để em ấy yên tâm mới được. Đến giờ mình vẫn còn trong sạch, chắc chắn sẽ không để Chước Chước nhà mình phải thất vọng.]
Tôi không chịu nổi, lúng túng lấy ly rượu ra uống cùng hắn.
Hứa Văn Chi lúc này lại nhìn thẳng vào tôi, xúc động nói: “Đó là điều đương nhiên. Vậy Chước Chước muốn sư huynh giúp chuyện gì?”
Tôi nhìn chằm chằm vào ly rượu, không dám nhìn vào hắn sau đó uống cạn rượu trong ly.
Tựa hồ là có rượu tiếp thêm can đảm, tôi đỏ mặt nói: “Sư huynh, em không muốn bị sư phụ thải âm bổ dương. Em đã vất vả tu luyện mấy trăm năm nay, nếu như người…”
“Nếu trước lúc đó huynh song tu với em, như vậy sư phụ sẽ không dùng em để…”
Hứa Văn Chi nắm lấy tay tôi, giành trả lời: “Huynh nguyện ý.”
Tôi không nỡ nói dối hắn nên lại nói:
“Nhưng nếu huynh và em thật sự song tu, e rằng sư phụ sẽ không bỏ qua cho huynh.”
“Huynh nói huynh nguyện ý. Huynh nguyện ý bảo vệ Chước Chước dù có bị tan xương nát thịt.”
“Nếu sư muội không bỏ cuộc, tối nay chờ huynh tăng cường phong ấn… Huynh ở chỗ này chờ em.”
12
Tôi hơi cảm động.
Nhưng chưa kịp trả lời thì đã thấy sư phụ xuất hiện cách đó không xa.
Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không mà chỉ cảm thấy sắc mặt Sư phụ thậm chí còn khó coi hơn trước.
Người trầm giọng hỏi tôi: “Chước Chước, sao con lại ở đây?”
Tôi chưa kịp trả lời thì Hứa Văn Chi đã lên tiếng trước: “Sư muội đặc biệt đến đây để gặp con. Sao hôm nay sư phụ lại rảnh tới đây?”
Sư phụ dường như không muốn nói thêm gì nữa mà bước tới chỗ tôi, nắm lấy tay tôi rồi bước ra ngoài.
“Quay về với ta.”
Vừa nhấc chân lên, tay còn lại của tôi đã bị Hứa Văn Chi nắm lấy.
Hai người họ cứ như vậy, mỗi người nắm một bên tay tôi, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau.
Tôi bị kẹt ở giữa và có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đang tỏa ra.
Cuối cùng Hứa Văn Chi buông tay ra, còn cười nhạt nói với tôi: “Sư muội, đừng quên ước định giữa chúng ta đấy.”
Tôi khẽ ậm ừ một tiếng rồi bị sư phụ ôm chặt eo. Chỉ trong chớp mắt, tôi đã bay tới căn phòng của người.
Nếu như là trước đây khi làm việc trong phòng sư phụ, tôi sẽ không cảm thấy có gì.
Nhưng gần đây, vì có thể nghe thấy suy nghĩ của Sư phụ nên tôi luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đặc biệt là lúc này, đôi mắt đẹp của sư phụ đang nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi lại có cảm giác muốn chạy trốn.
“Thành thật nói cho ta biết, con tới đó tìm Hứa Văn Chi làm gì?”
Giọng điệu của sư phụ rất bình tĩnh, nhưng tôi đã sớm nghe thấy sự tức giận ẩn giấu trong lòng người.
[Tức chết ta! Tức chết ta. Hứa Văn Chi đáng chết! Ta là sư phụ của hắn mà hắn lại dám giành Chước Chước với ta?!]
[Không lẽ hắn đã quên lúc trước ta cứu nó khỏi núi x//ác người đó rồi sao?]
[Chước Chước, tuy rằng ta là sư phụ của em, nhưng mà… Em không thể chủ động chút sao? Giống như mấy sư tỷ, sư muội của em vậy. Đừng có xa lánh ta như vậy được không?
[Chỉ cần em mở miệng nói, em thích ta, ta sẽ không thải âm bổ dương mà có khi còn có thể cùng song tu với em nữa.]
Đầu óc tôi lại ngừng hoạt động.
Ôi trời ạ, sư phụ, người vậy mà lại…
“Chước Chước?”
Tôi vội vàng đáp: “Con đưa rượu cho sư huynh, là rượu thuốc. Con chỉ sợ huynh ấy gia cố phong ấn… mà thể lực không đủ.]
[Em nói dối! Mặt em đỏ bừng rồi!]
[Gia cố phong ấn cần thể lực sao? Hay là, hai người có kế hoạch khác]
[Hứa Văn Chi chết tiệt, bản tôn hôm nay sẽ phế ngươi!]
Nghe vậy, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề và rót một tách trà cho Sư phụ.
“Sư phụ, mời người uống trà.”
Sư phụ nhận trà, không nói gì thêm và để tôi quay về.