SAU KHI TÔI GIẢ VỜ LÀ BẠN GÁI CỦA EM TRAI - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:45:40
Rời khỏi bệnh viện.
Trên đường bãi đậu xe, Tống Tử Mặc bất ngờ hỏi:
“Bình thường em cũng chiều chuộng Chu Dịch Nhiên như ?”
Thật thì… cũng hẳn.
Ở nhà mà thằng em dám láo như , bố là đầu tiên cho nó ăn đòn.
nheo mắt, Tống Tử Mặc một cái:
“Sao thấy trong khí mùi chua chua nhỉ? nhớ ai đó từng là còn tình cảm gì, giờ ghen là ?”
Tống Tử Mặc vẻ oan ức:
“Trước đây em ở bên , từng đối xử như với .”
Anh mà thì thể nhịn nữa!
chống nạnh, bắt đầu liệt kê chi tiết từng chuyện chăm sóc mỗi khi thương, từng chuyện từng chuyện một, rõ ràng mạch lạc.
So thì… hình như còn với thằng em thật.
Thôi, tối nay đặt món ngon cho nó ăn, thưởng thêm phong bao lì xì to.
lườm :
Anan
“Anh tự xem, em với ở chỗ nào?”
“Tống Tử Mặc, nhất là đặt tay lên n.g.ự.c mà hỏi lương tâm khi !”
Tống Tử Mặc bật , vui vẻ.
Ánh mắt như dậy sóng dịu dàng, giống hệt như xưa.
Làm tim như hẫng một nhịp, vội vàng .
Sợ nếu thêm một chút, sa tay nữa.
chạy nhanh mấy, cũng nhanh bằng đôi chân dài của , vài bước đuổi kịp, còn bên cạnh như chẳng gì, bảo đừng chạy nữa, chạy cũng thoát khỏi .
thở hổn hển:
“Anh còn theo gì?”
Tống Tử Mặc nghiêng mặt, ánh nắng phủ lên khuôn mặt , khiến rạng rỡ đến hảo.
Anh :
“Anh cứ tưởng chỉ nhớ rõ chuyện xưa như , cứ tưởng rằng em chỉ với mới, mà buồn vì cũ.”
7
hoảng hốt đẩy Tống Tử Mặc , lắp bắp:
“... mặc kệ là mới cũ gì đó! Anh giỏi thì , thấy bao giờ ?”
Anh nhướng mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-toi-gia-vo-la-ban-gai-cua-em-trai/chuong-5.html.]
“Em nỡ lòng nào để ?”
tức đến nghẹn lời:
“Vậy nỡ để !”
Nghĩ đến những ngày đêm khi chia tay với Tống Tử Mặc, gần như đêm nào cũng gối ướt nước mắt, nỗi nhớ ngày một dâng lên.
Vậy mà thì ?
Những gì đăng mạng xã hội là cuộc sống kỷ luật, tích cực, lạc quan.
Cứ như thể cho thấy, sống đến mức nào chia tay!
dây dưa thêm nữa, lập tức leo lên taxi rời .
Qua gương chiếu hậu, thấy bóng dáng cao lớn lặng vỉa hè, phía là hoàng hôn buông xuống, khiến hình ảnh phần lẻ loi và buồn bã.
Trái tim nhói lên một cái.
Lúc đòi là , bây giờ thì dễ thế ?
Đến ngày đón em trai xuất viện, đúng dịp cuối tuần, chứ thì cũng chẳng buồn đến.
“Ơ, thầy Tống đến nhỉ? Lạ ghê á!”
Sợ ba thấy, lườm em trai:
“Bớt linh tinh .”
thằng nhóc cứ cố tình nhắc đến Tống Tử Mặc:
“Không chị, em chắc chắn thầy Tống vẫn còn thích chị! Lần em xác minh , thể sai !”
gằn giọng:
“Lần gì chứ! Lần chị còn tính sổ với chú mày !”
giơ tay định đ.ấ.m cho nó một phát.
kịp xuống tay, Tống Tử Mặc gõ cửa bước .
Thấy chúng đang đùa giỡn, sắc mặt khó coi:
“Ở đây ầm ĩ thế, sợ ảnh hưởng đến bệnh nhân phòng bên ?”
Thằng nhóc lập tức nghiêm, mắt đảo một vòng, như ngốc, tiến lên:
“Anh rể đến đón em xuất viện hả? Em cảm động quá trời luôn á!”
: ???
Tống Tử Mặc: ???
Ánh mắt dò hỏi của Tống Tử Mặc quét về phía , vội vàng giải thích:
“Nó... nó nhầm đấy! Cái thằng chuyện thường ngáo!”
Bị "dội gáo nước lạnh" như , thằng nhóc mặt xị , tỏ vẻ vui:
“Hừ! Thôi em đây, phiền hai tình ý , lửa cũ cháy nữa!”