Sau Khi Trọng Sinh, Quý Phi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn - Chương 2: Bị làm nhục dịp cuối năm
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:22:01
Mùa xuân năm Trường Trị thứ mười bảy, hoa mai lạnh nơi chân tường nở rộ, khí trời rét buốt thấu xương.
Tuyết bất ngờ trút xuống khắp trong ngoài kinh thành, đường lớn một chiếc xe ngựa chạy qua, qua vội vã bước chân.
Chức quan Trứ Tác Tả lang là Cố Huyền dẫn theo thê tử và các con, đội gió tuyết gõ cửa phủ Vĩnh Thanh hầu.
Phải đợi thật lâu mới tiểu đồng mở cửa, thấy liền mừng rỡ kêu lên:
“Thì là tứ cô gia và tứ cô nãi nãi đến! Hồi sáng đại cô gia tới , lão gia thấy ngoài trời tuyết lớn, đoán chừng tứ cô gia sẽ đến, nên mới sai bọn tiểu nhân đóng cửa .”
Sắc mặt Cố Huyền liền trở nên khó coi.
Hắn rể nhà họ Thẩm bao năm, năm nào Tết đến cũng đích qua phủ chúc Tết, cho dù mưa gió tuyết rơi cũng từng vắng mặt nào.
Vậy mà tiểu đồng chẳng những mở cửa chậm, còn mở miệng mấy lời thoái thác, thực khiến lạnh lòng.
Tiểu đồng cũng dám nhiều lời, vội vàng dẫn cả nhà họ trong.
Vừa qua nhị môn, rốt cuộc mới chủ nhân đàng hoàng tiếp đón.
“Tứ phu, tứ ! Thật xin quá, đang chuyện trò với mẫu nên để hai đợi lâu. Mau đưa hai đứa nhỏ , kẻo lạnh.”
Thẩm đại gia là kẻ mặt mày tươi , thấy đến liền rộ lên.
“Nghe A Uyển , Thanh Chiêu cũng qua vòng sơ tuyển và thẩm tra ?”
Vừa , y liếc tiểu cô nương bên cạnh Cố Huyền.
Chừng mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc đơn giản, trang điểm, mà chỉ một ánh cũng đủ khiến khác ngẩn ngơ.
Bây giờ thế, mấy năm nữa lớn thêm chút nữa, e rằng khắp kinh thành cũng khó tìm thứ hai như .
Không chừng, còn thể trúng tuyển tần phi.
“Cũng chỉ là may mắn thôi,” Cố Huyền gượng , “Đại cô nương mới thực sự là xuất sắc, hẳn là sẽ qua vòng tuyển chọn cuối cùng.”
Đại cô nương trong miệng , chính là trưởng nữ của Thẩm đại gia – Thẩm Uyển.
Thẩm đại gia sang sảng, “Cha nương chắc đang mong mỏi lắm, mau theo thôi.”
Trong chính đường, mấy thiếu nữ đang ríu rít đùa vây quanh Thẩm lão phu nhân, bên là các vị phu nhân và cô cô trong họ, ai nấy đều tươi lấy lòng.
Một khung cảnh hòa thuận ấm áp bao!
Chỉ là sự xuất hiện của nhà họ Cố trở nên lạc lõng.
“Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế dẫn thê nhi đến bái niên, chúc nhạc mẫu đại nhân năm mới an khang.”
Thẩm lão phu nhân thu nụ , liếc lễ vật mà nhà họ Cố mang đến, nhíu mày, hờ hững “ừ” một tiếng.
“Đã dùng cơm ?”
Câu thật kỳ quái.
Ai ăn trưa xong mới đến bái niên chứ?
“Tiểu tế khỏi nhà sớm, dùng cơm.”
“Lão Đại, gọi nhà bếp chuẩn ít đồ ăn mang lên.” Lão phu nhân phất tay qua loa, “Ngươi cũng gặp , đưa Thanh Lễ đến tiền viện bái kiến nhạc phụ .”
Cố Huyền chắp tay, ánh mắt khẽ lóe lên, dẫn trưởng tử rời .
Phu nhân họ Cố là con thứ, vốn chẳng do lão phu nhân sinh , phủ từ sớm chỗ dựa.
Nay trượng phu , nàng càng luống cuống, chỉ yên bên , dám nhiều, thi thoảng mới gượng vài câu, trông gò bó.
Đến nỗi tiểu nữ nhi sáu tuổi cũng căng thẳng, níu c.h.ặ.t t.a.y áo Cố Thanh Chiêu.
“Tỷ tỷ, bao giờ chúng mới về ?”
Cố Thanh Chiêu xoa đầu , “Thanh Ảnh ngoan, chờ ăn tối xong là về .”
Đứa trẻ sáu tuổi, ai chơi cùng, cũng ai trò chuyện, đợi tới tận tối mới về, quả thực vô cùng khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-trong-sinh-quy-phi-chi-muon-lam-ca-man/chuong-2-bi-lam-nhuc-dip-cuoi-nam.html.]
Thẩm lão phu nhân ban đầu chẳng buồn để ý, thấy hai tỷ thì thầm trò chuyện, lúc mới miễn cưỡng liếc mắt qua, nhàn nhạt :
“Nữ nhi nhà họ Cố mấy năm nay quả thực ngày càng khôn lớn đẽ .”
Cố Thanh Chiêu đành dậy hành lễ đáp lời: “Ngoại tổ mẫu khen quá lời.”
“Thanh Chiêu xinh như , e là sẽ khiến Uyển tỷ tỷ lu mờ mất thôi.” Một thiếu nữ bên cạnh lão phu nhân lên tiếng đầy ẩn ý.
Lời dứt, Thẩm Uyển nhíu mày, sắc mặt khó coi, Thẩm lão phu nhân cũng nheo mắt đánh giá Cố Thanh Chiêu.
Đôi mắt phượng trong sáng, giống hệt bà ngoại mất sớm của nàng.
Vịt Bay Lạc Bầy
“Mặc dù ăn mặc đoan trang, nhưng lông mày mắt thế dáng chút nào.” Lão phu nhân sắc mặt khó coi, lạnh lùng :
“Nếu thực sự gặp thánh thượng, chỉ e sẽ khác đàm tiếu, liên lụy tới phủ hầu.”
Phu nhân họ Cố mặt tái , khó xử lo lắng: “Mẫu , việc …”
Thân thể tóc da do cha ban tặng, chỉ vì đôi mắt mà chê trách, còn liên lụy đến phủ hầu?
Nghĩ thế, nàng ấm ức :
“Thanh Chiêu chẳng qua kế thừa đôi mắt phượng từ , tuyệt đối gây chuyện .” lời yếu ớt.
Lão phu nhân trừng mắt nàng, “Bây giờ thì còn tạm , đợi lớn lên chẳng càng quyến rũ ? Khi đó còn thể thống gì nữa?”
“Mẫu !” Phu nhân họ Cố tức giận mà hổ, nghĩ tới phận thứ xuất của , suýt nữa bật .
“Tỷ tỷ loại như ! Người bậy!” Cố Thanh Ảnh tức đến mặt đỏ bừng.
“Câm miệng!” Thẩm Uyển quát lạnh, “Tổ mẫu là bề , tứ cô thể hỗn láo như ? Còn Thanh Ảnh, tổ mẫu chỉ tỷ tỷ ngươi vài câu, con cháu nhỏ tuổi nên lời, tới lượt ngươi lên tiếng?”
“Thì đại cô nương họ Thẩm cũng tôn ti trật tự, mẫu cũng là bề của ngươi ?” Cố Thanh Chiêu lạnh giọng đáp .
Thẩm Uyển chau mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
Một xuất thứ nữ, dựa trưởng bối của nàng?
“Thanh Chiêu tới bái niên tới cãi ? Làm tổ mẫu giận còn đủ, giờ tranh luận với A Uyển nữa ?” Đại phu nhân họ Thẩm lên tiếng hài lòng:
“Ta ngươi tự phụ sắc , nhưng tuyển tú của hoàng gia coi trọng đức hạnh, ngươi tưởng qua sơ tuyển với thẩm tra là xong ? Có thể tới đó chẳng nhờ ơn phủ hầu ? Vậy mà đến ngày vui còn tới đây vênh váo, chẳng cả.”
“Đại tẩu, tỷ thể Thanh Chiêu như thế?” Phu nhân họ Cố rưng rưng, tức giận thôi.
Năm nào Tết đến cũng chịu những lời mỉa mai, năm nay càng quá đáng, trắng trợn bôi nhọ .
“Tứ , còn đến đấy.” Đại phu nhân vẻ mặt chính nghĩa, “Muội xuất thứ nữ, dựa phủ hầu mới gả cho tứ phu, giờ thấy chút địa vị liền mạnh mồm? Thanh Chiêu thành thế , chẳng do nuông chiều mà ?”
Lời thật khó , thể thích trong phủ đều mặt, ai nấy đưa mắt , thì cau mày, kẻ thầm.
“Đại tẩu, tỷ…” Phu nhân họ Cố sắc mặt trắng bệch, lòng đầy uất ức, nhưng chẳng thốt nên lời.
Nàng từng phản kháng, nhưng quanh đám thích , trong lúc thế chẳng ai chịu đỡ cho một câu.
Thói đời lạnh nhạt, chỉ thế thôi.
Cố Thanh Ảnh tức tối lên tiếng, liền Cố Thanh Chiêu kéo , ngẩng mắt đám quen sống trong tâng bốc:
“Mẫu gả nhà họ Cố, luôn giữ đức hạnh, dạy con chăm phu quân, từng điều gì sai trái. Mỗi dịp lễ Tết, dù mưa gió tuyết rơi vẫn tới phủ hầu thăm hỏi chúc Tết, hết lòng hiếu kính. Ngoại tổ mẫu trách mắng, mẫu cũng từng cãi lời.
Hôm nay nếu đại bá mẫu cùng biểu tỷ nhiều lời châm chọc, khiến khổ sở, mẫu cũng đến nỗi tức giận như .”
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, “Mẫu tuy xuất phủ hầu, nay là phụ nhân nhà họ Cố. Hôm nay về đây chúc Tết, những tiếp đãi đàng hoàng, còn đại bá mẫu răn dạy.
Tuy ‘trưởng tẩu như mẫu’, nhưng hiện ngoại tổ mẫu vẫn còn, chẳng rõ từ khi nào phủ hầu do đại bá mẫu chủ, còn phiền đại bá mẫu lên tiếng dạy bảo vãn bối?”
Lời dứt, quả nhiên thấy lão phu nhân sắc mặt trầm xuống.
Đại phu nhân chột , vội trừng nàng một cái: “Con nha đầu ăn hàm hồ gì đó!”
Cuối cùng còn giải thích: “Ta chỉ là thấy nó hợp quy củ…”
“Đủ !” Lão phu nhân mất kiên nhẫn cắt lời, Cố Thanh Chiêu, mắt híp :
“Còn nhỏ tuổi mà miệng lưỡi sắc bén lắm.”