Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Sau Khi Vả Mặt Tra Nam, Tôi Đậu Đại Học Bắc Kinh - 07.

Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:58:12

Những thứ mua cho , cũng đều gửi đến, ném thùng rác.

 

Còn về chú Vương, chú đến nhà cầu xin bố mấy , để chú giấy nợ.

 

Sắp khai giảng, bố giúp chuẩn một đống đồ đạc từ sớm.

 

Trước ngày khai giảng một hôm, bố gọi ngoài, thần thần bí bí với : “Con gái , bố tìm cho con một thể chăm sóc con ở trường đại học, gặp mặt , chắc chắn con sẽ thích!"

 

: “?"

 

vô cùng bất đắc dĩ: “Bố , con còn là trẻ con nữa , hai còn..."

 

sững ngay tại chỗ, chút kinh ngạc nghi ngờ Tề Ngộ ở mặt: “Sao ..."

 

Tề Ngộ , mặt đỏ lên: “Vu Ngư, lâu gặp."

 

Bố hai chúng , chút kinh ngạc: “Vu Ngư! Con nhận Tề Ngộ của con ?"

 

: “!"

 

Anh Tề Ngộ là cái quái gì!

 

Bố đầy bất đắc dĩ , lúc nhỏ chúng là hàng xóm, mỗi ngày, điều thích nhất chính là đến nhà Tề Ngộ chơi, mang theo nước mắt nước mũi giàn giụa mà gọi Tề Ngộ mỗi ngày.

 

Tề Ngộ lớn hơn mấy tuổi, một chút cũng ghét bỏ , mỗi ngày đều dẫn chơi cùng.

 

Đến , nhà bọn họ vì việc nên chuyển nhà nước ngoài, ngày chia tay, lóc điên cuồng, đòi cùng Tề Ngộ.

 

Vì chuyện mà ông bố già và bà già của ghen ít.

 

Không ngờ, ký ức "khắc cốt ghi tâm" như quên mất...

 

Nhìn Tề Ngộ, nhất thời nên , là nên hổ.

 

chỉ mơ hồ nhớ lúc nhỏ một trai đặc biệt , nhưng chính là Tề Ngộ.

 

"Anh Tề Ngộ của con bây giờ là nghiên cứu sinh của Đại học Bắc Kinh đấy, ở đó, con học chúng cũng yên tâm hơn nhiều."

 

Tề Ngộ ở mặt, chút ngại ngùng lên tiếng: “Làm phiền ."

 

Tề Ngộ vội xua tay: “Không phiền phiền!"

 

8.

 

Ngày nhập học, Tề Ngộ giúp xách hành lý, dẫn đến trường.

 

Nộp học phí, đến ký túc xá, chuyển đồ, đều là .

 

ở bên cạnh giống như một đứa vô dụng nhỏ bé.

 

Buổi chiều buổi gặp mặt sinh viên mới, Tề Ngộ dẫn một vòng quanh trường, dặn dò việc nhất định gọi điện thoại cho .

 

đồng ý.

 

Về đến ký túc xá, bạn cùng phòng mới quen liền vây quanh , tò mò lên tiếng: “Ngư Ngư, đó là bạn trai của ? Đẹp trai quá!"

 

"Ngư Ngư, bạn trai cũng học trường ? Nhan sắc cũng cao quá đấy!"

 

"Hai là bạn học cũ ?"

 

Ba vây quanh , mỗi một câu, khiến chút nhịn .

 

"Không , là hàng xóm lúc nhỏ của ."

 

Ba kinh ngạc, lớn tiếng hét lên: “Thanh mai trúc mã!"

 

Nghe lời trêu chọc của bọn họ, chút đỏ mặt: “Các đừng bậy."

 

Trong thời gian tiếp theo, mỗi ngày đều bôn ba giữa lớp học, nhà ăn, ký túc xá, thư viện, dùng kiến thức để phong phú bản .

 

Trịnh Chính dạy cái gì gọi là lý trí tỉnh táo, gửi gắm hy vọng khác, chỉ bản ưu tú thì những thứ ưu tú khác mới lũ lượt kéo đến.

 

tranh cử cán bộ lớp, tham gia hết cuộc thi đến cuộc thi khác, bận rộn mà phong phú.

 

Mà tất cả những khoảnh khắc , dường như cũng quen với sự tồn tại của Tề Ngộ.

 

Nhìn Tề Ngộ mới từ chối một cô gái bên cạnh , chống cằm: “Anh Tề Ngộ, cũng lạnh lùng quá đấy, là con gái mà tổn thương kìa."

 

Tề Ngộ đầu , bắt gặp ánh mắt , vành tai đỏ bừng: “Có ?"

 

bỗng dưng rộ lên, trêu chọc: “Anh Tề Ngộ, hình như lúc từ chối cô gái như nha.~"

 

"Sao tai đỏ lên .~"

 

Tề Ngộ dậy, chạy trối chết: “Buổi chiều đến tìm em cùng thư viện."

 

ghế, ha hả.

 

Năm học đại học năm ba, Tề Ngộ lên tiến sĩ, mỗi ngày đều phòng thí nghiệm.

 

Có thời gian rảnh rỗi thì liền giúp mang cơm.

 

Vừa mới bước phòng thí nghiệm, các chị khóa bên trong liền ló đầu : “Ối! Đàn em đến đưa cơm cho tiến sĩ Tề lạnh lùng của chúng ?"

 

: “Vâng ạ, xin hỏi tiến sĩ Tề lạnh lùng ở ạ?"

 

Các chị khóa lớn, chỉ về một hướng: “Bên bên ."

 

Vừa mới xong, Tề Ngộ liền từ bên trong , khoảnh khắc thấy , dường như trong mắt chợt ánh lóe lên.

 

"Ngư Ngư, em đến ?"

 

giơ tay chỉ ngoài: “Cơm của ."

 

Anh lập tức tới, dẫn ngoài: “Được, chúng ngoài."

 

Đàn đàn chị ở bên trong hùa theo trêu chọc: “Tiến sĩ Tề, thể hiện cái vẻ lạnh lùng cao ngạo của ! Sao ở mặt đàn em biến thành cún con ngoan ngoãn !"

 

"Tiến sĩ Tề, cố lên!"

 

đầu, Tề Ngộ ngại ngùng chịu nổi, đang định trêu chọc thì tay của đột nhiên bịt tai .

 

Có chút luống cuống tay chân: “Đừng ."

 

Hai chúng dựa gần, thở chạm , trái tim của cũng kìm mà đập nhanh lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-va-mat-tra-nam-toi-dau-dai-hoc-bac-kinh/07.html.]

Tay chân tê dại, thở chút gấp gáp.

 

Sao thế ?

 

ngẩng đầu , tay của như bỏng , nhanh chóng chạy khỏi phòng thí nghiệm.

 

mím môi, trong mày mắt tràn đầy ý .

 

Mấy năm trôi qua, thành phố đổi từng ngày, lúc nghỉ đông, tụ tập cùng bạn bè cấp ba.

 

"Ngư Ngư, Trịnh Chính bây giờ thế nào ?"

 

Trịnh Chính?

 

Nghe cái tên xa lạ quen thuộc , lắc đầu: “Không ."

 

Bạn lập tức sáp gần, vẻ mặt hả hê: “Vận may của tên lúc thi đại học khá , một trường , nhưng theo kịp tiến độ của trường, trượt mấy môn liền, sắp trường đuổi học ."

 

"Còn cặp kè mấy cô bạn gái, đều là tiền, chơi đùa xong chia tay."

 

"Còn nhà nữa, vì lấy hàng dởm hàng , hàng đúng mẫu, môi trường nhà máy cực kỳ tệ, thái độ với công nhân cũng , trực tiếp phanh phui , bây giờ , chắc cũng sắp phá sản đấy!"

 

chuyện của Trịnh Chính, chút gợn sóng nào, chỉ là cảm thán.

 

phận trêu ngươi.

 

Ra khỏi trung tâm thương mại, một bóng bỗng dưng dừng cách chúng xa, khoảnh khắc thấy thì lập tức nhanh chóng chạy tới: “Ngư Ngư!"

 

ngẩng đầu, Trịnh Chính ở mặt, so với hồi cấp ba, bây giờ ngay cả ưu điểm duy nhất là thanh tú mà cũng còn nữa.

 

Bạn vội vàng chắn mặt : “Trịnh Chính! Anh gì!"

 

Trịnh Chính mặt , giọng gấp gáp: “Ngư Ngư, nhà em tiền ? Xin em đấy, em hãy cứu nhà máy nhà ! Chỉ cần em đồng ý cứu nhà máy nhà , em bảo cũng đồng ý!"

 

: “Xin Trịnh Chính, chúng ."

 

"Hơn nữa, nhà máy nhà rơi tình cảnh , cũng là tự tự chịu."

 

"Vu Ngư!" Trịnh Chính lớn tiếng gọi, như một kẻ điên.

 

" , cô chính là cam tâm, cam tâm lúc ngoại tình chọn Y Y, và cô sớm chia tay , thể ở bên cô, chỉ cần cô cứu nhà ."

 

" đảm bảo, chắc chắn sẽ một lòng một !"

 

bỗng dưng : “Trịnh Chính, thật sự quá coi trọng bản ."

 

"Đi thôi."

 

rời .

 

Đằng , Trịnh Chính bỗng dưng gào thét điên cuồng: “Vu Ngư! Đều tại cô! Nếu cô thì rơi tình cảnh ngày hôm nay ! g.i.ế.c cô!"

 

"Ngư Ngư, cẩn thận!"

 

Một bóng bỗng dưng ôm lòng, né con d.a.o phía .

 

Trịnh Chính mà còn mang theo dao!

 

Rất nhanh, bảo vệ ở bên cạnh chạy tới, lập tức khống chế Trịnh Chính.

 

hoảng hốt, vội vàng Tề Ngộ: “Tề Ngộ, chứ! Anh ngốc ! Nếu d.a.o đ.â.m thì !"

 

Bởi vì gấp gáp nên giọng điệu của .

 

Tề Ngộ cứ ngay tại chỗ, mắng , một lát , liền giơ ngón tay lên: “Tay rách ."

 

Không cái gì đó cẩn thận xước.

 

Vết thương nhỏ.

 

ngẩng đầu lườm : “Anh mà cho em xem muộn thêm chút nữa thì vết thương của lành ."

 

Tề Ngộ cúi đầu, rộ lên: “Đừng tức giận nữa, sẽ như nữa."

 

đầu , để ý đến nữa.

 

Anh dùng tay kéo tay , hất .

 

Tay vững vàng đan giữa những ngón tay , mười ngón tay đan .

 

"Ngư Ngư."

 

Nghe giọng của , tim của khẽ run lên một chút, miệng cứng rắn : “Sao ?"

 

Anh cứ ở ngay bên cạnh , từng câu từng chữ: “Ngư Ngư, sợ c.h.ế.t khiếp , lao lên ôm em là việc duy nhất nghĩ đến và bắt buộc trong đầu."

 

"Nhìn thấy em nỗ lực như ở trường học, nỡ em phân tâm, vốn định đợi em nghiệp ."

 

" mà.” Anh tự giễu : “Anh phát hiện, cứ hễ gặp em là sẽ mất kiểm soát, cố gắng hết sức chịu đựng, nhưng mà, phát hiện cách nào nhịn thêm nữa."

 

Anh xoay , ánh mắt chân thành như một, giống như đầu gặp mặt nhiều năm.

 

"Vu Ngư, thích em, ở bên em mãi mãi, ở bên cạnh em, em gì thì sẽ cùng em cái đó, sẽ hậu phương vững chắc nhất của em."

 

"Em đồng ý ?"

 

Tim của đập nhanh như nhảy khỏi lồng ngực.

 

Cắn môi, kiểm soát mà ngẩng đầu : “Em ăn bún ốc Liễu Châu."

 

thích, thích.

 

Anh , trong mày mắt đều là vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều: “Có thể cho bịt mũi nấu ?"

 

: “Được ạ."

 

Sau đó, giơ tay lên, ấm ức lên tiếng: “Vừa sợ c.h.ế.t em , cái ôm của bạn trai mới khỏi ."

 

Anh tiến lên, dùng cả tấm lòng yêu thương nồng cháy ôm lấy .

 

"Ừm, bạn trai ôm một cái là khỏi ngay."

 

ngẩng đầu, ánh nắng hôm nay thật .

 

, cũng đôi.

 

-Hoàn-

Loading...