Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

SAU KHI VỊ HÔN PHU TRÙNG SINH - Chương 6 (Hết)

Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:54:35

Người giọng khàn đặc hẳn là đây chút giao tình với Lục Thải, liền hoảng hốt: "Ngươi..."

Ta đoán lẽ y 'Ngươi chán sống ?'

y thể hết câu, vì chỉ y, mà tất cả ở đây đều thấy, một mặc y phục màu xanh đang cách đó xa.

Ta gấp sợ, dáng vẻ chuyện gì cũng của Lục Thải mà tức giận đến mức nước mắt lưng tròng chực trào tuôn .

Trước đó còn mừng thầm vì khỏi thôn mua chút đồ.

Ngày đầu tiên trong Hoàng Cung tìm đến, tới nhà thôn trưởng, nhờ ông nhắn với Lục Thải đừng đây. Ai ngờ tên ngốc vẫn cứ trở về!

Lục Thải đưa tay lau những giọt nước mắt sắp rơi khóe mắt , nở một nụ an ủi mới bước đến mặt , khom lưng hành lễ: "Lục Thải bái kiến bệ hạ."

Ánh mắt dừng đôi tay của Lục Thải hồi lâu, đó mới ngẩng lên, ôn hòa một tiếng : "Thập Nhất, lâu gặp, suýt nữa nhận ngươi. Lúc ngươi rời , còn cảm thấy thật đáng tiếc, ngờ gặp ngươi ở đây. Vậy là ngươi theo Nhiễm Nhiễm?"

"Dạ, ."

Nụ môi càng mỹ mê , phối với sắc mặt tái nhợt , tạo thành một vẻ mỹ lệ đến quỷ dị.

"Thứ tay ngươi là gì thế?"

"Là bánh hoa quế."

"À, Nhiễm Nhiễm thích món ."

Lục Thải đáp một tiếng: "Dạ."

Hắn bật thành tiếng, rõ là vui mừng châm chọc: "Thứ mà Nhiễm Nhiễm thích, năm đó là cho ngươi ."

Lục Thải gì.

Trái ngược với gương mặt tươi của là đôi mắt càng lúc càng lạnh lẽo: "Thập Nhất, năm đó chăng nên phái ngươi đến quấy rối đại hôn của và Nhiễm Nhiễm?"

Phải.

Năm đó, trong ngày đại hôn của , giữa sảnh đường đầy tân khách, nhận gian tình với tân nương chính là Thập Nhất, cũng là Lục Thải của hiện tại.

Lần Lục Thải tiếp tục giữ im lặng, mắt thẳng mà đáp: "Ta chỉ theo mệnh lệnh của bệ hạ mà việc."

"Phải, là , chính là ..." Thân thể phát run, như điên dại, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, cuối cùng ho dữ dội.

Những khác vội vàng vây quanh: "Bệ hạ!"

Hắn giơ tay lên, để những gần, chỉ nhận lấy khăn tay mà họ đưa tới, lau vệt m.á.u bên khóe miệng, đó về phía , nở một nụ đầy dịu dàng: "Nhiễm Nhiễm, cùng trở về, ?"

Lục Thải chắn mặt , che khuất ánh mắt của .

Trước , khi và Lục Thải biển, mỗi sóng biển ập tới, cũng đều chắn mặt như .

Nhắc mới nhớ, đầu tiên gặp , chính là ngày đại hôn của .

Lần thứ hai gặp là lúc bệnh nặng sắp c.h.ế.t ở từ đường. Chàng bước từ màn đêm, một lời, chỉ để thuốc .

Lần thứ ba gặp , chính là tại làng chài . Ngày đó mưa như trút nước, giúp sửa mái nhà dột nát, đó vẫn gì thêm, ướt sũng mà .

Lần thứ tư thứ năm, cách giữa ngày một kéo gần. Thậm chí nửa năm , sự chứng kiến của thôn dân, trưởng thôn chủ trì hôn lễ, và Lục Thải thành .

Ta ơn trong thôn. Dù đôi khi bọn họ sẽ bàn tán lưng , suy đoán tiểu thư nhà giàu sa sút , nhưng khi trong Hoàng Cung đến, thấy đàn ông trẻ tuổi, khí độ phi phàm , bọn họ đều ăn ý nhắc đến hôn sự của và Lục Thải.

Nếu Lục Thải trở , sẽ an .

Thế nhưng, vẫn cứ về.

Ta hít sâu một , từ lưng Lục Thải bước , thẳng đôi mắt : "Ta sẽ trở về cùng ngươi."

Nét mặt dường như đông cứng trong giây lát, một lúc , : "Ta hiểu . Nàng còn trách , ? Nàng trách cũng . Nhiễm Nhiễm, nàng hẳn là nên trách ."

"Chuyện năm đó qua . Hiện tại sống , còn trách ngươi nữa."

"Hiện tại nàng sống ?" Hắn như thể một câu chuyện , gần như lạc giọng: "Nàng vốn nên mặc lụa là gấm vóc, ăn sơn hào hải vị, ở lầu son gác tía chứ ... một nơi..."

"Người đưa đến nơi chính là ngươi ?"

Hắn đột nhiên im bặt, tựa như mất bộ thanh âm, trầm ngâm thật lâu .

Ta mất kiên nhẫn ngọt nhạt với , trong đầu toát suy nghĩ cùng lắm thì g.i.ế.c thôi mà. Chỉ điều, liên lụy Lục Thải.

Chàng nắm lấy tay .

Nhìn ánh mắt Lục Thải, chợt hiểu. Lần trở về tìm , vốn từng nghĩ đến việc mạng trở .

Ta với Lục Thải: "Sinh mạng quý giá."

Lục Thải gật đầu: "Phải, sinh mạng quý giá, nhưng với , những thứ còn quý giá hơn sinh mạng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-vi-hon-phu-trung-sinh/chuong-6-het.html.]

Ngay cả khi từ quý nữ chốn Kinh Thành trở thành trò chỉ trong một đêm, ngay cả khi vị phụ quyền cao chức trọng lời ít ý nhiều tự sát để bảo danh tiết, vẫn luôn lựa chọn sống sót.

Vừa hỏi , điều kiện của An vương thế tử, đáp ứng . Đáp án chân thực trong lòng chính là: Nếu là của ngày xưa, lẽ sẽ đồng ý.

Gã biến thái An vương thế tử cảm thấy khiến sống bằng c.h.ế.t sẽ thống khổ hơn c.h.ế.t nhanh gọn. Ta cảm thấy sống luôn là một điều may mắn. Không gì thể sánh với sinh mệnh.

Thế nhưng giờ đây Lục Thải, bỗng chút d.a.o động.

Hắn khẽ gọi: "Nhiễm Nhiễm."

Ta sang.

Hắn mặc một áo xanh, nhẹ nhàng tao nhã. Gió biển thổi qua khác ảo giác đang chịu gió tuyết rửa tội.

Dáng hình quá mỏng manh, tựa như thể chịu nổi bất kỳ đả kích nhỏ bé nào.

vẫn : "Nếu g.i.ế.c , nàng hận ?"

So với câu hỏi lúc nãy, câu mới giống mục đích của .

Ta chỉ cảm thấy bệnh càng lúc càng nặng.

Nếu đáp án, sẽ cho đáp án: "Có."

Hình như cảm thấy hài lòng, ý trong đôi mắt đỏ ngầu càng trở nên nồng đậm hơn: "Ta thể g.i.ế.c , chỉ cần nàng trở về cùng . Nhiễm Nhiễm, khi trở về, sẽ bồi thường buổi đại hôn năm đó nợ nàng, ?"

Ta thật lâu, lâu đến mức chính cũng cảm xúc là gì, mới hỏi : "Ngươi và An vương thế tử khác gì ?"

Nụ dối trá môi biến mất, đó là một loại sợ hãi mà từng thấy qua. Toàn run rẩy như ai ném hầm băng.

Ba năm gặp, ký ức về trong phai nhạt nhiều. Ta sớm của bây giờ là con như thế nào, đổi .

Nếu là ba năm , lẽ sẽ còn quan tâm mà hỏi han vài câu nhưng hiện tại, mặc kệ tâm tình của , còn lý do và tư cách để hỏi.

Lần ho dữ dội hơn, ho đến nỗi cong gập cả , chẳng khác gì một ông lão còng lưng.

Hắn còn đủ sức cự tuyệt thuộc hạ đến gần. Bọn họ đỡ lấy , quan tâm gọi "Bệ hạ!"

Hắn đáp , ho đến thổ huyết. Có lẽ những giọt m.á.u mờ mắt , tiếp tục nữa.

Lục Thải nắm lấy tay , rời .

Không mệnh lệnh của chủ nhân, ai đến ngăn cản bọn .

"Nhiễm Nhiễm..."

Tiếng gọi yếu ớt vang lên, khiến bước chân khựng .

Giọng của truyền đến từ phía lưng : "Ta và An vương thế tử giống ."

Thật kỳ lạ. Ý nghĩ duy nhất bật lên trong đầu chỉ là bệnh nông nỗi mà vẫn còn tâm tư khác giống .

Ta đầu .

Hắn thuộc hạ dìu lên, đỏ hoe mắt , còn là thiếu niên áo xanh, tinh thần phấn chấn gặp gỡ năm nào nữa.

Hắn của thời khắc đây vẫn là một áo xanh nhưng chỉ như cây hứng chịu sương giá mùa thu, gần khô kiệt điêu tàn.

Điều khó hiểu nhất chính là dù là già bất tiện mà tình cờ gặp đường, cũng sẽ sinh lòng thương hại, nhưng bây giờ , nảy sinh chút tình cảm dư thừa nào.

Ta chỉ vẻn vẹn bình thản "Ồ" một tiếng.

Lục Thải nắm lấy tay , rời . Sau lưng cũng còn truyền đến bất kỳ thanh âm nào nữa.

Ta và cũng trong tương lai sẽ đối mặt với điều gì nhưng vấn đề còn chẳng quan trọng bằng việc thảo luận xem ăn gì bữa tiếp theo.

Ta với Lục Thải: "Ta ăn kẹo táo chua."

Chàng ngạc nhiên : "Không nàng chỉ thích đồ ngọt thôi ?"

Ta nhón chân lên, thì thầm tai .

Chàng sững suốt nửa ngày đáp .

Ta thêm một câu: "Ngốc ơi là ngốc!"

Ta một bước ôm eo bế lên, hỏi liên tiếp mấy câu: "Có khó chịu chỗ nào ? Có thấy mệt ? Bây giờ đói ? Trừ kẹo táo chua còn ăn gì nữa? Chân nàng ?"

Nghe câu hỏi của càng lúc càng kỳ quặc, rốt cuộc nhịn mà tựa n.g.ự.c , bật khúc khích.

Ta nghĩ nên cho mẫu một lá thư, kể cho bà chuyện ở làng chài nhỏ chút thục nữ mà to thành tiếng.

Có điều đoán, luôn treo mấy chữ "đoan trang hiền thục" ngoài miệng của sẽ còn giống hồi bé, phạt chép Nữ Giới.

Giữa lúc Lục Thải còn đang lằng nhằng lải nhải, nghĩ xong nên kết thư như thế nào.

Đó chính là: Mẫu , con hiện sống . Vô cùng .

Loading...