Sau Khi Xuyên Thành Người Qua Đường, Nam Chính Phụ Thi Nhau Leo Giường Ta
Chương 3
22.
Khi bị Thượng Lâm ném vào lò đan, ta nghĩ, biết trước cho dù vùng vẫy cũng phải chết thế này, chi bằng lúc đầu không vùng vẫy.
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Triệu Lạc Tuyết lúc nãy, ta lại cảm thấy những đau khổ này cũng xứng đáng.
Nhiệt độ trong lò đan dần tăng cao, trán ta bắt đầu rịn mồ hôi.
Đúng lúc ý thức ta bắt đầu trở nên mơ hồ, biến cố đột nhiên phát sinh, dù đang ở trong lò đan, ta vẫn cảm nhận được uy áp mạnh mẽ bức người đột ngột xuất hiện.
Ta nghe thấy Thượng Lâm vốn luôn bình tĩnh, lạnh lùng bỗng trở nên hoảng hốt khiếp sợ: “Huyền Thanh!”
Giọng nói của hắn bất chợt dừng lại rồi lại cười lạnh một tiếng: “Liễm Ngọc Phật tử hóa ra cũng ở đây.”
Một giọng nói hờ hững lạnh nhạt vang lên: “A Di Đà Phật, nhân quả đời này, đời này kết thúc.”
“Thí chủ, món nợ ngươi mắc, đã đến lúc phải trả rồi.”
Giọng nói Triệu Lạc Tuyết vang lên bén nhọn: “Ta mắc nợ gì chứ!”
“Chiết Quế muốn giết chết các ngươi, là ta đã cứu các ngươi, ta mắc nợ cái gì!”
Giọng nói của nàng ta dần trở nên sụp đổ: “Huyền Thanh, ngươi có trái tim không, vì ngươi mà ta trộm đi bảo vật trọng yếu của tông môn, giết hại đồng môn, sao ngươi có thể vì nữ nhân đó mà lúc nào cũng ghi hận ta?”
Trong lời nói của nàng ta dường như còn chứa đựng một tia khẩn cầu thê lương: “Liễm Ngọc, ngươi là người xuất gia, có thể vì tình xưa nghĩa cũ mà từ bi với ta một chút hay không?”
Hai câu này của nàng ta hàm chứa quá nhiều thông tin, nhưng ý thức ta đã bắt đầu mơ hồ, huyễn thuật trên mặt cũng dần dần tiêu tan.
Ta muốn cầu cứu, nhưng cổ họng lại khô rát, môi mấp máy nhưng không phát ra được tiếng nào.
Bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, hai chữ “Cứu mạng” ta khó khăn lắm mới thốt ra bị chìm trong âm thanh của thuật pháp bên ngoài, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Không biết đã bao lâu, Thượng Lâm hô lên một tiếng “Đi”, bên ngoài đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chắc là đều đã đi cả rồi. Ta mơ hồ nghĩ.
Lò luyện đan bỗng được một người mở ra.
Đôi mắt người đó tĩnh lặng sâu thẳm, lấp lánh như dải ngân hà.
Hắn đột nhiên khựng lại, sự bình tĩnh trong mắt hoàn toàn tan biến.
“…Chưởng giáo?”
Thiền trượng trong tay hắn bị vứt sang một bên, hắn run rẩy bế ta ra khỏi lò đan, lại phủ chiếc ca sa trên người lên cơ thể ta.
Ta nằm trong lòng hắn, đưa nhìn hắn, khó nhọc nặn ra một nụ cười: “Liễm Ngọc, ngươi sao lại không còn tóc nữa?”
Ánh mắt Liễm Ngọc khẽ run rẩy, sắc mặt hắn còn khó coi hơn cả ta, hàng mi đen như lông quạ hơi ươn ướt: “Ừm, có phải không đẹp nữa rồi không?”
Ta định nói vẫn đẹp, nhưng trước mắt chợt tối sầm, cuối cùng vẫn ngất đi.
22.
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong chùa.
Liễm Ngọc đang vận công chữa thương cho ta.
Toàn thân ta đau đớn dữ dội, nhưng vẫn không cản được ta trêu chọc: “Liễm Ngọc.”
“Nữ tử không được vào Phật môn.”
“Ngươi phá giới rồi.”
Đôi mắt đang nhắm chặt của Liễm Ngọc từ từ mở ra, khóe môi nở một nụ cười nhạt, ánh mắt dịu dàng lại bi ai: “Không sao.”
“Nếu chưởng giáo có thể sống sót, ta có thể không kính thần Phật.”
Ta bị câu nói này của hắn làm cho sửng sốt mất một lúc lâu không nói nên lời: “Liễm Ngọc, ngươi đã làm Phật tử mấy trăm năm rồi, tín ngưỡng lại mong manh đến vậy sao?”
Đóa sen vàng giữa trán làm cho hắn trông giống như một vị thần trang nghiêm thanh lãnh, nhưng hắn lại nói: “Chưởng giáo, người mới là tín ngưỡng của ta.”
Lời nói đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ như vậy, lại được hắn nói ra một cách thành kính chân thành đến vậy.
Ta nhìn hắn hồi lâu, khẽ đưa tay vuốt ve đóa sen vàng trên trán hắn, toàn thân hắn khẽ run, nhưng chỉ lặng lẽ nhìn ta.
A, vị Phật tử vẫn luôn từ trên cao nhìn xuống, vô dục vô cầu, thương xót chúng sinh.
Ta thậm chí còn chưa nói một lời nào, hắn đã từ trên thần đài rơi xuống, vứt bỏ thiền trượng chạy về phía ta.
Nhưng ta chỉ khép mắt lại, cười nói: “Liễm Ngọc, vẫn nên tin Phật đi.”
Khóe môi Liễm Ngọc dần dần mím chặt.
23.
Liễm Ngọc không hỏi tại sao ta vẫn còn sống, cũng không hỏi những năm qua ta đã đi đâu.
Điều duy nhất hắn hỏi ta là, đứa trẻ đó có phải không giữ được không.
Sắc mặt hắn nặng nề đến nỗi khiến ta tưởng rằng bản thân thực sự đã từng có con.
Ta hoảng hốt nhớ lại ngày hôm đó, khi ta không ngừng nôn mửa trên linh khí phi hành.
…..
Sau khi nghe ta giải thích tất cả chỉ là hiểu lầm, hắn có chút ngẩn ngơ, một lúc sau mới nói: “Như vậy cũng tốt.”
“Vậy là ta chưa từng mất đi thứ gì cả.”
Hắn đúng là thật biết cách tự an ủi bản thân.
Hai chúng ta chung sống cùng nhau, trong lòng cả hai đều ngầm hiểu, ta không coi hắn là Liễm Ngọc, mà coi hắn như một Phật tử.
Chỉ đợi khi vết thương lành hẳn, ta sẽ phải đi.
Nhưng hắn không còn gọi ta là “chưởng giáo” nữa. Hắn gọi ta “Chiết Quế.”
Đôi khi ta nhìn Liễm Ngọc ngẩn ngơ.
Con người, sao có thể thay đổi lớn đến thế?
Một người trước đây mỗi liếc mắt đều quyến rũ động lòng người, khiến người khác không khỏi rung động, giờ đây đã biến thành một vị phật tử trong trẻo, hiền từ.
24.
Đá truyền âm của Liễm Ngọc thỉnh thoảng lại truyền ra giọng của Huyền Thanh và Phù Cừ.
Hắn cũng chẳng bao giờ tránh mặt ta.
Vì vậy, ta nghe được Huyền Thanh hỏi hắn đã đi đâu, sao đến cả Triệu Lạc Tuyết và Thượng Lâm cũng không đuổi theo nữa.
Liễm Ngọc chỉ nói: “Bế quan.”
Huyền Thanh cười khẩy: “Phù Cừ vẫn đang canh gác bên ngoài bí cảnh, vậy nên Triệu Lạc Tuyết và Thượng Lâm chắc chắn vẫn còn trong đó. Ta nghi ngờ bọn họ đã vào tầng trong.”
Giọng nói của Liễm Ngọc nhạt nhẽo vang lên: “Ừm.”
Huyền Thanh đột nhiên hỏi: “Có phải ngươi đã tìm được bảo vật gì trong bí cảnh, nên ngay cả Triệu Lạc Tuyết cũng không thèm để tâm nữa?”
Khóe môi Liễm Ngọc hiện lên một nụ cười khó nhận thấy: “Đúng vậy.”
Giọng Huyền Thanh trở nên lạnh lùng: “Xem ra Liễm Ngọc Phật tử đã quên mất chưởng giáo chết trước mặt chúng ta như thế nào rồi. Không sao, cho dù chỉ có một mình ta nhớ, ta cũng sẽ khiến bọn chúng thân tàn ma dại.”
Hắn đột nhiên bật cười, giọng vui vẻ: “Như vậy cũng tốt, chỉ một mình ta yêu nàng, cũng tốt.”
Liễm Ngọc vẫn đang thoa thuốc cho ta, miệng đáp: “Phù Cừ chỉ là không có ở đây chứ đâu phải đã chết rồi đâu.”
Bên kia im lặng hồi lâu mới có tiếng đáp lại: “Có vẻ tâm trạng của ngươi đang rất tốt.”
Sắc mặt Liễm Ngọc không đổi: “Vậy sao?”
“Ngươi đã mấy trăm năm chưa từng đùa giỡn như vậy. Xem ra, đó thực sự là một bảo vật không tầm thường.”
Liễm Ngọc tắt truyền âm. Ánh mắt hắn rơi trên gương mặt ta: “Đúng là bảo vật không tầm thường.”
Nhưng giờ khắc này, ta vẫn còn đang chìm trong kinh ngạc vì cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ.
Bọn họ hình như vừa nói.
Ba người bọn họ.
Đều yêu ta.
Ta vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra vì điều đó mà cốt truyện mới sụp đổ.
Đối với thiên đạo mà nói, những báo ứng này đều là do ta đáng tội.
Ta nhìn Liễm Ngọc, thăm dò: “Liễm Ngọc, ngươi vì sao lại yêu ta?”
Liễm Ngọc vuốt ve sợi tóc bên thái dương ta: “Phải rồi, ta rốt cuộc vì sao lại yêu ngươi?”
“Có lẽ yêu nàng tình cảm không chuyên nhất.”
“Có lẽ ta yêu những lời mật ngọt của nàng.”
“Có lẽ ta yêu nàng, cho dù cao cao tại thượng, nhưng khi song tu vẫn độ tu vi cho ta.”
… Ừm? Thứ nhất, ta đâu có tình cảm gì, lấy đâu ra không chuyên nhất.
Thứ hai, lời mật ngọt gì chứ? mấy lời đó của ta đều là lời hoa ngôn xảo ngữ
Cuối cùng.
Hóa ra sau khi song tu ta phải nằm nửa mất tháng là do vậy.
Thì ra ta dùng sai phương pháp song tu, đem tu vi của bản thân truyền cho bọn họ?
Hiểu lầm này, thật sự quá lớn.
25.
Mắt thấy vết thương dần lành lại, ta chuẩn bị cuốn gói chạy trốn.
Liễm Ngọc cũng vừa lúc bị phương trượng gọi đi xử lý công việc.
Ban đêm gió lớn. Không chạy lúc này, còn đợi lúc nào?
Nhưng ta lại bị kết giới ở bên cửa chặn lại.
Cái tên Liễm Ngọc này.
Ta tích tụ linh khí, hết chưởng này đến chưởng khác đánh vào kết giới.
Nhưng kết giới vẫn chẳng hề hấn gì.
Linh khí dùng hết, ta lại rút dao ra, chém từng nhát lên kết giới.
Nhưng cho dù có làm thế nào cũng không thể khiến kết giới dao động dù chỉ một chút.
Ta mệt mỏi ngồi xuống bên cửa, thở hổn hển.
Một bóng đen phủ xuống đầu ta.
Ta ngẩng đầu lên, thấy Liễm Ngọc đang đứng trước mặt.
Hắn mặc chiếc ca sa rộng thùng thình, chắp tay trước ngực, nhưng trong mắt không có chút nào từ bi thương xót.
Hắn ngồi xuống nhìn ta: “Chưởng giáo, nàng lại muốn trốn sao? Lại muốn, một lần nữa bỏ ta lại sao?”
Hắn vén tóc mai của ta ra sau tai, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve bên tai ta: “Chưởng giáo.”
Hắn bỗng mỉm cười rạng rỡ, đôi môi đỏ thắm như phù dung nở rộ: “Ta sẽ không để nàng trốn thoát nữa đâu.”
“Nàng chính là bảo vật của ta.”
Hóa ra, trong lòng vị Phật tử đoan trang lạnh lùng đã sinh ra một con quái vật chứa đựng lòng tham.
Đến lúc này, ta mới chậm chạp nhận ra.
Ta đã bị Liễm Ngọc giam nhốt ở nơi này.
26.
Sau khi bị Liễm Ngọc giam cầm, ta không còn nói chuyện với hắn nữa.
Hắn lại cố tình không hiểu: “Chiết Quế, rõ ràng nàng từng nói, cho dù ta lòng dạ độc ác rắn rết, nhưng lại rất hợp ý nàng.”
“Sao bây giờ nàng lại ghét bỏ ta?”
Thực ra ta không ghét hắn.
Trong ba người lúc trước, ta thích hắn nhất.
Dung mạo hắn không nổi bật bằng hai người kia, nhưng hắn giỏi nịnh nọt nhất, giỏi nắm bắt lòng người nhất.
Hắn phải trải qua trăm cay ngàn đắng, mới luyện ra được một trái tim thông tuệ đến vậy.
Thật giống ta khi còn vẫn sống ở thế giới khác.
Trong lòng ta luôn có nhiều hơn một phần thương xót hắn.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đường của ta, không phải ở nơi này.
Ta là linh hồn đến từ thế giới khác, ở bên cạnh họ, không thể bén rễ được.
Ta chỉ muốn tìm kiếm sự tự do của bản thân mình.
27.
Ta và Liễm Ngọc im lặng đối mặt với nhau nửa tuần.
Ánh mắt hắn kiềm chế nhẫn nhịn, hành động to gan nhất cũng chỉ là ôm ta.
Rõ ràng trước kia, hắn chính là kẻ phóng đãng nhất.
Cho đến một ngày, truyền âm của Huyền Thanh vang lên: “Ta và Phù Cừ đã vây Triệu Lạc Tuyết và Thượng Lâm vào tầng trong, chỉ chờ bọn họ không còn đường lui, đường cùng lối cạn.”
Liễm Ngọc không quan tâm, thậm chí không trả lời lấy một câu.
Nhưng từ ngày đó, vết thương của ta vốn tưởng đã lành hẳn lại bắt đầu hoại tử.
Mỗi ngày mỗi ngày lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Liễm Ngọc dùng cực phẩm linh thảo sinh tử nhục bạch cốt chữa trị cho ta, nhưng cơ thể ta lại chẳng có chút chuyển biến nào.
Là thiên địa đang bài xích ta.
Ta đau đến nỗi suốt ngày đêm không thể ngủ nổi.
Liễm Ngọc quỳ bên cạnh ta, đau khổ bất lực đến nỗi gần như sụp đổ, hắn khẽ lẩm bẩm: “Phải làm sao nàng mới không còn đau đớn nữa?”
“Phải làm sao nàng mới có thể khỏi được?”
Hắn tự mình đứng dậy, ôm ta đến chỗ kết giới, dùng thiền trượng phá đi toàn bộ kết giới, hắn quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng đặt ta xuống: “Ta không trói buộc nàng nữa, nàng đi đi.”
Giọng nói của hắn từ điên cuồng trở nên dịu dàng: “Nàng đi đi.”
“Chỉ cần nàng không còn phải chịu đau đớn nữa.”
“Chỉ cần nàng khỏe lại.”
Hôm nay, ánh trăng rất đẹp.
Vầng trăng trên cao chiếu rọi gương mặt đẫm nước mắt của Liễm Ngọc.
Ta sững sờ, dùng đầu ngón tay chạm vào giọt lệ của hắn.
Ta khẽ thở dài: “Tiễn ta thêm một đoạn nữa.”
“Tiễn ta rời khỏi nơi này đi, Liễm Ngọc.”
28.
Từ ngày vết thương bắt đầu hoại tử, ta bắt đầu thường xuyên mơ.
Trong mơ là Huyền Sương bí cảnh.
Ta rõ ràng chưa từng bước vào tầng trong, nhưng trong mơ lại hiện lên rất rõ cảnh tượng của nơi đó.
Trong mơ ta cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng dừng lại trước một hồ nước lấp lánh bạch quang.
Ta nghe thấy một giọng nói không cảm xúc: “Nhảy xuống đi, trở về thế giới ban đầu của ngươi.”
Là thiên đạo đang chỉ dẫn cho ta.
Có lẽ nữ chính đã bị dồn vào đường cùng, thiên đạo cũng bắt đầu trở nên nôn nóng.
Nó muốn ta rời khỏi thế giới này, để thế giới này trở lại quỹ đạo ban đầu.
Nếu như không rời đi, sẽ chết.